Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 134: Giao thoa



Mấy phút đồng hồ sau, Lam Hiên Vũ lại mang vẻ mặt ủ rũ mà đi cùng Tôn Vị Bình về tới trước mặt Lam Tiêu cùng Nam Trừng. Sau khi vợ chồng Lam Tiêu nghe Tôn Vị Bình giải thích xong thì đã hoàn toàn cạn lời. Cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Nam Trừng kéo Lam Hiên Vũ vào ngực mà tát vào mông hắn, sau đó liền gắt gao mà ôm lấy hắn, lên tiếng khóc lớn. Lam Hiên Vũ thành thành thật thật bị đánh, cũng không dám nhiều lời. Lam Tiêu nhìn đứa con mình đã phát triển vượt xa quỹ tích sự đoán như vậy, sao trong lòng hắn không phải là ngũ vị tạp trần đây?

Teen thực tế thì Lam Hiên Vũ chỉ dùng câu nói đầu tiên đã mềm hoá lòng bọn hắn. "Ba, mẹ, lúc đó con chỉ nghĩ phải bảo vệ ba mẹ..."

Rốt cuộc phi thuyền vũ trụ cũng lại lần nữa đi tiếp cuộc hành trình, sau khi trải qua chuyện lớn như vậy, trừ đầu kim long không ai biết kia thì không hề nghi ngờ, Lam Hiên Vũ đã đã trở thành một tiểu anh hùng.

Lam Tiêu xin miễn hảo ý muốn cho bọn họ lên khoang thuyền trên của thuyền trưởng, ba người bọn hắn vẫn ở khoang bình thường. Sau một mảnh thanh âm ca tụng, cuối cùng Lam Hiên Vũ cũng đã có thể yên tĩnh ngồi lại vị trí của mình. Vài ngày phi hành sau đó hắn vẫn luôn ngơ ngác ngồi ở chỗ kia mà tự hỏi phần rung động trong lòng mình.

"Mẹ, người nói thử xem, lực lượng của con người có thể đối kháng chiến hạm không?" Lam Hiên Vũ hướng Nam Trừng mà hỏi.

Nam Trừng nói: "Mẹ cũng không biết. Trong truyền thuyết thì những đấu khải sư cường đại kia có lẽ sẽ có thể đối phó chiến hạm loại nhỏ a. Về sau nếu ngươi có thể tu luyện tới cấp độ đó thì tự nhiên sẽ biết."

Lúc nhỏ, Lam Hiên Vũ thấy được hạm đội của liên bang là khoáng đạt mênh mông, hơn nữa, hắn cũng nghe qua rất nhiều chuyện có quan hệ với chiến hạm, hắn cũng theo bản năng mà cho rằng chiến hạm không gian chính là lực lượng cường đại nhất. Chính vì vậy nên thuở nhỏ hắn mới lập chí trở thành một vị thành viên lái chiến hạm.

Thế nhưng phong thái một cước kia của Đường Nhạc đã phá vỡ mọi nhận thức của hắn luôn rồi! Nếu lực lượng của một người đã có thể đối kháng chiến hạm như vậy thì mình còn học lái chiến hạm làm gì nữa đây? Chỉ cần cố gắng tăng thực lực của mình tới khi đầy đủ cường đại thì còn sợ gì đối mặt chiến hạm nữa!

Lão sư đã nói, nhân loại không thể sinh tồn trực tiếp giữa không trung, thế nhưng Đường Nhạc không phải là đã sinh tồn giữa không trung đó sao?

Căn bản hắn chẳng cần cái gì phòng hộ, liền cứ như vậy mà nhàn nhã như đi dạo trong không gian, phá huỷ chiến hạm. Tất cả đều không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Hẳn là Nhạc thúc thúc đang ở ngay trên phi thuyền a. Có điều đó là khoang phía trên, hắn không gặp được. Hiện tại hắn đang có nghi hoặc đầy mình muốn đi hỏi, nhưng lại không biết phải hỏi ai.

Nhưng hắn nhớ rất rõ, Nhạc công tử đã nói đây là bí mật thuộc về bọn hắn. Rút cuộc, chiếc phi thuyền này cũng đã bình an mà tới Thiên Đấu Tinh. Khi phi thuyền chậm rãi đáp xuống, trên mặt đất cũng đã vây rất nhiều xe cảnh sát cùng các loại nhân viên công tác.

Không thể nghi ngờ, tiếp theo sẽ phải hỏi thăm tình huống cụ thể với tất cả hành khách, cũng phải tiến hành kiểm tra tu sửa toàn diện chiếc phi thuyền này. Nhũng tư liệu liên quan cũng đã được gửi về từ sớm, nhưng vẫn cần hỏi riêng với từng hành khách.

Rốt cuộc Lam Hiên Vũ cũng gặp lại Nhạc công tử tại cục cảnh sát của trung tâm du hành vũ trụ. Bởi vì thân phận đặc thù nên Đường Nhạc cùng Nhạc Khanh Linh là người được tiếp nhận hỏi thăm đầu tiên, những áp lực đến từ sau lưng Đường Nhạc vẫn có tác dụng rất lớn đối với cảnh sát.

Sau khi đơn giản trả lời vài vấn đề, Đường Nhạc mang theo khẩu trang, mũ chụp mà ra. Chuẩn bị ly khai dưới sự bảo hộ của những hộ vệ. Gia đình Lam Hiên Vũ còn đang chờ ở bên ngoài, mà người được hỏi thứ hai cũng chính là bọn họ. Tất nhiên là vì tiểu anh hùng Lam Hiên Vũ này rồi.

Khi Đường Nhạc đi ngang qua người Lam Hiên Vũ thì dừng bước lại, ra hiệu những hộ vệ đợi một lát, sau đó bước tới trước mặt Lam Hiên Vũ mà kéo xuống khẩu trang, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn vô cùng.

Bốn mắt đối nhau, Lam Hiên Vũ lập tức hưng phấn, hắn vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị Đường Nhạc nói trước: "Chúng ta lại gặp nhau, Ngươi gọi Lam Hiên Vũ, đúng chứ?"

Bỗng nhiên thấy Đường Nhạc, vô luận là Lam Tiêu hay Nam Trừng cũng đều giật nảy mình, lúc này bọn hắn mới biết vị đại minh tinh này đi cùng một chuyến phi thuyền với mình.

"Ừm. Đúng vậy, thúc thúc."

Đường Nhạc đưa tay xoa xoa lên đầu hắn, "Sự tích của ngươi thúc thúc đều nghe nói rồi, ngươi rất tuyệt, là một tiểu anh hùng đây. Tốt rồi, thúc thúc phải đi trước, về sau hữu duyên chúng ta sẽ gặp lại." Nói xong, hắn vẫy vẫy tay với Lam Hiên Vũ, quay người bước nhanh trong vòng người bảo hộ.

"Nhớ kỹ ước định của chúng ta a." Bên tai Lam Hiên Vũ hiện ra thanh âm rất nhỏ của Đường Nhạc. Thật sự là hiện tại hắn có rất nhiều vấn đề muốn đến hỏi Đường Nhạc, nhưng lại không có cơ hội.

Nhạc Khanh Linh đi theo bên người Đường Nhạc, thấp giọng hỏi: "Thế nào ta lại thấy đứa nhỏ này có chút nhìn quen mắt, có phải trước kia đã gặp nhau ở nơi nào rồi không? Ngươi biết hắn sao?"

Đường Nhạc nói: "Trong buổi hòa nhạc mấy năm trước ta từng ôm một đứa bé hát ca khúc "thủ hộ thời gian thủ hộ ngươi", chính là hắn."

Lúc này Nhạc Khanh Linh mới chợt hiểu hiểu ra, nàng nghi hoặc mà nhìn Đường Nhạc, khi nàng quay đầu lại cũng đã không còn nhìn thấy Lam Hiên Vũ.

"Sao ta lại cảm thấy đứa nhỏ này có điểm giống ngươi a! Thật đúng là rất dễ nhìn đấy. Cũng có tiềm lực của một đại minh tinh. Nếu không phải vì màu tóc của hắn không giống ngươi thì ta còn cảm thấy các ngươi có quan hệ thân thích đấy."

Bước chân Đường Nhạc thoáng dừng lại một lát, ánh mắt hắn lại trở nên có chút bối rối "Có điểm giống sao?"

Nhạc Khanh Linh nói: "Có điểm giống, nhưng khí chất có chút khác nhau. Màu mắt cùng màu tóc cũng khác. Đứa nhỏ này nhìn qua rất láu lỉnh đấy, có muốn để công ty chúng ta tìm kiếm hỏi một chút không?"

Đường Nhạc lắc đầu, "Chí hướng của người ta là sẽ điều khiển chiến cơ không gian đấy. Ngươi có thấy mấy người nhỏ tuổi như hắn đã có thể điều khiển chiến cơ không gian được không? Nhất định là thiên tài. Nên ta chắc hắn sẽ không làm cái nghề này của chúng ta."

Nhạc Khanh Linh lập tức hiểu ra, "Cũng đúng! Đứa nhỏ này thật là khó lường, đánh tan hai đài cơ giáp đây. Thật là lợi hại."

Hai người vừa nói, dần dần đi ra khỏi trung tâm du hành vũ trụ. Dưới sự vậy kín của những hộ vệ thì gần như không ai có thể nhìn thấy Nhạc công tử bên trong.

Mà lúc này, trong đám người chật chội đang có hai cái thân ảnh cực thu hút ánh mắt của người ngoài. Đó là hai vị mỹ nữ một lớn một nhỏ. Trên mặt hai người đều mang khẩu trang, khá giống Đường Nhạc.

Người lớn kia có một mái tóc dài màu bạc gần như sắp rủ xuống đến mặt đất, sợi tóc chiếu sáng rạng rỡ, lộ ở bên ngoài khẩu trang là một đôi tròng mắt tím đấy, thâm sâu mà bình tĩnh, cho người ta một loại cảm giác bình thản đến mức khiếp người.

Cô nàng nhỏ kia thì là một mái tóc màu xanh đậm dài tới eo, một đôi mắt to màu xanh đậm cực kì linh động, trong lúc nàng nháy mắt, lông mi thật dài chớp chớp tựa như rất biết nói chuyện.

"Na Na lão sư, sao bọn hắn còn chưa có ra vậy? Chúng ta chờ thật là lâu rồi." Tiểu nữ hài nhi ngẩng đầu nói.

Không thể nghi ngờ, các nàng chính là Na Na cùng Đống Thiên Thu. Là Na Na chủ động muốn tới đón hắn, Đống Thiên Thu đã gặp hắn nhiều lần, cũng không có gì thâm giao nhưng cũng rất hiếu kì đối với tên thiếu niên Na Na lão sư vẫn luôn mong nhớ này, cho nên nàng cũng đi theo.

Na Na nói: "Nghe nói phi thuyền bọn hắn đi nửa đường gặp phải hải tặc vũ trụ, đoán chừng còn phải hỏi thăm theo thông lệ a. Hẳn là lát nữa sẽ ra thôi."

Ngay khi các nàng đang nói chuyện với nhau thì phía bên kia, những hộ vệ cũng đã hộ tống Nhạc công tử cùng Nhạc Khanh Linh đi ra. Gần như là có một loại cảm ứng vô hình dẫn dắt, Na Na theo bản năng mà quay đầu nhìn tới hướng đám hộ vệ kia.

Mà Đường Nhạc đang đi trong đó cũng như là cảm giác được cái gì, cũng quay đầu nhìn về phía Na Na. Nhưng lúc này bên cạnh hắn còn có Nhạc Khanh Linh, lại có bảo tiêu. Nên ánh mắt của hắn vẫn còn bị che lại.

Na Na cùng Đường Nhạc cách xa nhau tới mấy chục thước, lại dưới tình huống không nhìn thấy gi nhóm người Đường Nhạc dần rời xa, bọn cuối cùng cũng không gặp nhau.

Lại đợi hơn hai mươi phút đồng hồ, cuối cùng gia đình Lam Hiên Vũ cũng bước ra từ bên trong.
— QUẢNG CÁO —