Tạ Y lẳng lặng cảm thụ nước mưa ướt át, nghe bên tai Tô Mộ ôn nhu âm điệu, uyển chuyển như nước hơi mờ mịt: "Mưa."
Hắn đột nhiên hiểu ra, nữ nhân trước mắt này đang dạy hắn nói tiếng Trung Nguyên.
Trước kia bọn người môi giới cũng ý đồ dạy hắn, chủ yếu là mấy câu lấy lòng người mua.
Tú tài cũng ý đồ dạy hắn, chỉ là muốn học đòi văn vẻ.
Tạ Y tuy rằng không hiểu tiếng Trung Nguyên, nhưng hắn cũng không ngốc, hắn có thể từ trong ánh mắt ái muội không rõ của nữ nhân cảm nhận được, các nàng đang dạy hắn từ ngữ mang theo cảm giác như bậc bề trên nhìn xuống bố thí, làm hắn hèn mọn nhìn lên, hạ tiện lấy lòng, giống như cẩu vẫy đuôi, thỏa mãn lòng tự trọng cao cao tại thượng của các nàng.
Hơn nữa các nàng chỉ vì cái trước mắt, nếu hắn không thể ở trong khoảng thời gian ngắn học được, tất nhiên muốn để hắn nếm chút khổ sở mà nhớ.
Nhưng Tô Mộ tựa hồ cùng các nàng cũng không giống nhau.
Nàng dạy học lang thang không có mục tiêu, trong chốc lát chỉ chỉ triền miên,lời nói nhỏ nhẹ, trong chốc lát chỉ chỉ góc tường có cỏ dại,hoa dại nở rộ,lá cây bay xuống, những từ lấy lòng nữ nhân đó, nàng ngược lại một chữ cũng không nhắc đến.
Hắn nếu học được, nàng liền ôn nhu hướng về phía hắn cười, như là cổ vũ, cũng là khích lệ.
Hắn nếu học không được, nàng cũng không giận, ngược lại tươi cười càng sâu, không nhanh không chậm lặp lại lần nữa, sửa đúng hắn phát âm, cho đến khi hắn học được mới thôi.
Sẽ không mắng hắn, cũng sẽ không đánh hắn, nàng thật giống như trận mưa mờ mịt ẩm ướt, lời nói nhỏ nhẹ, ôn nhu mà dễ chịu.
Tạ Y che kín vết thương ngón tay cuộn tròn một chút, sờ soạng lòng bàn tay trống rỗng, hắn đột nhiên rất muốn ăn một viên Mật Tử Đường.
"Thời gian không còn sớm, ngươi sớm một chút nghỉ ngơi đi." Tô Mộ chỉ chỉ bên cạnh phòng nhỏ, làm tư thế ngủ ngủ.
Tạ Y hiểu lời nàng nói, đi vào phòng.
Nằm ở trên giường Tạ Y lăn qua lộn lại ngủ không được, chuyện phát sinh hôm nay hết thảy phảng phất giống như nằm mơ.
Trước đó có hai chủ nhân tính tình quá kém, thế cho nên đột nhiên gặp được Tô Mộ ôn nhu như vậy hắn còn có chút chưa thể thích ứng, trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ.
Gặp được một cái ôn nhu chủ nhân có cái gì không thích ứng, chẳng lẽ còn muốn gặp chủ nhân giống tú tài phu lang, lại ở trên ngực khắc một đạo sẹo.
Tạ Y học Trung Nguyên lời nói còn lắp bắp, nhưng nhờ Lý tú tài phu lang ban tặng, mấy lời mắng chửi người, đặc biệt lời nói dơ bẩn mắng nam nhân hắn rót một bụng, có thể mắng một buổi sáng không thở dốc.
Nhưng hắn không thể ở trước mặt Tô Mộ nói.
Nữ nhân này đối hắn rất tốt, lời thô tục không nên nói với nàng, quá mạo phạm.
Hơn nữa hắn cũng rất khó tưởng tượng, Tô Mộ ôn nhu như vậy, nói chuyện nhẹ giọng chậm rãi, so với gió tháng sáu còn muốn mềm, bộ dáng mắng chửi người không biết sẽ như thế nào.
Tô Mộ hẳn là cũng không thích hắn nói thô tục đi, nam nhân ở trước mặt nữ nhân nên mềm mại, ôn hòa, nói chuyện thong thả ung dung, liền cười một chút đều phải dùng khăn tay che miệng.
Không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt nam tử nhu nhược, Tô Mộ không phải cũng là thấy hắn bị Lý tú tài phu lang tra tấn mới phát thiện tâm cứu hắn sao?
Nếu nàng thích bộ dáng hắn nhu nhược thiên chân lại thuận theo, hắn tiếp tục diễn tròn vai là được, dù sao cũng không khó.
Tạ Y vừa mới định xong tương lai cho mình, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, phòng Tô Mộ còn sáng đèn.
Hắn là nô, như thế nào có thể ngủ khi chủ tử còn thức.
Thật là bị Tô Mộ ôn nhu tính cách che mắt, thiếu chút nữa quên mất thân phận chính mình.
Tạ Y một lần lại một lần ở trong lòng dặn dò, chính mình hiện tại là nô tài Tô Mộ mua trở về, cho dù nàng xé khế bán mình, rời khỏi nàng, hắn cũng sống không nổi, hắn cần thiết lấy lòng Tô Mộ mới có thể sống sót, lại tìm cơ hội tích cóp tiền, trốn về Đại Mạc.
Ở trong lòng mặc niệm ba lần lấy lòng Tô Mộ xong, Tạ Y mặc xong quần áo, đi tới trước phòng nàng.
Tô Mộ rời khỏi Nhan phủ, mang theo giấy và bút mực.
Mấy thứ này đều là nàng dùng tiền của mình mua, thời điểm đi được đương nhiên cũng muốn mang theo.
Tô Mộ trước khi xuyên qua giỏi nhất là văn khoa, trừ bỏ toán học không tốt, mặt khác đều xếp hạng top 10, có thể coi là thành tích ưu tú.
Thế giới nữ tôn cũng có xếp hạng sĩ nông công thương, thương nhân xếp hạng thấp kém nhất.
Đời trước Tô Mộ vốn dĩ muốn tích cóp chút tiền, tham gia khảo thí, không cầu cái gì Trạng Nguyên Bảng Nhãn, chẳng sợ thi đậu cái tú tài, nếu có thể thoát ly khỏi đây, không cần phải làm nô tì nữa.
Đáng tiếc sau lại bởi vì kinh tế Nhan gia bị đào rỗng, nàng bị Nhan chủ quân lấy ân áp chế, bị bắt đi lên từ con đường thương nhân.
Ở thế giới nữ tôn, thương nhân chẳng sợ đọc nhiều thư,học nhiều sách, về sau cũng không thể tham gia khoa cử, hơn nữa nữ nhi nhà thương nhân cũng không thể tham gia khoa cử.
Trừ bỏ những cái này, ở thế giới nữ tôn làm quan chính là trời, có thể công khai duỗi tay đòi tiền thương nhân, chẳng sợ Tô Mộ cuối cùng thành Quyện Thành nhà giàu số một, mỗi năm cũng phải tiêu không ít tiền chuẩn bị.
Cuối năm tri huyện muốn trùng tu phủ đệ, đòi nàng ra một ngàn lượng bạc, nàng khẩn cầu nói không có tiền, tri huyện đương nhiên không cho nàng yên ổn, đây là người có quyền cao nhất Quyện Thành.
Sống lại một đời Tô Mộ không muốn lại đi con đường trước kia chịu người khi dễ, chuẩn bị kĩ càng mục tiêu ban đầu, tham gia khoa cử.
Tuy rằng nàng không có học ở trường trong thế giới nữ tôn, nhưng nàng đời trước tốt xấu cũng ở thế giới nữ tôn mười năm, hơn nữa đã chịu ảnh hưởng của giáo dục thời hiện đại ảnh, kiên trì sống đến lão học được lão, đối với thế giới nữ tôn ' tứ thư ngũ kinh ' cũng coi như là có chút hiểu biết.
Có mục tiêu mới để phấn đấu, Tô Mộ bắt đầu khêu đèn ngày đêm đọc sách, bỗng nhiên có ảo giác trở về tiết tự học buổi tối ở cao nhị.
Xem đi, cho dù xuyên qua vẫn là phải hảo hảo đọc sách.
Có đôi khi Tô Mộ suy nghĩ, nàng xuyên qua có phải hay không bởi vì ngủ gật trong lớp toán, cho nên ông trời trừng phạt chính mình.
Lúc Tô Mộ đang hết sức thất thần, ngọn nến thiêu đốt sắp hết, ánh nến lập loè chợt ẩn chợt hiện trước mắt.
Tô Mộ đôi mắt bị hoảng không mở ra được, đang muốn đứng lên động thủ đổi ngọn nến, một bên đã có người vì nàng đổi nến sáp, sáng ngời ánh nến một lần nữa sáng lên, chiếu rọi một đôi thâm thúy thâm lục đôi mắt.
"Ngươi như thế nào không ngủ?" Tô Mộ có chút kinh ngạc, hắn hôm nay gặp Lý tú tài phu lang ngược đánh, theo lý hẳn là đã sớm ngủ nghỉ ngơi mới đúng.
Tạ Y nghe không hiểu những lời nàng nói, chỉ là hướng về phía nàng cười, tươi cười thuần nhiên có một loại thiên nhiên sức cuốn hút, giống cái đệ đệ. ngoan ngoãn nghe lời.
Bởi vì là người hỗn huyết, Tạ Y cốt tương có Tây Vực người thâm thúy lập thể, nhưng bề ngoài lại mang đậm phong cách phương đông, lông mi dài đậm, môi không điểm mà hồng, tựa hồ vẻ đẹp đông tây phương đều hội tụ trên người hắn.
Tô Mộ chỉ chỉ hắn phòng, lại lần nữa nói: "Đi ngủ đi."
Tạ Y lắc đầu, che kín nhỏ vụn miệng vết thương ngón tay thật cẩn thận chạm chạm tay áo nàng, đôi mắt xanh sẫm thử nhìn nàng một chút, xác định nàng không có ý tứ chán ghét, dùng ngón tay câu lấy ống tay áo nàng, phun ra hai chữ: "Bồi ngươi."
Tô Mộ rũ mắt cười nhẹ.
Trước mắt Tạ Y giống như cùng Tạ Y đời trước hòa hợp nhất thể.
Đời trước nàng làm kinh thương, thường thường muốn tính sổ đến đêm khuya, Tạ Y liền thủ ở bên người nàng.
Mùa hè thời tiết nóng, hắn liền đứng ở phía sau nàng cho nàng phiến cây quạt, thay nàng đuổi đám muỗi phiền phức. Nếu tâm tình nàng không tốt, hắn liền tới hồ nước hái cho nàng trảo kim ni cô làm nàng vui vẻ.
Nhan phủ là một tòa đại trạch sâu thẳm, giống như trên cổ không có lúc nào không bị một đôi tay bóp chặt, nghẹn đến mức nàng thở không nổi.
Tạ Y là người duy nhất cho nàng cảm nhận được sự ấm áp.
Nhưng cho dù là như thế này, Nhan Tễ Nguyệt tựa hồ cũng không quan tâm nàng.
Nhớ rõ là thành hôn sau năm thứ năm, năm ấy nàng cùng Nhan Tễ Nguyệt quan hệ có chút hòa hoãn.
Mùa hè thời tiết nóng lợi hại, Tạ Y đi hồ nước hái cho nàng đoá hoa sen, muốn cho nàng cảm nhận được một chút mát lạnh.
Kết quả người vừa đến hồ nước đã bị Nhan Tễ Nguyệt đẩy đi xuống, nếu không phải nàng kịp thời nhảy vào trong nước đi cứu, Tạ Y khả năng liền không xong.
Tô Mộ là thật sự sinh khí, đầu một hồi không bận tâm mặt mũi hắn, trước mặt người hầu chỉ trích hắn, mà sau chuyện này quan hệ của nàng cùng Nhan Tễ Nguyệt bắt đầu chuyển biến bất ngờ.
Nhan Tễ Nguyệt là người vô cùng coi trọng mặt mũi, lại không thèm nén giận, cùng nàng đại nháo một trận, cũng nhìn Tạ Y từ trong nước vớt lên, mắng một tiếng trà xanh.
- ----------------------------------
Đêm dài, Nhan Tễ Nguyệt ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên giường, nhìn chữ viết trên hòa li thư một lát thất thần, hết thảy phát sinh quá nhanh, hắn còn không kịp tiêu hóa trận mừng như điên này.
Bất tri bất giác hắn đã ngủ, lời nói nhỏ nhẹ theo tiếng gió lẻn vào trong mộng hắn.
Trong mộng ánh sáng hỗn loạn mơ tưởng, Nhan Tễ Nguyệt tựa hồ thấy hắn cùng Tô Mộ có một kết cục khác.
Khi đó bọn họ còn không có hòa li, Tô Mộ thường thường đi vào Hạm Đạm Viện bồi hắn, biết hắn không thể rời đi Nhan phủ, ba ngày hai đầu từ bên ngoài mang chút mới mẻ ngoạn ý nhi cho hắn giải buồn.
Nhưng khi đó Nhan Tễ Nguyệt chán ghét Tô Mộ, dung túng Tiểu Bình chế nhạo nàng, Tô Mộ ánh mắt thất vọng ảm đạm, giây tiếp theo nàng cường chống lộ ra vẻ tươi cười, đôi mắt giống ngôi sao sáng chói.
Nàng tuy là xuất thân hạ nhân, nhưng sống lưng vĩnh viễn đĩnh đến thẳng tắp, đây là chỗ duy nhât Nhan Tễ Nguyệt đối Tô Mộ có hảo cảm.
Nhưng ở trước mặt Tiểu Bình, nàng cúi đầu một hồi.
Tô Mộ ẩn nhẫn, trong phòng Nhan Tễ Nguyệt kỳ thật đều xem ở trong mắt, nhưng hắn trong lòng có oán hận, nhìn nàng bị Tiểu Bình không hề tôn nghiêm chửi bới, hắn dừng một chút, cái gì đều mặc kệ.
Nhưng hắn không biết, đó là lần cuối cùng Tô Mộ cong lưng, lấy lòng hắn.
Thành hôn một năm sau, Tô Mộ bắt đầu kinh thương, bên ngoài vội thì nhiều, ở Nhan phủ nhàn thì thiếu.
Rốt cuộc không ai tốn tâm tư mang hắn đi chơi giải toả nỗi buồn, nửa năm sau, Nhan Tễ Nguyệt chơi lạn con diểu cuối cùng Tô Mộ đưa cho hắn, nhớ tới Tô Mộ người đã từng hay tới đưa cho hắn vài món đồ chơi giải toả, có chút hoài niệm.
Lúc này Tô Mộ kinh thương có chút thành tích, nghe nói thái độ người ngoài đối nàng tốt lên không ít. Thái độ của hạ nhân Nhan phủ càng là đại biến, cho dù là người hầu Tiểu Bình bên người hắn, thái độ cũng ái muội rất nhiều, lén trang điểm cũng so với ngày thường quyến rũ hơn, tựa hồ đang chờ đợi ai xuất hiện.
Nhưng Tô Mộ rốt cuộc không có tới Hạm Đạm Viện, vẫn luôn ở Lạc Phong Uyển không ra khỏi cửa, ngay cả khi đi thỉnh an phụ thân, cũng tình nguyện vòng qua Hạm Đạm Viện mà đi.
Dần dần trong phủ có tin đồn, Tô Mộ từ bên ngoài nhặt về một vị người hầu dị tộc, tên là Tạ Y, sủng ái cực kì.
Tin đồn truyền tới tai Nhan Tễ Nguyệt, hắn trong lòng tức khắc dâng lên một cổ cảm giác kỳ quái, nói không rõ.
Hắn đi hoa viên hồ sen ngắm hoa giải sầu, xa xa mà gặp được người trong lời đồn được Tô Mộ sủng ái.
Hắn ôm một thốc hoa sen, vui mừng chạy hướng Tô Mộ, một đôi lục mắt so với lá sen còn muốn nổi bật hơn.
Tô Mộ tiếp nhận hoa sen, đáy mắt ý cười ôn nhu.
Giây tiếp theo, Tô Mộ thấy Nhan Tễ Nguyệt, tươi cười nháy mắt đông lạnh, xa cách đạm mạc hướng hắn hành lễ.
Nhớ tới thái độ của nàng đối chính mình từ trước, Nhan Tễ Nguyệt nắm chặt tay, nửa năm không thấy, lạnh nhạt đến tận đây.
"Tạ Y, gặp qua ca ca." Một bên Tạ Y học Tô Mộ bộ dáng hướng hắn hành lễ.
Nhan Tễ Nguyệt trong mắt lạnh lùng, buột miệng thốt ra: "Thứ hạ tiện này ở đâu ra thế, ai là ca ca ngươi."
Tạ Y lục mắt hoảng loạn, giống như đứa bé phạm sai lầm nhìn về phía Tô Mộ.
Tô Mộ che trước người Tạ Y, nhìn về phía Nhan Tễ Nguyệt trong ánh mắt rốt cuộc nhìn không thấy nửa phần cảm tình: "Là ta không dạy dỗ tốt Tạ Y, hắn nói tiếng Trung Nguyên không tốt, va chạm thiếu gia, xin thứ tội cho."
Nhan Tễ Nguyệt trong lòng đột nhiên cảm thấy bị đè nén khó chịu, bỏ xuống một câu: "Quản cẩu của ngươi đi"