Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 101: Step 2



“Ái ái, anh đừng kéo mạnh như thế chứ!”

Áo ngủ bị kéo lên tới tận cằm. Đầu Thẩm Triệt bị trùm trong áo ngủ đến mức nghẹt thở, Tần Tu thì vẫn ra sức kéo lên trên. Thẩm Triệt nóng nảy. “Áo có cúc! Anh không cởi cúc áo ra thì để yên cho tôi cởi chứ—“

Lúc này Tần Tu đang đè ở trên đùi Thẩm Triệt mới dừng tay, nhấc người lên hất mớ tóc dài lại đằng sau: “Mau cởi.”

Thẩm Triệt vừa chui đầu trong mớ áo quần lộn xộn ra, trong lòng lại thầm ca thán không ngớt. Con thật xin lỗi liệt tổ liệt tông, thiên hạ nơi nào chẳng có hoa thơm cỏ lạ, hà cớ sao con lại đâm đầu vào yêu đơn phương cái bông hoa này chứ! Cứ tưởng rằng nam hoa khôi trường tính nết chắc sẽ dễ chiều hơn nữ hoa khôi trường cơ đấy. Mình đúng là ngây thơ!

Thẩm Triệt thành thành thật thật cởi áo ngủ đến khi nửa người trên trần trụi trước mặt Tần Tu. Cậu vuốt vuốt hai cánh tay có chút mất tự nhiên: ” Cởi rồi. Vậy… anh muốn kiểm tra thế nào a?”

“Cởi bên dưới.” Tần Tu diện vô biểu tình nói.

Thẩm Triệt khó xử: “Phía dưới bỏ qua đi. Ngại lắm.” Tần Tu lạnh lùng nhìn chòng chọc Thẩm Triệt. Lúc này thì im lặng thắng nhiều lời, Thẩm Triệt đành phải cởi quần ngủ ra, chỉ chừa lại chiếc quần sịp màu lam. Đây đúng là điểm mấu chốt.

Tần Tu cúi đầu ngắm kỹ hình dạng thứ bên dưới chiếc quần lót màu xanh đậm kia, trong đầu thầm đánh giá một chút rồi nhíu mi nói: “Tiếp tục đi.”

Thẩm Triệt không nhúc nhích, thực sự cậu không thể tiếp tục thoát y nữa: “Phần dưới thì ai chả giống ai. Thật không có gì để xem đâu.”

“Giống thế nào? Cậu không cởi làm sao tôi biết được? Nhỡ đâu cậu lại có hai cái thì sao?”

Thẩm Triệt không còn gì để nói. Tôi có phải người ngoài hành tinh quái đâu. Có hai cái để làm khỉ gì chứ… (=)) )

Tần Tu ngẩng đầu liếc cậu thanh niên tóc xoăn mặt đang đỏ tưng bừng kia một cái: “Đừng quên lúc trước cậu đã nhìn lén của tôi như thế nào. Ít nhất cũng phải hai lần. Có một lần còn dùng khóa kéo kẹp vào của tôi nữa đấy. Về tình về lý thì cậu đều phải cởi ra cho tôi xem.”

Cái điệu bộ kia… Mình xong rồi, chắc chắn là không cởi không thả người rồi. Thẩm Triệt đuối lý cuối cùng chỉ có thể cắn răng nghe theo. Mặc kệ đi. Đều là đực rựa với nhau, thích xem thì cho xem. Cứ coi như đang đi tè trong WC đi!

Thẩm Triệt suy nghĩ thông suốt liền dứt khoát cởi quần lót. Lão Nhị đáng thương cứ như vậy lộ ra trong không khí lạnh lẽo cùng tầm nhìn không hề chớp mắt của Tần Tu.

Thẩm Triệt thầm nhủ vậy là coi như hết nợ nần nhé. Đang chuẩn bị kéo quần lên thì thứ nằm giữa hai chân đột nhiên bị nắm chặt, cả người cậu lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Tần Tu vậy mà đã nắm lấy vận mệnh của Thẩm Triệt trong tay!

Đường kẻ mắt tự nhiên xinh đẹp kia khẽ nheo lại, mi dưới rủ xuống, con ngươi đen láy sáng lên: “Đúng là màu tiểu mạch thật.”

“Đừng… Tần Tu, mau bỏ ra…” Lão Nhị bị người khác cầm trong tay, sức lực cả người Thẩm Triệt bỗng như tiêu tán hết.

“Tuy có hơi nhỏ một chút, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.”

Tui xin anh đấy. Của tui đây là đạt tiêu chuẩn rồi. Của anh như vậy chính là quá cỡ nghiêm trọng đấy, biết không! Thẩm Triệt tuy trong đầu thầm mắng như vậy nhưng lời không sao nói ra miệng được. Ngón tay Tần Tu nắm ở mặt trên thi thoảng còn trêu đùa lúc nắm chặt lúc buông lỏng.

Thẩm Triệt đổ mồ hôi hột: “Đừng nghịch…”

Tần Tu nhếch môi, không thèm để ý đến cậu, lại cúi đầu tiếp tục nghịch, động tác ngón tay càng lúc càng tùy tiện.

“Đừng ấn—” Thẩm Triệt cả người run rẩy, hít vào một hơi.

Tần Tu đẩy nhẹ một cái vào ngực cậu thanh niên đầu quắn lúc này đã mất tự chủ. Anh chàng một-mét-tám-hai cả người mềm nhũn ngã xuống giường. Tần Tu cúi người nhìn người đang nằm dưới thân mình, tay tiếp tục sờ soạng thứ gì đó, vẻ mặt như đang thưởng thức món ngon mà kẻ đang nằm bên dưới kia chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Thẩm Triệt yếu ớt nhìn chính mình, giọng nói thì gần như cầu xin.

“Đừng nghịch…rất mất vệ sinh a…”

“Mới tắm xong thì mất vệ sinh cái gì.” Tần Tu hất cằm, tâm nói cái lý do này mà cậu cũng nói ra được à. “Thẩm Triệt, cậu cứng lên cũng nhanh thật đấy. Kỹ thuật của tôi cũng được đấy chứ. Đây là lần đầu tiên tôi giúp người khác sóc đấy. Cậu không muốn cám ơn tôi sao?”

Thứ ở giữa hai chân bị tra tấn tới mức nóng như sắp bỏng. Thẩm Triệt thấy mình sắp khóc mất. Tôi đâu có nhờ anh giúp tôi chứ?

Ngón tay cái Tần Tu nhẹ nhàng ấn một cái lên đầu chóp: “Thế này có thoải mái không?’

Một cái kích thích như vậy, Thẩm Triệt cắn chặt môi, bộ dạng thà chết cũng không chịu khuất phục nhìn mĩ nam tà ác phía trên: “Không thoải mái…”

“Không thoải mái thật không?” Tần Tu cười, đè cả người xuống, mắt đối mắt với Thẩm Triệt.

Khuôn mặt hai người gần nhau sát rạt. Thẩm Triệt nhìn gương mặt tuấn mỹ ngay trước mắt mình. Đôi môi Tần Tu dưới ánh sáng hôn ám của đèn bàn màu sắc lại càng mê người, dường như chỉ cần nhấc cổ lên là có thể hôn tới. Phía dưới bị đùa bỡn rất nhanh đã đến cực hạn, Thẩm Triệt chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nóng lòng vươn cổ kề sát vào cái miệng đang hé mở kia—

Nhưng chỉ hôn được không khí.

Tần Tu dúi đầu vào cổ Thẩm Triệt, vươn đầu lưỡi khiêu khích liếm một cái lên hầu kết Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt bị bất ngờ, chưa kịp cắn chặt răng, bật ra tiếng rên rỉ.

Tần Tu nghe vậy thì thoáng nở nụ cười, tiếp tục từ cổ vửa hôn vừa liếm kéo xuống dưới. Thẩm Triệt tuyệt vọng nhìn trần nhà, ngực kịch liệt phập phồng.

“Trên người cậu có chút nóng đó. Không phải đang sốt chứ.” Tần Tu nhíu nhíu mày, vươn cánh tay đang rảnh rỗi còn lại đặt lên trán Thẩm Triệt. “Hơi nóng chút. Nhưng không sao, ra mồ được là khỏe thôi.”

Thẩm Triệt tâm cũng lạnh. Anh đang nghiêm túc đấy à?

Tần Tu vừa cúi đầu hôn ***g ngực màu tiểu mạch săn chắc, vừa đứt quãng nói: “Giúp tôi cởi quần áo…. Cậu ôm tôi sẽ không lạnh nữa.”

Tần Tu mặc áo choàng tắm sợi bông vừa to lại vừa dày, vừa cúi người thì cổ áo đã chảy xuống, cái cổ duyên dáng như thiên nga cùng với ***g ngực trắng mịn nửa kín nửa hở lộ ra. Trong một khắc Thẩm Triệt đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội, nhưng cuối cùng không thể thắng nổi dục vọng mà vươn tay sờ soạng tới lưng Tần Tu, cơ khát khó nhịn mà cởi dây lưng, vô cùng hăng hái cởi áo choàng trên người Tần Tu xuống.

Chiếc áo ngủ màu lam hoàn toàn bị mở ra, chiếc áo tuột xuống một bên, ngăn mất ánh sáng từ đèn bàn rọi lại. Thân thể thon dài đẹp đẽ của Tần Tu bị che lấp trong bóng tối. Thẩm Triệt kéo vạt áo ngủ trên vai Tần Tu xuống, liếc nhìn bờ vai trần lộ ra dưới ánh đèn. Cảm giác này tựa như vừa mới mở ra một món lễ vật không gì sáng bằng.

Tiếp đó, cả hai đều ngây ngẩn người.

Tần Tu dừng động tác hôn, khẽ nhấc người lên, khó tin cúi đầu xuống nhìn. Một giây kia Thẩm Triệt xấu hổ đến mức chỉ mong có một lổ nẻ nào đó chui xuống phứt cho rồi.

Chất lỏng màu trắng bắn thẳng lên người Tần Tu, đầy lên thắt lưng và quần lót. Tần Tu ngẩng đầu nhìn kẻ vừa gây họa:”Trước khi bắn sao cậu không nói một tiếng?”

Thẩm Triệt mặt đỏ như mông khỉ, thật chỉ muốn tìm một cái chậu úp lên mặt: “Thực xin lỗi!”

Lại vội vàng vươn người dậy. “Để tôi đi xuống lấy khăn mặt —“

“Kệ đi.” Tần Tu cởi áo choàng tắm, dùng luôn áo mà lau sạch sẽ sau đó sáp lại gần: “Cậu thích rồi, giờ thì đến lượt tôi.”

Ánh mắt Thẩm Triệt bất giác hạ xuống chiếc quần lót màu trắng của Tần Tu. Thế quái nào lại thấy kích thước của Tiểu Tần Tu lần này còn bự hơn cả lần trước…

“Anh muốn tôi giúp anh làm cái kia à? Cũng được thôi…”

Tần Tu thấy Thẩm Triệt mặt đỏ dừ ngó ngó hạ thân của mình: “Cậu nghĩ cái gì thế?” Nói xong lại đem cậu thanh niên tóc xoăn vừa muốn nhỏm dậy ‘phục vụ’ anh đẩy trở lại giường. “Nằm yên.”

Thẩm Triệt bất ngờ bị ấn xuống giường, còn đang buồn bực thế này sao mà nằm tiếp được thì Tần Tu lại phủ người xuống, ánh mắt là lạ quan sát cậu: “Tôi nhìn cậu cả người màu tiểu mạch thế này chỉ muốn đem cậu đi tẩy trắng thôi.”

Thẩm Triệt chỉ có thể cảm khái tâm hoa khôi trường như kim rơi đáy bể. Lúc uống say còn nói mình thích nhất là màu tiểu mạch, lúc tỉnh táo lại bày ra vẻ chán ghét màu tiểu mạch. Rốt cuộc là anh muốn sao đây? Vậy là lại buồn bực nói: “Cái này không có cách nào tẩy trắng đâu…”

Vừa dứt lời Tần Tu đã chúi đầu vào giữa ***g ngực cậu hung hăng liếm một cái.

Thẩm Triệt giật nảy mình đẩy Tần Tu ra: “Liếm cũng không trắng được!”

Tần Tu bị đẩy một cái cũng không giận, sải chân sang ngồi luôn lên eo Thẩm Triệt. Thẩm Triệt thế là hết giãy giụa. Tần Tu cúi người xuống, lần này không chỉ đầu lưỡi mà tay cũng vươn ta, bàn tay mon men đến vị trí nhũ tiêm rồi trùm xuống. Lòng bàn tay nóng như có lửa nhẹ nhàng xoa bóp điểm mẫn cảm trước ngực. Thẩm Triệt cả người căng thẳng giống như cây cung đã lên dây.

Thẩm Triệt thực sự chịu không nổi, ánh mắt khổ sở cầu khẩn người đang cưỡi trên thân mình: “Đừng nghịch nữa, thế này kỳ lắm…”

Cứ xoa xoa nắn nắn như thế, đầu ti đàn ông thì có cái gì hay mà nghịch chứ!

“Cậu bắn đầy lên người tôi thì có kỳ không?” Tần Tu lướt nhìn nhũ tiêm xinh xắn rắn chắc màu tiểu mạch đã dựng thẳng lên, không biết sao tự nhiên thấy giận liền trừng mắt lườm Thẩm Triệt một cái. “Cậu không câu dẫn thì tôi sao có thể thế này.”

Thẩm Triệt thầm nói anh có thể nói chuyện logic một chút được không vậy? Tôi câu dẫn anh lúc nào? Anh nói tui ra ngoài tui lại dám ở lại sao?

Ánh mắt Tần Tu trầm xuống, không kiềm chế được mà vùi đầu vươn lưỡi chạm nhẹ vào đầu nhũ tiêm đang cương cứng.

Một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến cả người tê dại, Thẩm Triệt gần như đã kêu lên.

Hoa khôi trường lắm mánh nhiều trò vẫn chưa chịu thôi, đầu lưỡi lại tùy tiện liếm liếm trên đầu nhũ tiêm, đồng thời, bàn tay không an phận lại tiếp tục vân vê đầu ti bên kia. Liếm thôi vẫn chưa đã nghiền, cuối cùng còn há miệng cắn một cái.

Thẩm Triệt cảm thấy mình đúng là không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa. AV cậu xem cũng không ít nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ như lúc này. Một tên con trai lại bị tên con trai khác, mà tên kia lại còn là mĩ nam đẹp như hoa cưỡi ở trên người liếm đầu ti. Chuyện này có khi phải để rating 25+ mất thôi!

Tần Tu trầm một hơi, vươn người dậy thâm trầm nhìn người nằm dưới thân mình: “Thẩm Triệt. Chúng ta làm đi.”