Chùm Hoa Nhỏ

Chương 2: Gặp Lại



Chú tài xế chạy lại khom người cung kính:

"Thưa cậu chủ, chân cô ấy bị thương rồi, chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện nhé?"

Anh hạ mắt nhìn cô gái đang cúi đầu ôm chân dưới đường, không nghiêm trọng lắm, anh khẽ cau mày nói một chữ:

"Bận." Xong kéo cửa xe lên.

Chú tài xế loay hoay khó xử chạy vội đến đỡ cô dậy tiếp tục nói xin lỗi.

Cô xua tay bảo: "Con không sao đâu ạ! Chú bận công việc cứ đi trước đi, nhà con ngay đây thôi."

"Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn cô." Chú cúi đầu áy náy, rồi dắt xe cô đặt bên lề đường, cô mỉm cười đưa tay ý bảo cô không sao.

Lúc này chú mới lên xe chạy đi, qua lớp cửa kính một đôi mắt thâm trầm khẽ liếc nhìn bóng dáng đang đứng cạnh xe đạp, một cổ quen thuộc ập tới nhưng rất nhanh anh điều chỉnh lại tâm trạng thu hồi tầm mắt tiếp tục cúi đầu nhìn vào laptop bận rộn công việc của mình như không có việc gì xảy ra.

Đi được tầm 15 phút thì mẹ anh gọi đến:

"Con nhớ về nhà sớm nhé, vợ chồng chú Mộc cùng Thanh Thanh lát nữa sẽ sang nhà mình chơi, năm năm rồi không gặp nhau con nên về để chào hỏi."

"Con biết rồi." Nói xong anh cúp máy, nhớ đến cô nhóc nhỏ thì mỉm cười khẽ, đúng thật là đã lâu rồi không gặp con bé.

Mộc Thanh lắc nhắc từng bước dắt xe đạp vào sân đặt cạnh xích đu, dì Du đang tưới hoa trong vườn thấy vậy vội chạy ra.

"Chân con làm sao vậy?" Dì Du là bảo mẫu chăm sóc cô từ khi cô được sinh ra cho tới bây giờ, dì cũng đã ngoài 50 tuổi.

"Dạ không sao đâu dì, con bị té xe trước đầu hẻm thôi!"

"Sao lại bất cẩn như thế chứ? Nào, để dì dắt con vào."

Vào tới cửa nhìn thấy bố mẹ đang ngồi cạnh nhau xem tivi, bố cô vốn là Sĩ Quan Quân Đội nhưng đã về hưu, trên gương mặt lúc nào cũng đầy vẻ nghiêm nghị, hiện tại ông mở một chuỗi nhà hàng, mẹ là nghệ sĩ dương cầm, tướng mạo đoan chính nhẹ nhàng, bố hơn mẹ 11 tuổi nên ông rất cưng chiều bà, mở nhà hàng cũng vì mẹ đam mê các món ăn ngon, mẹ khó sinh, lúc sinh cô bị mất máu nhiều rất nguy hiểm, bố rất lo sợ nên sau cô ông không cho bà sinh thêm nữa, mặc dù mẹ rất thích trẻ con, bà còn muốn sinh thêm cho cô một đứa em nhưng không lung lay được suy nghĩ của ông. Nhìn thấy cô gương mặt bố trở nên dịu dàng hơn, nhưng khi thấy bước đi hơi khó khăn của con gái ông vội đứng lên lo lắng hỏi:

"Chân con làm sao thế kia?"

"Dạ con không sao, do con chạy vội nên bị té thôi,hihi." Cô ôm tay ông cười làm nũng.

"Con gái sao lại chạy nhanh như thế? Có đau không? Thật là..."

"Dạ không sao thật mà, con gái bố không phải làm bằng thủy tinh đâu."

Mẹ đi đến kéo váy cô lên xem vết thương rồi bảo đi Du mang hộp thuốc tới, bà cẩn thận khử trùng và bôi thuốc, băng bó xong, mới càu nhàu gõ trán cô một cái, cô nhìn hai người cảm thấy thật hạnh phúc, dù vài tháng nữa đã là sinh nhật 20 tuổi của cô nhưng với họ cô mãi là một cô bé cần được che chở, chăm sóc. Tương lai sau này cô cũng chỉ mong gặp được một người đàn ông như bố, an an ổn ổn sống hết cuộc đời.

"Nhanh vô ăn sáng rồi sang nhà bác Chu với bố mẹ, bố hẹn sang chơi cờ với bác ấy rồi." Bố gọi.

"Vâng ạ!"

Ngồi ở bàn ăn không khí vô cùng vui vẻ, mẹ vẫn còn đang loay hoay trách mắng cô một chặp nữa, ăn xong cô lên phòng tắm rửa thay một cái đầm màu hồng nhạt có tay, dài qua gối, bên trên in một ít bông hoa nhí trắng, làm cho làn da vốn trắng sáng càng thêm tinh tế nổi bậc, tóc dài xoăn nhẹ buông xoã sau lưng, hai bên cài hai chiếc kẹp hình chùm hoa nhỏ mà mẹ tặng khi cô 10 tuổi, tất cả những món quà bố mẹ tặng cô vẫn luôn cất giữ cẩn thận, nhiều món vẫn sử dụng cho tới tận bây giờ.

Gia đình cô sang nhà bác Chu thì cũng đã 10h30, vợ bác ấy ra mở cổng, vợ bác là nhà văn nên tính tình cũng nhẹ nhàng thanh lịch như mẹ cô, bà vui vẻ mời mọi người vào nhà, gia đình bác Chu ở miền Bắc nhưng năm nay quyết định vào Nam sống, vì công ty con trai bên Mỹ mở thêm chi nhánh trong Nam nên hai người đi theo con trai vào đây luôn, ngôi nhà này là gia đình bác mua cùng lúc với bố mẹ cô nhưng vừa được chuyển vào vài hôm trước.

Hai người đàn ông gặp nhau tay bắt mặt mừng ôn lại chuyện cũ, thỉnh thoảng bố mẹ có ra thăm hai bác nhưng cô không đi cùng, cũng đã lâu rồi mới gặp lại mọi người, hai người phụ nữ hoà nhã nói chuyện rất hợp nhau, Bác Chu lớn hơn bố 2 tuổi, còn vợ bác hơn mẹ 4 tuổi.

"Ôi, Mộc Thanh càng lớn càng xinh đẹp, mấy năm không gặp đã cao như thế này rồi sao?" Bà ôm cô khen ngợi.

"Dạ con cảm ơn hai bác, bác trai vẫn phong độ như xưa còn bác gái vẫn trẻ trung xinh đẹp như năm năm trước ạ!" Cô mỉm cười nói.

"Cái con bé này thật biết nói chuyện, đúng là đã năm năm không gặp con nhỉ? Những năm này không theo bố mẹ ra thăm hai bác gì cả. Thế nào đã có bạn trai chưa?"

"Dạ con còn bận rộn lắm, không có thời gian yêu đương đâu ạ." Cô ngượng ngùng trả lời.

"Con bé vừa đi học vừa chuẩn bị cho cuộc triển lãm từ thiện sắp tới, sáng đi sớm tối về trễ, nên cả ngày tụi em cũng chả thấy mặt nó đâu, haiz..." Mẹ Mộc thở dài.

Két... Mọi người đang nói chuyện thì nghe tiếng dừng xe ngoài cổng.

"Chào bố mẹ, chào cô chú." Một chàng trai cao gầy, mặc tây trang đen áo sơ mi trắng chỉnh tề, dáng người đẹp đẽ, gương mặt góc cạnh từ cổng bước vào.