Sau khi kết thúc chuyến đi ra miền Bắc dự đám cưới anh Tú Minh, cô cùng Đoàn Hạo cùng nhau về lại miền Nam, chuyến đi này thật ra là buổi ra mắt chính thức cô giới thiệu bạn trai với gia đình, bố mẹ cô tuy đã lớn tuổi nhưng suy nghĩ rất thoáng, không ép buộc con cái mà để con tự do lựa chọn và quyết định tương lai của mình.
Đoàn Hạo sắp tốt nghiệp lại chuẩn bị cho cuộc triễn lãm sắp tới nên thời gian này bọn họ ít gặp nhau, cuối tuần anh tranh thủ thời gian đến đón cô đi ăn tối. Vào nhà hàng, anh chọn những món ăn cô thích nhất.
"Hay em dọn sang ở với anh nhé?" Anh muốn ở gần để tiện chăm sóc cho cô, cũng được gặp cô nhiều hơn.
"À thì… để em hỏi ý kiến người nhà rồi trả lời anh sau nhé?" Tuy cô rất thích ở gần anh nhưng dù sao cô cũng nên hỏi ý kiến bố mẹ, dù sao cũng là con gái nên nghĩ những cái lợi cái hại khi sống chung trước hôn nhân.
Đoàn Hạo gật đầu, hai người ăn cơm xong, anh lại lái xe đưa cô đến một buổi hoà nhạc, vé đã chuẩn bị từ trước.
Lúc về đến căn hộ nhà cô, hai người lưu luyến hôn nhau không rời, khi tách nhau ra, cô ôm chặt lấy eo anh, thật muốn cứ như vậy mãi.
"Em vào nhà đi."
"Dạ, anh đi đường cẩn thận."
"Ừ."
Tắm rửa xong xuôi cô mới cầm lấy điện thoại gọi cho mẹ.
"Bố mẹ đã ngủ chưa?"
"Con nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ?" Giọng mẹ ngái ngủ bất lực.
Tú Linh nhìn lên đồng hồ thấy 23h20 mới xấu hổ khẽ ho một tiếng.
"Khụ...xin lỗi mẹ, con không để ý thời gian, phá giấc ngủ mẹ rồi! Hi hi!!"
"Mới đi chơi về?"
"Dạ."
"Chơi về sao không ngủ đi, còn gọi mẹ làm gì?"
"À..hihi...mẹ ơi, con có chuyện này muốn hỏi ý kiến mẹ một chút?"
"Anh Đoàn Hạo bảo con dọn đến ở với anh ấy, mẹ thấy sao ạ?"
"Nó bảo con dọn qua chứ có bảo mẹ dọn qua đâu mà hỏi mẹ thấy sao?"
Tú Linh: "..."
"Con không đùa đâu mẹ!!"
"Thì dọn qua đi, ngày xưa mẹ cũng dọn sang ở với bố con mới lòi ra được anh hai con đấy."
Tú Linh: "..." Thật bội phục mẹ cô, tuy biết suy nghĩ của ông bà thoáng nhưng mà thẳng thắng như vậy có phải muốn nhanh rao bán con gái mình luôn không?
"Còn suy nghĩ gì nữa, mai dọn sang luôn đi, mẹ buồn ngủ, tắt máy đây." Dứt câu là liền tắt máy, khiến Tú Linh chưa kịp phản ứng.
Cô đem chuyện này kể với hai người bạn thân, khiến bọn họ cười đến không ngậm được mồm.
Badgirl: "Tuy em biết gia đình chị sống thoáng như Tây, nhưng mẹ chị cũng thật đáng yêu quá đi...haha..."
Lặng Lẽ: "Không chịu nổi bác ấy mà..haha..."
Miu Xinh: "Vậy bây giờ chị nên trả lời anh ấy thế nào?"
Badgirl: "Thì tất nhiên theo ý mẹ chị rồi."
Lặng Lẽ: "Đúng vậy, chị dọn sang đi, dù sao anh Đoàn Hạo cũng là người đứng đắn."
Cô thấy ai cũng ủng hộ nên quyết định vài ngày tới sẽ dọn sang ở cùng anh, dù sao trước lạ sau quen, dạo này ít khi gặp anh ấy, cô thật rất nhớ anh.
Đoàn Hạo cũng không thúc giục cô trả lời, khi có thời gian rãnh anh lại ghé sang đón cô đi ăn, đi chơi, cô cũng không vội đề cập đến vấn đề đó.
Hôm đó ở trường học, bọn cô hẹn nhau về cùng, nhưng đứng đợi thật lâu ngoài cổng vẫn không thấy anh ra, cô lấy điện thoại gọi cho anh một cuộc, nhưng máy anh lại không liên lạc được, cô vừa lo lắng lại vừa có phần tức giận. Nên đi đến phòng học của lớp anh, lúc gần đến cửa cô thấy một người bạn của anh nên lên tiếng hỏi.
"Chào anh, cho em hỏi anh Hạo có ở lớp không ạ?"
"Nó đang ở thư viện đó em."
"Cảm ơn anh." Chào tạm biệt đàn anh, cô đi thẳng đến thư viện, đứng trước cửa cô nhìn một vòng thì tìm thấy anh ngay, nhưng điều làm cô bất ngờ là anh đang ngồi cạnh một cô gái, cô ta có mái tóc dài rất đen và mượt, mặc một cái váy màu trắng, trông có vẻ là một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, anh nhìn vào cuốn sách dưới bàn đang nói gì trong miệng, còn cô ta thì không nhìn xuống dưới mà nhìn chằm chằm vào anh, trên gương mặt cô ta là sự si mê và yêu thích, Tú Linh nắm chặt tay, bỗng chốc cô cảm thấy tim mình đang rất đau, trong lòng xuất hiện một cỗ tức giận và thất vọng, cô không trực tiếp đi tới và xoay người bỏ đi.