Ngày thứ ba sau khi trở lại Đông thành, Nguyễn Vi vẫn rất hay ngồi ngây người. Cô không nhịn được mà suy nghĩ xem hiện giờ Lôi Bằng như thế nào, con số trên tường Lôi Mục Dương đã bị gạch đi. Đó là hồi chuông cảnh báo cái chết của Lôi Bằng.
"Cô chuẩn bị để phần khoai tây sợi này nảy mầm một lần nữa rồi mới ăn đúng không?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói, tinh thần của Nguyễn Vi đã trở lại. Cô nhìn thấy Trương Ức An đang ngồi đối diện đối diện mình, cười cười.
"Để anh cười chê rồi." Nguyễn Vi không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa, cô đặt đũa xuống, giọng nói nghe vẻ thất vọng lắm.
"Còn đang suy nghĩ vụ án của Lôi Bằng sao?" Trương Ức An lập tức có thể nói ra tâm tư của Nguyễn Vi.
Nguyễn Vi cười khổ, lắc đầu một cái. Đột nhiên cô lại nhớ tới ba ngày trước, khi đó cô tìm được thẩm phán và hai luật sư bào chữa của Lôi Bằng, họ cũng xác nhận với Nguyễn Vi những lời Mã Sâm đã nói.
"Tôi còn tưởng rằng mấy người cảnh sát trong thế giới này đã hết thuốc chữa rồi chứ, không ngờ vẫn còn có người như cô, đúng là hiếm gặp." Anh cười như không cười, nghe nói Nguyễn Vi đã điều tra được rất nhiều vụ án, nhưng trong lòng anh vẫn có cảm giác bi thương không nói thành lời.
Giống như một cái kén không lọt gió, làm cho người ta không thể nào tránh đi, cũng không thể trốn. Nó sẽ để cho bản thân từ từ cảm nhận được không khí bên trong đang bị rút dần, cạn kiệt.
"Nhưng những chứng cứ tố cáo Lôi Bằng căn bản không có căn cứ, quan tòa lẽ nào cũng không nhìn ra sao?"
"Nhìn thấu thì thế nào? Không nhìn thấu thì thế nào? Chân tướng đối với bọn họ mà nói xưa nay cũng không phải điều quan trọng nhất. Bọn họ chỉ muốn có một người phải chờ ở trong tù."
Nguyễn Vi bị lay động bởi câu nói lạnh nhạt này. Theo như lời của Mã Sâm thì ba năm trước ông cũng là một người ngây thơ tới ngu ngốc.
Nguyễn Vi đến nay vẫn nhớ câu nói từ biệt của ông ta.
"Thật ra tôi nên cám ơn cô, cám ơn cô cho tôi biết tôi không phải người duy nhất, cám ơn cô vì những nỗ lực cho Lôi Bằng."
Nguyễn Vi khi đó thấy được nước mắt dâng lên trong mắt người đàn ông này.
Cô có thể cố gắng không? Nguyễn Vi trở lại Đông thành với những hoài nghi như vậy. Hạn hoãn thi hành án của Lôi Bằng sắp kết thúc, nhưng Nguyễn Vi chỉ có thể ngồi ở trong phòng ăn bó tay toàn tập.
"Trương pháp y, anh nói tôi có phải rất ngốc không?" Nguyễn Vi không nhịn được mà tự hoài nghi bản thân, nhưng điều cô không ngờ tới là Trương Ức An gật đầu.
"Cô thực sự rất ngốc, thậm chí ngay mình ngốc ở đâu cũng không biết." Nguyễn Vi không hiểu, Trương Ức An tiếp tục nói: "Cô cho rằng mình là hiệp sĩ độc hành sao, mặc kệ gặp phải khó khăn gì đều một mình đi chiến đấu. Lẽ nói cô quên những người đang đứng phía sau lưng cô?"
Nguyễn Vi nghi hoặc. Trương Ức An lấy một cặp văn kiện đưa cho Nguyễn Vi.
"Sau khi cô trở về từ Bạch thành tôi đã suy nghĩ về vụ án của Lôi Bằng. Cuối cùng tôi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết.."
"Anh nghĩ ra cái gì rồi?" Nguyễn Vi bởi vì quá kinh hỉ mà suýt chút nữa đứng bật dậy, cũng may cô kiềm chế được sự kích động của mình.
"Cô có nghĩ tới không, biện pháp tốt nhất để rửa sạch oan khuất của Lôi Bằng thật ra là bắt được hung thủ thật sự."
Nụ cười trên mặt Nguyễn Vi đột nhiên cứng lại, lần thứ hai cô trở nên thất thần: "Nhưng muốn bắt được hung thủ thật sự nào có đơn giản như vậy? Hiện giờ tôi vẫn còn không hiểu hung thủ đã làm cách nào để cướp được súng từ tay Cao Thiên Hồng, sau đó sát hại hai người Cao Thiên Hồng và Tần Mộng Quân. Sao Cao Thiên Hồng không phản kháng?"
"Đây là vấn đề." Trương Ức An tán thành nói, "Hay là cô xem trước một chút tài liệu tôi tra được."
Nguyễn Vi nghe vậy mở file tài liệu ra. Trương Ức An cũng vì lời nói của cô bắt đầu xem lại kết quả điều tra ba ngày qua.
"Ngày cô về tôi đã nghĩ đến điều này, chỉ cần bắt được hung thủ thật sự, cho dù Mã Sâm giảo hoạt đến đâu cũng không thể tiếp tục vu oan cho Lôi Bằng. Tôi cứ dựa theo những suy nghĩ này rồi tiến hành điều tra."
"Tôi đã nhờ người tìm được báo cáo khám nghiệm tử thi lúc đó của Cao Thiên Hồng và Tần Mộng Quân, mà ở báo cáo khám nghiệm tử thi của hai người bọn họ tôi nhận ra được một vấn đề."
Nguyễn Vi dừng xem tài liệu, cô ngẩng đầu tò mò hỏi: "Vấn đề gì?"
"Cô có nhớ cái chết của Cao Thiên Hồng và Tần Mộng Quân không?"
Nguyễn Vi nhớ lại những gì được ghi trong tài liệu, nói: "Hung thủ đã dùng biện pháp nào đó cướp đi súng lục của Cao Thiên Hồng. Hắn bắn 2 phát súng vào Cao Thiên Hồng và Tần Mộng Quân, trong đó vị trí ngực và bụng của hai người đều có một vết đạn, một vết đạn còn lại thì ở trên đầu Cao Thiên Hồng và Tần Mộng Quân."
"Đúng, chính là như vậy!" Trương Ức An có chút phấn chấn nói: "Then chốt chính là ở hai phát súng trên đầu bọn họ kia. Nguyễn Vi, cô cảm thấy hung thủ vì sao lại nổ phát súng trên đầu Cao Thiên Hồng và Tần Mộng Quân như vậy?"
Nguyễn Vi đơn giản suy nghĩ rồi nói ra đáp án: "Tôi nghĩ hẳn là hắn trước tiên bắn vào người Cao Thiên Hồng và Tần Mộng Quân, nhưng bởi vì sợ hai người đó không chết nên đã bắn tiếp hai người bọn họ."
"Không sai chút nào! Hơn nữa cũng chính hai vết thương này đã để lộ cho tôi một tin tức."
"Cái gì?" Nguyễn Vi sốt sắng hỏi.
"Loại tội phạm như thế căn bản không dám giết người, hoặc là giết xong sẽ tìm cách trốn thoát, nhưng hung thủ trong vụ án này thì sao? Hắn bình tĩnh đến đáng sợ!!"
Nguyễn Vi thử tưởng tượng quá trình hung thủ phạm tội trong đầu, cuối cùng cũng đồng ý với suy nghĩ của Trương Ức An.
Đầu tiên hung thủ có thể lấy được súng lục của Cao Thiên Hồng, điểm này đã không đơn giản rồi. Thứ hai khi hắn lấy được súng lục, hắn nhất định biết thân phận cảnh sát của Cao Thiên Hồng và Tần Mộng Quân, nhưng hắn vẫn không do dự chút nào sát hại hai người bọn họ, thậm chí hắn còn tỉnh táo quay về bắn thêm 2 phát súng nữa, chuyện này thực sự rất đáng sợ! Nguyễn Vi cẩn thận suy nghĩ xong mới ý thức được trình độ độc ác của tên hung thủ này hoàn toàn vượt qua bất kỳ vụ án nào cô từng giải quyết.
"Cuối cùng tôi đã đưa ra một kết luận, hung thủ nhất định không phải lần đầu tiên phạm tội, thậm chí lần này cũng không phải lần đầu tiên hắn giết người nên hắn mới có thể duy trì sự bình tĩnh đến như vậy."
Ánh mắt Nguyễn Vi lại nhìn tập tài liệu trong tay, trong tập tài liệu ghi lại một vụ án giết người cướp của táo tợn chưa phá: "Anh cảm thấy hung thủ vụ án giết người cướp của này chính là hung thủ sát hại Cao Thiên Hồng và Tần Mộng Quân sao?" Cuối cùng Nguyễn Vi cũng hiểu suy đoán của Trương Ức An.
"Khi tôi suy đoán hung thủ có lẽ đã có kinh nghiệm trong quá trình phạm tội, tôi liền bắt tay điều tra từ phạm vi Bạch thành, tất cả những vụ án xảy ra 10 năm qua ở thành phố."
Nguyễn Vi nghe vậy thán phục không thôi, cô còn nói một câu chứa đầy sự khâm phục: "Trương pháp y, anh thực sự rất lợi hại!"
"Lợi hại cũng không chỉ một mình tôi." Trương Ức An mỉm cười nói.
Nguyễn Vi chợt nhớ tới hai ngày nay trong phòng làm việc những người kia đều xuất quỷ nhập thần, bây giờ cô đã hiểu nguyên nhân sao bọn họ lại thế: "Chẳng trách mấy ngày nay đều là không thấy được bóng dáng những tên kia, hóa ra bọn họ đang cùng anh điều tra vụ án của Lôi Bằng?"
"Vì thế nên tôi mới nói cô rất ngốc, sao cô lại quên mất mình không chỉ có một mình chứ, vì vậy cô không cần đơn phương độc mã chiến đấu, chúng tôi đều là những người đàn ông sau lưng cô."
Nguyễn Vi suýt chút nữa bật khóc, nhưng cô lại không nhịn được cười, nên chỉ có thể dở khóc dở cười mà nhìn Trương Ức An: "Cảm ơn."
Trương Ức An đem mâm thức ăn đẩy lên trước mặt Nguyễn Vi: "Hiện tại cô nên ăn hết những thứ này đi, trên vai chúng ta không chỉ chỉ có vụ án của Lôi Bằng đâu, không có sức lực làm sao có thể bắt được hung thủ đây?"
Nguyễn Vi gật đầu như giã tỏi, sợi khoai tây đã hơi lạnh, nhưng cô vẫn là say sưa ngon lành, từng miếng từng miếng nuốt vào.
- ---
Khoảng chừng bốn giờ chiều, Nguyễn Vi nhận bản fax từ huyện An Như. Cô đã liên lạc trước với lực lượng cảnh sát địa phương, đối phương rất thoải mái đồng ý gửi bản fax tỉ mỉ vụ án.
Cầm tài liệu vụ án, Nguyễn Vi đánh dấu một điểm trên bản đồ lớn Bạch thành.
"Huyện An Như cách Bạch thành khoảng 50km, nếu như chúng ta kết luận hung thủ hai vụ án kia là một thì hung thủ mà chúng ta tìm kiếm rất có thể đang lẩn trốn sau khi gây án."
Mọi người nghe vậy gật đầu liên tục. Sau đó, Trương Ức An cũng nói ra suy nghĩ của mình: "Bất kể là vụ án cướp của giết người ở huyện An Như, hay vụ án của Cao Thiên Hồng cùng Tần Mộng Quân ở Bạch thành, địa điểm xảy ra vụ án đều là những nơi hẻo lánh. Căn cứ vào hiện trường vụ án ở huyện An Như xuất hiện nhiều hơn hai dấu chân, hung thủ rất có thể là có đồng lõa, hợp tác với nhau cùng lên kế hoạch."
Trương Ức An nói xong đem bức ảnh những dấu chân trong tay mình kia đưa cho Nguyễn Vi. Nguyễn Vi nhìn những bức ảnh này bỗng nhiên hiểu ra, vì sao hung thu trong vụ án của Lôi Bằng có thể lấy được súng lục của Cao Thiên Hồng.
Nếu như hung thủ vụ án của Lôi Bằng cũng là nhóm người trong vụ cướp đoạt ở huyện An Như thì có thể giải thích tại sao súng của Cao Thiên Hồng lại bị cướp mất, dù sao Cao Thiên Hồng cùng Tần Mộng Quân chỉ có hai người, yếu không địch lại mạnh, kết quả này có thể tưởng tượng ra được.
Bỗng nhiên vào lúc này, Nguyễn Vi lật tới một bức ảnh dấu chân khá kì lạ.
Chỉ thấy trong bức ảnh, vết chân chân trái thì hoàn chỉnh còn chân phải thì giống như không trọn vẹn, chỉ còn dư lại nửa trước dấu vết, liên tục vài bức ảnh đều là vết chân kì quái như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Vi là nhíu mày, tới khi cô phát hiện ra vết chân này có chút quen thuộc thì cô đã tóm lấy tay Lý Bình Uy.
"Đội phó Nguyễn, đau."
Lý Bình Uy thống khổ kêu to, Nguyễn Vi cũng không để ý. Hiện giờ cô đang dồn hết tâm trí của mình vào vết chân kia, Nguyễn Vi hi vọng đây không phải ảo giác của mình, cô đem những bức ảnh kia đưa ra trước mắt Lý Bình Uy.
"Bình Uy, cậu có thấy vết chân này rất quen thuộc không?"
Chờ Lý Bình Uy nhìn chăm chú xong, anh ta đột nhiên rõ ràng tại sao Nguyễn Vi kích động như thế, thậm chí anh ta cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Này, này, đây không phải tên trộm kia à!"
Cả Nguyễn Vi và Lý Bình Uy đều nhớ tới vụ ăn cắp trong biệt thự. Lúc đó chính Nguyễn Vi đã tìm được dấu chân ở hiện trường để khóa chặt hung thủ -- ghi chép trong hồ sơ về một tên trộm chân thọt chuyên nghiệp.