Thầy Hòa vào thăm mục sư Cường trong bệnh viện. Từ ngày đuổi quỷ, mục sư Cường vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục. Bố mẹ anh đến thăm anh không kìm được nước mắt. Các bác sĩ kết luận mục sư bị đa chấn thương: vết thương trước chưa lành đã chịu sang chấn, phần xương vai, lưng bị tổn hại, chấn thương sọ não.
"Cả đời nó sống chỉ hướng về Chúa. Giờ có lẽ ngài cũng muốn gọi nó về hay sao!". Bà mẹ khóc lóc.
Thầy Hòa lo lắng: "Bị thương chỉ là một phần, còn hồi phục được hay không thì phải đưa thể hồn của anh ấy về nguyên vẹn..."
"Giờ anh có nghĩ ra cách nào rồi? Liệu có hồi phục được nữa không?" Bà Nga giục giã.
"Tôi có một người bạn cũng theo nghề thầy pháp, giờ chúng tôi không còn qua lại nữa. Nhưng ngày xưa khi còn chơi với nhau, tôi biết anh ấy thường sang Thái học một loại thuật cổ. Thuật này vốn dĩ ban đầu có ý tốt, giúp đỡ chúng sanh: đó là đưa những linh hồn của những thai nhi bị nạo phá, chưa đủ tính người vào trong một bức tượng hoặc một chiếc hũ, nuôi dưỡng chúng để linh hồn đủ sức mạnh tiếp tục đi đầu thai chuyển kiếp. Tôi nghĩ có thể dùng cách này để nuôi dưỡng linh hồn của anh Cường cho trở về nguyên thể... Thế nhưng... Tôi đang rất băn khoăn cái này..."
"Điều gì vậy?"
"Nếu muốn nuôi hồn thì phải có một phần hồn của anh ấy... Mà giờ nếu đưa nửa phần còn lại ra ngoài thì sẽ coi như anh ấy đã chết... Thế nhưng nếu xé tiếp 1 phần hồn của anh ấy ra thì sẽ phải chịu đau đớn thêm... mà việc nuôi cũng lâu hơn nữa..."
"Trời ơi!" Bà Nga thốt lên. "Điều này anh hãy nói với gia đình anh ấy... chứ tôi thấy thật kinh khủng... Khổ thân anh ấy quá!"
"Thực lòng tôi chỉ còn duy nhất cách đó... Còn nếu để nguyên như thế này, anh ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại được, kể cả về sau có rời xa dương thế cũng chỉ là một mảnh hồn vất vưởng, không thể đi tới đâu cả..."
"Chúa sẽ cứu vớt anh ấy mà..."
"Linh hồn có thể đi tới bất kì miền nào... miễn là còn nguyên vẹn. Nhưng tình trạng anh ấy như vậy... Chị phải hiểu lí do tại sao con quỷ lại làm thế chứ... Chúng không muốn anh ấy về được bên Chúa..."
Bà Nga ôm mặt bế tắc. Thầy Hòa thuyết phục gia đình mục sư Cường rồi để họ thời gian suy nghĩ.
Trong thời gian đó, thầy Hòa tiếp tục thực hiện nốt phần việc còn lại. Thầy dự buổi lễ đuổi quỷ của hai vị mục sư bên chiếc gương đã được bôi đen. Nữ quỷ bên trong gào thét ra chiều đau đớn lắm. Nó đấm mạnh vào chiếc gương từ bên trong nhưng sức lực chưa đủ nên không thể thoát ra ngoài. Họ vẫn tiếp tục dùng những lời lẽ xoa dịu và hướng vong ma vể bản thiện. Sau 3 ngày nghe kinh cầu nguyện, con quỷ cũng từ bỏ ước mơ ảo vọng xa vời mà Saleos đã gieo vào đầu bà ta, chịu hướng về ánh sáng của Chúa. Bà ta muốn đạt đến sự giải thoát, kiểm soát tối đa loài người mà Saloes đã hứa hẹn. Bây giờ, không còn con quỷ địa ngục đỡ lưng, bà ta không còn sức mạnh ghê gớm như ngày trước. Họ tìm một nơi trống trải, cách xa khu nhà cũ, đập vỡ chiếc gương và giải thoát cho linh hồn bị nhốt ở bên trong.
Thầy Hòa nhìn thấy bà ta đã hiện nguyên hình người với bộ quần áo ngủ xám xịt và khuôn mặt xơ xác. Thầy bảo: "Hãy đi về hướng ánh sáng đi..."
Vong ma nữ nghe theo vào bước về phía xa xăm. Chiếc tủ mà con quỷ từng trú ngụ đã được đem đốt với hương thảo ngoài bãi rác tập trung của khu vực. Giờ đây sẽ không còn thứ gì ám ảnh căn hộ 1106 nữa. Căn hộ đó đã trở về vẻ bình thường như nó vốn có. Những chiếc chuông gió được treo khắp các tầng nhà cũng được gỡ xuống.
Còn về phần cô bé Ly, thầy Hòa đã qua nhà ông bà ngoại để thăm cô bé. Sau khi trở về ngôi nhà của ông bà, cô bé nằm trong sự bảo hộ của gia tiên nên cũng có phần khỏe khoắn hơn. Tuy nhiên cô bé vẫn hay nhìn thấy những "người lạ" trên đường về hoặc quanh trường học của mình. Chính vì vậy nên việc đóng luân xa số 1 trên đỉnh đầu cho cô bé là việc cấp thiết.
Thầy Hòa làm lễ cúng gia tiên gia đình cô bé cả hai bên nội và ngoại để mong họ phù hộ độ trì cho cô bé. Để làm lễ đóng luân xa này, Ly phải chịu khổ luyện trong 10 ngày.
Ly phải ăn chay trong khoảng thời gian đó, tránh gió và không được ngâm nước quá lâu, mục đích là để nguyên khí trong cơ thể ở trạng thái tĩnh, không nhận nhiều xung khí từ phía bên ngoài tác động khiến luân xa phải hoạt động thêm.
Ngày nào, thầy Hòa cũng thực hiện châm cứu và xông hơi cho cô bé để khóa dần các luồng khí ở xung quanh luân xa, dễ bề đóng nó lại.
Ba ngày đầu tiên, Ly thực hiện khá tốt. Gia đình đã mua thức ăn ở một cửa hàng chuyên làm cỗ chay về cho Ly ăn nên thức ăn rất vừa miệng. Tuy nhiên, sang tới ngày thứ 4, Ly bắt đầu ngán ngẩm.
"Thức ăn này bở lắm! Con không muốn ăn nữa..."
"Con không muốn ăn cũng phải cố gắng! Con muốn có cuộc sống bình thường như các bạn còn gì? Hay con muốn đối diện với nỗi sợ hãi suốt ngày?" Mẹ Ly nói, cố gắng dỗ dành đứa con gái mới có 12 tuổi. Ly đành ngậm ngùi cố nuốt cho qua bữa, nhưng ở độ tuổi đó, việc bắt một đứa trẻ ăn mãi một thứ đồ không có chút hấp dẫn gì với chúng trong 10 ngày thì quả thực là một thử thách lớn. Thêm vào đó, việc không được tắm rửa quá lâu khiến Ly mệt mỏi khó chịu. Để động viên cháu gái, ông bà ngoại cũng ăn chay cùng Ly để giúp Ly kiên trì hơn.
Vậy nhưng nhà bác của Ly, sống cùng nhà với ông bà ngoại cô bé lại không ăn chay. Hai bác của Ly nấu món thịt rán giòn cho hai con ăn, để trong tủ lạnh. Đúng ngày hôm ấy, Ly đi học về, mở cửa ra tìm nước lọc lạnh để uống. Đĩa thịt rán ngon lành đập vào mắt cô bé. Nhân lúc ông bà không để ý, Ly bèn nhón lấy mấy miếng để ăn, vô cùng thích thú. Điều đó đã để lại hậu quả khá nghiêm trọng mà cô bé không hề ý thức được.
Thầy Hòa đến thăm Ly như thường lệ, hôm đó là ngày thứ 7 trong quá trình ăn chay của Ly. Thầy Hòa vội kêu lên:
"Chết rồi! Tại sao luân xa lại nứt ra như cũ thế này..."
Ly nghe vậy thì chột dạ, mếu máo.
"Giờ làm sao hả chú?"
"Cháu có bị ngã, đứng hứng gió hay ngâm nước lâu, không như lời chú dặn không?" Thầy Hòa hỏi.
"Cháu không..." Ly lắc đầu quầy quậy.
"Vậy cháu vẫn ăn chay trường chứ?"
"Ăn chay trường là gì ạ?"
"Ăn đủ số ngày chú bảo. Không ăn thịt, cá,..."
"Cháu lỡ miệng ăn mấy miếng thịt rồi ạ... Vì ăn mấy thứ kia chán quá..." Ly khóc lóc thú nhận.
"Chết rồi! Không ổn đâu... Sao cháu lại không nghe lời như vậy...!"
Thầy Hòa trao đổi với bố mẹ Ly về vấn đề của cô bé. Giờ cách đơn giản nhất thầy thử đã vô tác dụng, giờ phải giải quyết bằng cách khó khăn hơn. Ly tiếp tục ăn chay trong năm ngày và sẽ thực hiện lễ Khóa sông, một thứ nghi lễ khá đáng sợ, mượn sức mạnh của Hà Bá để khóa luân xa cho con người. Đây cũng là cách mà thầy từng giúp cậu bé Bảo giấu đi cung mệnh Thái Dương của mình.
Thầy Hòa phải châm cứu sâu vào những huyệt đạo hơn để hỗ trợ việc khóa luân xa. Điều này làm cô bé đau đớn hơn. Chứng kiến con gái phải chịu cực khổ, bố mẹ Ly nuốt nước mắt vào trong, nhưng nếu chỉ cần chịu đựng năm ngày nữa để đổi lấy những ngày tháng bình yên, họ vẫn phải cố gắng.
Đến ngày thứ năm, Ly được nghỉ học, phải dậy sớm theo bố mẹ và thầy Hòa lên xe ô tô để đi tới một con sông lớn. Người đưa đò đã neo sẵn thuyền ở bến sông. Thầy Hòa dựng một đàn lễ nho nhỏ, khấn xin các chư vị thần linh giúp đỡ. Thầy hóa một vài hình nhân thế mạng và chút lễ mặn. Một xô cá lớn cũng được mang theo, đích thân thầy Hòa thả từng con cá lớn nhỏ xuống sông, nghe đâu chừng 20 con. Thầy lấy 3 chiếc chân hương đã cháy gần hết trên bàn lễ, thả xuống sông cùng. Ly được mặc một tà áo dài làm bằng giấy hồ cứng, bên trên vẽ những chữ cái ngoằn nghoèo đâu như hình của một người đang cưỡi sóng.
Xong xuôi phần lễ, thầy quay sang phía cô bé Ly, dặn dò:
"Giờ chú dặn con điều này. Chú phải hỏi con đã, khi con nhìn thấy những người bạn, những hình ảnh đó, con có sợ hãi không?"
"Sợ lắm ạ..."
"Vậy con có muốn không phải nhìn thấy họ không? Mức độ muốn của con là gì? Không muốn, hơi muốn hay rất muốn?"
Ly ngẫm nghĩ đắn đo một hồi rồi rụt rè trả lời: "Rất muốn ạ. Các bạn cháu toàn gọi cháu là Ly kì cục."
"Rồi, vậy thì sắp tới sẽ là lần cuối cùng cháu nhìn thấy họ. Cháu có thể sẽ rất sợ hãi, nhưng hãy nhớ, cháu phải coi như không nhìn thấy gì và họ sẽ không làm gì được cháu. Nếu có người đưa cho cháu một chiếc cốc, dù trông nó có kinh khủng đến thế nào, cháu cũng phải uống cạn, nhớ không? Nhất định không được quay đầu lại nhìn về phía này, cũng không được hoảng sợ khóc lóc. Bố mẹ cháu sẽ đợi cháu ở bờ bên kia. Giờ chú sẽ bịt mắt cháu lại bằng dải băng trắng này, thế nhưng cháu vẫn sẽ nhìn rõ mọi việc như ngay trước mắt. Hãy cứ coi đó là một giấc mơ, sẽ rất nhanh thôi. Nhớ nhé. Nhắc lại những gì chú dặn nào..."
Ly lo lắng nói: "Không được sợ, coi như không nhìn thấy họ. Chỉ khi nào có người đưa cho mình thứ uống thì mình mới uống. Không quay đầu lại ạ..."
"Rồi tốt lắm. Giờ chú sẽ bịt mắt cho cháu..." Thầy Hòa khẽ quấn dải băng trắng có vẽ hai chữ đỏ lên đúng phần mắt của Ly rồi buộc chặt lại, mặc áo phao cứu hộ cho cô bé. Thầy dìu cô bé đến bên cạnh chiếc thuyền rồi đỡ Ly lên ngồi ngay ngắn. Bố mẹ cô bé đã đi ô tô sang bờ bên kia để đón con gái. Thử thách trước mắt vô cùng khó khăn nhưng cũng là cách khá dĩ nhất để đóng lại luân xa của một người.
Con thuyền bắt đầu rời khỏi bến. Ly ngồi cứng đơ trên chiếc thuyền chòng chành, vô cùng căng thẳng.
Ly bị bịt mắt nhưng chẳng hiểu sao có những hình ảnh tràn vào đầu cô bé như một thước phim. Đó chính là dòng sông phía trước mắt với những gợn sóng dập dềnh.
Thuyền ra gần giữa dòng, Ly nhìn xuống mặt nước, đột nhiên thấy những xác người trắng muốt trương phềnh, đôi mắt mở trừng trừng đang trôi xung quanh chiếc thuyền. Tay Ly toát mồ hôi ớn lạnh. Một bàn tay lạnh toát khẽ chạm vào tay Ly khiến cô bé giật nảy mình.
Rồi từ từ, họ ngoi lên với những nụ cười ma quái, bám chặt lấy chiếc thuyền, vươn đôi tay lở loét muốn chạm vào người Ly. Thật khủng khiếp làm sao khi việc nhắm mắt cũng không thể ngăn được những hình ảnh quái đản đang trôi vào trong đầu. Trong khi đó, người lái thuyền vẫn đang chầm chậm đưa cô bé qua sông như lời dặn của gia đình, anh không thấy điều gì bất thường cả. Ly cọ quậy, co rúm người lại nhưng cố gắng không khóc. Xung quanh cô bé có hàng chục cánh tay đang vươn ra, cào cấu, cố níu chặt chiếc thuyền xuống sông. Họ đều là những xác chết trương phình kinh khiếp, người mất tay, người mất đầu, da dẻ thối rữa, răng hay mắt đều lở loét, trắng dã. Đây quả thực là một thử thách có phần quá khó khăn với một cô bé 12 tuổi. Ly liên tục lắc đầu để xua đi những hình ảnh đó. Cô bé tự nhủ đây chỉ là một bộ phim kinh dị với cảm giác chân thực mà thôi.
Thầy Hòa đứng bên này sông lo lắng nhìn theo, anh sẵn sàng cứu hộ nếu cô bé có xảy ra chuyện gì. Nhưng hơn ai hết, anh muốn điều này thành công để cô bé có thể bình an sau này.
Những con rắn nước từ đâu bắt đầu chui lên, nhung nhúc đầy thuyền, luồn qua chân tay cô bé với làn da nhơm nhớp của chúng. Ly mếu máo muốn thoát ra khỏi khung cảnh này.
Thuyền qua giữa dòng, bỗng Ly nghe thấy tiếng "Rầm" phát ra từ đầu con thuyền. Người lái thuyền vẫn đang đều đều khua nước.
Từ đầu thuyền, một người phụ nữ bước lên, khẽ đi qua người lái thuyền tiến về phía Ly. Điều đáng sợ chính là từ phần dưới của người phụ nữ này chỉ là một bộ xương khô... Cô ta mặc bộ quần áo lễ như hình ảnh trong phim Ly hay thấy.
Cô ta lại gần, Ly hoảng sợ lùi lại nhưng sợ lại rơi vào vòng tay của những con ma da, bị kéo xuống sông nên đành co rúm người lại. Người phụ nữ đưa cho Ly một chiếc cốc làm bằng bạc, đoạn nói:
"Nghe lời cầu khẩn, Hà Bá xót thương, giúp ngươi khất đi cái nghiệp. Giờ hãy uống đi."
Ly nghe vốn dĩ không hiểu bà ta nói gì, thế nhưng cũng run rẩy đón lấy chiếc cốc bạc. Ly nhìn vào bên trong thì thấy một thứ chất lỏng xanh lét như rêu, còn có ngoe nguẩy rắn rết. Ly nhìn muốn lợm giọng, chần chừ sợ hãi.
"Nào... Có uống không thì đưa lại cho ta! Ngài đã rủ lòng còn dám chê sao?" Người phụ nữ cau mày, gằn giọng cúi đầu nhìn Ly.
Cô bé nín thở dốc thẳng một hơi. Điều kì lạ là khi chạm vào lưỡi, chất lỏng có vị ngọt và không còn chút cảm giác rắn rết nào. Cô bé cảm giác cổ họng và bụng nóng ran lên,
Từ từ, Ly nhìn ra xung quanh, mặt sông lảng bảng khói. Người phụ nữ cùng những xác chết trôi vừa rồi biến mất không còn dấu vết gì. Rồi khung cảnh trong đầu Ly mờ dần, lùi vào màn đen sâu thẳm. Ly đang nhắm mắt như thường, không còn nhìn thấy gì nữa. Có vẻ như cơn ác mộng đã chấm dứt.
Thuyền cập vào bến, bố mẹ Ly ùa xuống đón con gái. Lúc này ở phía bờ bên kia, thầy Hòa bình tĩnh quan sát mọi thứ, thở phào nhẹ nhõm. Bố mẹ Ly ôm chầm con vào lòng. Cả gia đình ba người khóc nấc lên từng cơn. Người Ly run rẩy chưa hết, được mẹ tháo nhẹ chiếc khăn trắng ra khỏi mắt, xoa xoa khuôn mặt. Bà an ủi con rằng mọi nỗi ám ảnh đã thực sự qua rồi. Từ nay trở về sau, Ly có thể trở về cuộc sống bình thường như bạn bè cùng trang lứa.
Thầy Hòa kiểm tra luân xa cho Ly, thấy nó đã thực sự được đóng lại. Thầy đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Thầy dặn dò bố mẹ cô bé quan tâm đến con hơn và động viên cô bé vượt qua nỗi sợ hãi ở lễ Khóa sông vừa rồi. Giờ đây, thầy chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng: Cứu mục sư Cường.