Tối hôm nay bạn học Nhậm Hải dường như ngủ rất say sưa. Thẩm Triệt hâm mộ nhìn cái dáng nằm ngủ say như chết của thằng bạn thân bên cạnh. Từ ngày cậu chuyển đến đây ở chung, bạn học Nhậm Hải khó có ngày nào được ngủ thoải mái như thế này, bởi vì phòng trọ chỉ có một phòng ngủ và một phòng đọc sách, không có giường dư ra cho nên mấy ngày này, Thẩm Triệt và Nhậm Hải đều ngủ cùng nhau. Bạn học Nhậm Hải cũng không ngớt lời oán hận cái tật xấu khi ngủ của cậu.
Nằm cứng đờ trên giường cũng đã ba tiếng đồng hồ, cuối cùng thanh niên tóc xoăn không kiềm chế được nữa đành nhỏm người ngồi dậy, quay sang lại nhìn thấy Nhậm Hải vô tri vô giác đang há hốc miệng ngủ ngon lành bên cạnh. Có thể thi đỗ vào Canh Ảnh đương nhiên tướng mạo không thể kém cỏi, Nhậm Hải tuy không phải kiểu đẹp như Tần Tu nhưng bộ dạng cũng có thể xem là tuấn lãng. Thẩm Triệt cau mày tiến sát lại gần đối phương…
Cửa sân thượng “lạch cạch” một tiếng rồi mở ra, Thẩm Triệt thiểu não bước ra ngoài sân thượng, hung hăng đóng sập cánh cửa sau lưng lại, dựa người vào cánh cửa kính không ngừng hớp từng ngụm to không khí vào miệng.
Không thể làm được, cái miệng há hốc của Nhậm Hải nhìn làđã thấy ghê tởm chết đi được! Cậu thực sự không thể hạ miệng mình xuống được, sau đó thì kinh sợ dùng cái gối nện lên cái mặt của Nhậm Hải vô tội còn đang say ngủ.
Tại sao với anh ta thì không giống như vậy? Đầu óc Thẩm Triệt không tự chủ lại bắt đầu nhớ lại khoảnh khắc khi môi hai người tiếp xúc nhau. Cảm giác giống như thân thể từ trên cao rơi xuống, cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái còn chưa mất đi thì cả người đã rơi xuống một tấm thảm nhung mềm mại.
Thẩm Triệt bước tới lan can, ngắm nhìn thành phố về đêm. Thành phố này cậu đã ngắm nhìn vô số lần, quen thuộc đến độ có thể nằm lòng từng ngóc ngách trong thành phố, thế nhưng ngắm thành phố trong đêm lại có cảm giác thật khác. Cho dù cảm giác thay đổi tùy thuộc nhiều vào tâm trạng, tùy theo tâm trạng tốt hoặc tồi tệ, cảnh sắc có thể trở nên mĩ lệ hoặc tồi tàn khác nhau, thế nhưng thứ khiến cậu tuyệt vọng nhất, đó là bất kể nhìn thế nào, nó rõ ràng là đang thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn.
Đột nhiên đầu óc lại thơ thẩn nghĩ đến Tần Tu lúc này chắc là còn đang trên giường duyên dáng say sưa ngủ, cậu tự nhiên lại thấy tức giận. Anh luôn miệng nói tôi là biến thái, thế như từ trước tới giờ tôi còn chưa hề chạm tới người anh, vậy mà đây là lần thứ hai anh giở trò lưu manh ra đùa giỡn tôi! Mẹ nó, sao lại có chuyện ngược đời, cái kẻ vừa giở trò lưu manh trêu chọc người ta xong đã có thể thoải mái mà lăn ra ngủ, còn tôi lại bị anh khiến cho tức điên lên thế này?!
Thẩm Triệt buông thõng hai cánh tay ra ngoài lan can: “Đáng ghét,,, tại sao lại đối xử với tôi như vậy….”
“Vì cậu thích nàng ta.”
Thẩm Triệt giật nảy mình ngẩng đầu nhìn. Ban công tầng dưới từ từ bay lên một làn khói thuốc, một đại thúc mái tóc dầm sương dãi gió từng trải ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười đầy ý vị thâm trường.
“Đó là tình yêu đó, anh bạn trẻà…”
Thẩm Triệt kinh ngạc nhìn bóng người tịch mịch vừa mới ngoảnh đầu hút thuốc ở ban công lầu dưới. Cậu bỗng nhiên có cảm giác như cọng rơm cuối cùng của mình cũng đã bị người ta cướp đi, thân thể cứ như vậy bị dòng nước ào ào cuốn đi, chìm nghỉm.
***
Chuyện của Uông Tuấn rất nhanh đã lộ ra ngoài. Phó viện trưởng Lưu cũng không làm to chuyện thêm, chỉ trực tiếp cấp cho Uông Tuấn một hộp cơm trưa*, xem như công lao hắn cống hiến nhiều năm cho Canh Ảnh. Có người đem bức ảnh chụp Uông Tuấn tay cầm hộp cơm bước ra khỏi phòng giáo vụ đăng lên diễn đàn trường, tuy rằng không biết Uông Tuấn gây nên chuyện gì mà lại phải lĩnh cơm trưa nhưng những người kì cựu ở Canh Ảnh nhiều năm tự nhiên có thể đoán ra được tám, chín phần.
(Lĩnh cơm trưa là một từ lóng trên mạng, xuất phát từ một bộ phim hoạt hình có nghĩa là “cho thôi việc”. Khi nói ai đó phải “lĩnh cơm trưa” tức là nói người đó bị sa thải, đuổi việc)
Chiếc mô tô phân khối lớn phanh kít lại dưới lầu Dật Phu, Tần Tu cởi nón bảo hiểm, trông thấy một thanh niên đầu quắn nhảy chân sáo như chim chích bông trên bậc thang lên lầu, suýt chút nữa đã vướng chân ngã dập mặt xuống.
“Thẩm Triệt!”
Đầu quắn như không nghe thấy vụt một cái đã đi vào tới hành lang.
Tần Tu khóa xe, khoác ba lô lên sau vai, bước ba bậc cầu thang một bước đi vào hành lang, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một dúm tóc xoăn lấp ló giữa hành lang lại gọi to một tiếng: “Thẩm Triệt!”
Mục tiêu phía trước vẫn không dừng bước lại, Tần Tu nhíu mày, trực tiếp bước một bước hết bốn bậc cầu thang, nghiêng vai chen vào giữa đám nam sinh trước mặt. Một nam sinh bị vai Tần Tu huých trúng suýt nữa thì ngã, liền quay lại chửi một câu: “Đệch mọe! Chân dài quá không nhấc lên nổi hả!”
Nghe thấy có tiếng mắng chửi dưới lầu, Thẩm Triệt cũng ngó xuống nhìn thử, Tần Tu nhân cơ hội ngẩng đầu gọi lớn: “Thẩm—-“
Lời còn chưa dứt, đối phương đã lập tức quay đầu, đi như bay lên lầu.
Đại ma vương chân dài nắm chặt lan can cầu thang, cái tư thế kia, rõ ràng đã nghe thấy mình gọi, sao lại còn chạy đi?
***
Suốt tiết học buổi sáng, Tần Tu càng nghĩ càng thấy có gì không ổn. Cầm di động đi ra ngoài sân thượng, phòng học của anh ở trên phòng học của Thẩm Triệt một tầng, đứng ở sân vườn trung tâm lầu Dật Phu nhìn xuống một cái có thể trông thấy ngay Thẩm Triệt đang gục xuống bàn ngủ gật.
Đúng làđang trốn mình hay do mình ảo giác, cứ gọi điện thoại một cái là biết.
Tín hiệu kết nối, Tần Tu nghe được tiếng “tu tu tu” truyền đến từ đầu dây bên kia, không lâu sau liền thấy Thẩm Triệt đang nằm trên bàn nhỏm dậy lôi di động ra xem.
Tu— tu—-tu—-
Âm thanh báo chờ vẫn kéo dài, Tần Tu có chút sốt ruột. Đầu quắn rõ ràng đang cầm di động lên nhìn thế nhưng lại không bắt máy.
Cuộc gọi chấm dứt do không có ai nghe máy, Tần Tu không cam lòng, lại ấn nút gọi. Vẫn giống như vừa nãy, chỉ cầm lên xem nhưng sống chết không chịu tiếp máy.
Làm cái trò gì vậy?! Băng sơn đại ma vương tức giận đi vào lớp học, mượn di động của lớp trưởng ngồi cùng bàn. Lúc này tín hiệu báo kết nối chưa được bao lâu đối phương đã bắt máy. Quả nhiên có vấn đề! Tần Tu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Triệt vang lên từđầu dây bên kia: “A lô. Ai đấy ạ.”, nén giận trầm giọng xuống: “Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”
Đầu dây bên kia bỗng dưng im bặt. Đang lúc Tần Tu định nhẫn nại chờ nghe một lí do ngụy biện nào đó của đối phương thì đầu bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói kì quái của Thẩm Triệt: “A lô, a lô? Anh nói gì cơ? Tôi ở đây tín hiệu không tốt …”
Dám giỡn mặt tôi hả?! “Thẩm Triệt, cậu dám ngắt điện thoại thử xem —-“
“Thực sự không nghe thấy gì hết trơn á! Tôi cúp máy trước đây! Tút….”
Tần Tu nắm chặt điện thoại, trợn mắt nhìn thông báo chấm dứt cuộc gọi hiện trên màn hình, một lúc sau mới hồi thần.
.
Giờ ăn trưa, Thẩm Triệt ngồi một mình trên băng ghế cạnh hồ nước. Vì tránh đụng mặt với Tần Tu nên cậu cũng không dám xuống nhà ăn, chỉ có thể năn nỉ người anh em tốt Nhậm Hải mua giúp mình một hộp cơm. Cúi đầu nhìn thông báo mấy cuộc gọi đến từ Tần Tu, Thẩm Triệt tâm tình phức tạp, dứt khoát loại khỏi đầu mấy suy nghĩ vẩn vơ, bỏ điện thoại vào túi, vừa ngước mắt liền nhìn thấy hộp cơm mà mình mỏi mòn chờ đợi từ nãy giờ.
Thẩm Triệt cầm lấy túi xách đựng hộp cơm, ngẩng lên vừa nói câu “Cám ơn chú em”, thế nhưng vẻ tươi cười trên gương mặt lập tức dông cứng lại.
Tần Tu từ trên cao liếc xuống nhìn, hàng lông mi dài cụp xuống: ” Anh em tốt của cậu đang mải tán tỉnh nữ sinh lớp bên cạnh, tôi có lòng liền giúp cậu ta một chút.” Thế nào? Hết dám cười rồi đúng không?
Thẩm Triệt yên lặng nhìn chăm chú Tần Tu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình. Lực chú ý đều tập trung trên đôi môi xinh đẹp của đối phương, một bên tai nhanh chóng nóng bừng lên, cậu vội vàng cúi đầu.
” Nước thịt chảy ra hết rồi kìa.” Giọng Tần Tu trên đỉnh đầu không nặng không nhẹ vang lên.
Thẩm Triệt giật mình, mất một lúc mới ý thức được nước thịt từ hộp cơm nghiêng ngả đang chảy ra, vội vàng mở hộp cơm thế nhưng mở ra rồi lại không muốn ăn.
“Sao lại không ăn?” Tần Tu nhìn hộp cơm toàn là thịt kho tàu và rau cần, lại quay ra nhìn vẻ mặt xanh xao thống khổ của Thẩm Triệt. Thịt kho tàu anh còn cốý chọn toàn thịt mỡ, tất cả toàn là thịt mỡ mềm mềm trắng phau, nhìn mà ngấy chết người, có chỗ nào không phải sao? Chẳng lẽ đầu quắn không thích cà rốt? Rau củ có nhiều chất dinh dưỡng như vậy cậu dám không thích à!
Thẩm Triệt thử cầm đũa lên nhưng áp lực khi có mặt Tần Tu ởđây quá mạnh mẽ, mới ăn được vài miếng, cậu đành bất đắc dĩ buông đũa xuống: “Tôi ăn không vào.”
Dáng vẻ kia khiến cho trong lòng Tần Tu chợt lạnh: “….. không ăn thì vứt đi.” nói xong liền chộp lấy hộp cơm định đổ vào thùng rác, cuối cùng lại dừng bước lại, quay đầu nhìn cậu thanh niên tóc xoăn vẻ mặt héo rũ ngồi trên băng ghế, lại nhìn hộp cơm trên tay, thấp giọng nói, “Hộp cơm này giá năm đồng, cũng chẳng đáng bao nhiêu. Cậu thực sự không muốn ăn?”
Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn Tần Tu. Đối phương hôm nay mặc một chiếc áo thun dài tay không có cúc sọc đen, trắng, xám thoải mái, vạt áo rộng, bên trong làáo T-shirt trắng. Lọn tóc dài lòa xòa buông xuống vai thường ngày được chải ra sau đầu, để lộ vầng trán cao và gương mặt thon gọn xinh đẹp, giống hệt như hôm thử vai độc nhất vô nhị ngày đó, chỉ là lúc này, bối cảnh lại là dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhìn qua tựa như….
Làn gió nhẹ khẽ phất qua mặt hồ, Thẩm Triệt ngây ngốc nhìn theo một lọn tóc xòa xuống trán Tần Tu đang vui vẻ đùa nghịch trong gió, dưới ánh mặt trời dịu dàng. Cảnh quay chậm lại, trái tim lại tăng tốc….
“Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Thẩm Triệt vội thu lại ánh mắt, kiểu thất thần như thế này khiến cậu hoảng hốt. Lúc màng tai còn đang ù ù chấn động, thì tiếng chuông di động chợt vang lên. Thẩm Triệt vội vàng lấy điện thoại ra, bất kể là ai gọi tới lúc này cũng chính là cọng rơm cứu mạng của cậu.
Tần Tu không nói gì, mắt nhìn theo Thẩm Triệt đứng lên đi tới bờ hồ tiếp điện thoại, quay lưng về phía anh, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước.
“…. Tốt tốt! Cậu bây giờ đang ở đâu?…. Giờ tớ đến đón cậu, không có gì, không phiền không phiền, tớ ăn cơm xong rồi!…. Ừ, mười phút nữa gặp nhau!”
Thẩm Triệt ngắt điện thoại, thở ra một hơi, thầm chuẩn bị thật tốt câu “Bạn học cao trung tới đây tìm tôi. Tôi phải ra đón cậu ấy.” để nói với Tần Tu. Ai dè vừa mỉm cười quay đầu lại liền sửng sốt.
Tần Tu đã đi từ lúc nào, trên băng ghế trống trơn chỉ còn một hộp cơm vẫn nghi ngút khói, bên trên còn đặt một hộp sữa chua lô hội nho nhỏ.
Tần Tu nói: âÄó chÃnh là tình nhân trong má»ng của tôi. Äúng váºy, Äó là tình yêu của tôi! Em có biết tôi rất yêu em không?â