Chùm Hoa Nhỏ

Chương 17: Chuyến Từ Thiện (2)



Ngày hôm sau, mọi người dậy sớm ăn sáng rồi chia thành hai nhóm đi theo hai đoàn, Mộc Thanh Tố Tố cùng vài bạn nam nữ trong lớp đi theo cán bộ đi vào khu vực nhà dân trong núi, còn Tú Linh đi theo Đoàn Hạo cùng các bạn còn lại theo thầy giáo đến trường học. Hai đội trước tiên đi khảo sát những hộ gia đình, những bạn học giỏi nhưng hoàn cảnh khó khăn, trường học, nhà dân, con đường...những nơi cần sửa chữa và hỗ trợ sẽ được mọi người lên kế hoạch.

Con đường lên núi có hơi khó khăn, nên ngay lúc đầu mọi người đã được cán bộ địa phương nhắc nhở trước về trang phục, giày dễ mang, lúc sáng mọi người ăn mặc thoải mái, mang giày thể thao đầy đủ. Đoàn người của Mộc Thanh được chở bằng một chiếc xe bán tải cũ kĩ nhưng chỉ chạy được tới dưới chân núi, còn lại phải đi bộ lên, đi được một đoạn thì tới ngay một thác nước rất đẹp, thác nước thấp, dòng nước suối cũng cạn nên mọi người tạm thời dừng chân nghỉ ngơi một lát, các bạn nữ thì chụp ảnh còn các bạn nam thì leo lên đỉnh thác, Mộc Thanh chụp vài tấm ảnh gửi cho bố mẹ, rồi đăng lên trang cá nhân của mình hai tấm ảnh, một là bóng lưng của cô và Tố Tố trước mặt họ là dòng thác đang chảy, còn một tấm là chân của tất cả mọi người tham gia chuyến đi.

"Đợt này chị Linh sẽ tiếc đứt ruột cho mà xem, bởi vì cái tội mê trai nên không được xem những cảnh vật đẹp đẽ như thế này." Tố Tố hài hước nói.

"Cậu nghĩ nhiều rồi, bây giờ trong mắt chị ấy còn gì đẹp hơn Đoàn Hạo sao?"

"Cũng đúng, mình quên mất, tình yêu làm con người ta mờ mắt là có thật mà."

Mọi người tiếp tục đi, nửa tiếng sau cũng tới khu vực dân ở, nhìn lại đoạn đường khó khăn vừa đi qua, ai cũng phải cảm thán, cuộc sống người dân ở đây thật khó khăn, đặc biệt các em nhỏ ngày ngày lội bộ đi học, thật làm người ta chạnh lòng.

Lúc đi mọi người có mang theo bánh kẹo, sữa, gạo mì và một vài đồ dùng khác được phân chia đều cho các hộ dân, các em nhỏ lúc đầu còn rụt rè sợ sệt nhưng sau đó rất vui vẻ.

"Người dân ở đây sử dụng nước sinh hoạt như thế nào ạ?" Một bạn nữ trong đoàn hỏi cán bộ thôn.

"Họ dùng trực tiếp dòng nước suối lúc nãy chúng ta đi ngang qua, hằng ngày đàn ông trong thôn cùng nhau đi gánh nước về để dùng, nếu gia đình không có đàn ông nhà khác gánh hộ, giúp đỡ qua lại."

"Còn những em nhỏ được đến trường hết không ạ?" Bạn nam trong lớp cũng lên tiếng hỏi.

"Một vài hộ thôi, còn đa phần nếu gia đình không có tiền thì các con sẽ lên nương làm việc cùng bố mẹ."

Càng hỏi càng cảm thấy đau lòng. Mộc Thanh thấy một cô bé có khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt trong veo, nhưng mặt chèm nhem bụi đất, trên vai đang vác trên vai một bó củi khô thì đến phụ cô bé mang, vừa đi vừa hỏi.

"Con có đi học không?"

"Không ạ."

"Bố mẹ không có tiền sao?"

"Bố mất rồi, chỉ có mẹ không đủ tiền học."

Mộc Thanh đau lòng lau mặt cô bé, đưa cho bé mấy viên kẹo hỏi tiếp.

"Vậy con muốn đến trường không?"

"Có ạ." Cô bé nở nụ cười hạnh phúc nhìn cô.

"Vậy cô giúp con đến trường nhé, nhưng con hứa với cô, phải chăm chỉ học tập để sau này làm có tiền rồi sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, con thấy sao?"

"Được ạ."

Bên Đoàn Hạo cũng có một ngày bận rộn ở trường, anh đã đi qua nhiều nơi, gặp qua nhiều hoàn cảnh khó khăn nên việc này với anh là thấy thường xuyên nhưng mọi người đi cùng lại khác, đặc biệt Tú Linh lần đầu tham gia chuyến đi như này, gặp những hoàn cảnh như thế này nên tâm trạng cô rất sa sút.

Buổi tối, mọi người tập trung ở phòng Đoàn Hạo họp.

"Ai có ý kiến gì không?"

"Người dân trong thôn rất khó khăn, đa phần các em nhỏ ngày ngày đi làm việc cùng bố mẹ, không được đến trường, em nghĩ ưu tiên hàng đầu của chúng ta là biến ước mơ được đi học của các em thành sự thật." Tố Tố phát biểu đầu tiên, ai nấy cũng gật đầu đồng ý.

"Con đường đi xuống núi quá khó khăn, em nghỉ sửa chữa lại đơn giản lại cho dễ đi và được an toàn hơn." Một bạn nam cũng lên tiếng.

"Cơ sở vật chất ở trường quá thiếu thốn, cũng cần được tài trợ."

Mọi người bắt đầu phát biểu suy nghĩ của mình, Mộc Thanh ghi lại ý kiến sau đó sẽ bàn bạc lại chi phí với cán bộ thôn rồi sẽ vạch ra kế hoạch chi tiết để thực hiện.

Cả một ngày mệt mỏi, ai nấy tâm trạng cũng nặng nề đi vào giấc ngủ.

Gần một tuần trôi qua, công việc được sắp xếp cũng đâu vào đấy, trao học bổng cho các em nhỏ, và bàn giao tiền để cán bộ cho xây dựng các dự án đã lên kế hoạch, vài ngày tới mọi người sẽ quay lại thành phố.

Thiên Bình đang trên đường đi về hướng thôn nơi Mộc Thanh đang làm từ thiện, do mưa lớn nên tình hình giao thông ùn tắc nghiêm trọng, anh cảm thấy bồn chồn trong lòng, điện thoại cho cô mấy cuộc nhưng không ai nghe máy, đến nơi cũng gần 6h chiều, anh hỏi địa chỉ rồi bảo tài xế chạy nhanh đến, trước sảnh nhà nghỉ mọi người tập trung đông đúc, còn có người mặc trang phục cảnh sát, anh càng lo sợ bước vội vào.

"Mộc thanh có ở đây không?" Anh kéo tay một nam sinh ra hỏi.

Tố Tố thấy anh thì chạy đến với khuôn mặt đầy nước mắt.

"Chiều nay bọn em đi lên núi chơi, do mọi chuyện đã thu xếp ổn thoã nên dự định thư giãn một xíu, đang chơi vui thì bỗng mưa lớn, ai nấy đều chạy nhanh xuống núi, nhưng xuống tới nơi thì còn thiếu Mộc Thanh và Tú Linh, cảnh sát và người dân trong thôn vẫn còn đang tìm kiếm nhưng chưa có tin tức gì, huhu...anh Đoàn Hạo và mấy bạn nam vẫn còn chia nhau tìm kiếm trên đó, hu hu..."

Tim Thiên Bình thắt lại, anh chạy ra ngoài, một cảnh sát kéo tay anh lại.

"Anh không phải người trong thôn, hiện tại đang rối rắm, anh đừng làm mọi việc phức tạp thêm, đợi ở đây đi."

"Tránh ra." Thiên Bình lạnh lùng hất tay anh ta ra, rồi quay người bỏ chạy về xe, cảnh sát đuổi theo nhưng không kịp, Thiên Bình đã lên xe đi, tới nơi tìm kiếm, anh mở cửa chạy ra ngoài, mặc kệ mưa lớn vẫn cứ chạy về phía trước, nhiều lần bị cảnh sát cản lại nhưng do khí thế anh quá lớn nên cuối cùng họ vẫn không làm gì được đành để anh đi.

"Mộc Thanh...Mộc Thanh em có ở đó không?" Anh chạy theo hướng dẫn của người dân trong thôn đến chỗ thác nước, vừa chạy vừa gọi nhưng do mưa quá lớn nên âm thanh của anh hoà lẫn vào tiếng mưa.