Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 14: Lam Tiêu bối rối



Dịch giả: Đức Thành

Con...hai cái hồn hoàn này..."

Trong giới hồn sư thì hồn hoàn cũng được phân cấp độ. Từ thời viễn cổ thì hồn hoàn được căn cứ theo số tu vi của hồn thú mà phân cấp, theo thứ tự thì hồn hoàn màu trắng là mười năm, màu vàng là trăm năm, màu tím nghìn năm, màu đen vạn năm cùng màu đỏ là mười vạn năm. Số năm càng lớn thì cấp độ hồn hoàn của nó càng cao.

Ngoại trừ vài loại này thì còn có một số hồn hoàn có màu sắc đặc thù cũng từng xuất hiện qua. Thí dụ như hồn hoàn vượt qua hai mươi vạn năm sẽ là màu cam. Mà cái kia thì chỉ trong truyền thuyết mới có.

Mà lúc này, hai cái hồn hoàn quay xung quanh Lam Ngân Thảo cũng chỉ là màu trắng, là cấp độ thấp nhất, mười năm. Nhưng cái này đối với hồn sư cấp thấp thì cũng là bình thường. Dù sao thì vừa mới bắt đầu tu luyện mà đã muốn đạt được hồn hoàn cấp độ cao là rất khó. Từ trên lý luận mà nói thì thân thể của một hồn sư cấp mười có thể nhận được hồn hoàn tối đa là trăm năm

Nhưng vấn đề là cái hồn hoàn này của Lam Hiên Vũ không phải là lấy từ hồn linh, mà chỉ qua một đêm là tự có a! Nói đúng hơn là chỉ qua một giấc ngủ là có hồn hoàn, cái này có nghĩa là gì?

Dù sao thì Lam Tiêu cũng là một nhà nghiên cứu về hồn thú kì viễn cổ, nên khi tình huống này xuất hiện thì hắn nghĩ ngay tới một khả năng. Sau khi Hồn Thú tu luyện tới mười vạn thì sẽ có hai sự lựa chọn, một là tiếp tục đột phá mà cố gắng tới cấp độ cao hơn. Nhưng lúc đột phá rất có thể sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng. Mà một con đường khác chính là trùng tu, chuyển hóa thân thể mình thành nhân loại rồi bắt đầu lại từ đầu, tu luyện theo phương thức thông thường của nhân loại mà đột phá thành thần.

Mà Hồn Thú trùng tu thì sẽ có một đặc điểm cực rõ ràng chính là bọn chúng không cần săn giết hồn thú hay thông qua Hồn Linh mới có thể có được hồn hoàn như con người, mà mỗi Khi tu vi đạt đến nhất định cấp độ là sẽ có hồn hoàn sống lại, từ đó mà sinh ra hồn kĩ tương ứng.

Lam Tiêu dần liên tưởng đến lai lịch của Lam Hiên Vũ, mà lúc này Hồn Hoàn lại tự động xuất hiện thì sao hắn còn đoán không ra chứ, rất có thể đứa nhỏ này chính là hồn thú trùng tu a!

Thế nhưng hồn thú trùng tu đều có kí ức của mình, nhưng từ tất cả những kiểm tra cùng với những biểu hiện của Lam Hiên Vũ mấy năm này đều là không có kí ức nào.

Lúc này thì suy nghĩ của Lam Tiêu đã có chút hỗn loạn, dựa theo những nghiên cứu về hồn thú thì coi như hồn thú mười vạn năm có trùng tu đi nữa thì khi chưa tới tu vi bảy mươi cấp chúng vẫn là hồn thú, chỉ khi đột phá đến bảy mươi cấp chúng mới có thể chân chính chuyển hóa thành nhân loại.

Nhưng tất cả kiểm tra hay thí nghiệm về Lam Hiên Vũ đều cho thấy kết quả hắn là một nhân loại thuần túy mà không phải hồn thú.

Với tư cách một gã nhà khoa học thì khi gặp được tình huống này hắn sẽ phải cảm thấy vui mừng vì đây là một phát hiện mới, một phát hiện có thể tiến hành nghiên cứu sâu.

Nhưng vấn đề bây giờ là tình huống này lại xuất hiện trên người con hắn a!

Sáu năm, sáu năm này hắn và Nam Trừng đã hoàn toàn coi Lam Hiên Vũ là một nhân loại, coi Lam Hiên Vũ là con đẻ của mình. Nhưng chỉ có một ngày ngắn ngủi này mà có vẻ như tất cả mọi thứ đã thay đổi, làm cho hắn không kịp trở tay.

Càng làm cho Lam Tiêu khó hiểu hơn nữa là hồn hoàn tự xuất hiện của Lam Hiên Vũ không phải một cái, mà là hai, một trái một phải, hai cái!

Người có liền lúc hai hồn hoàn từ khi chỉ có mười cấp cũng không phải không có, loại tình huống đó được gọi là song sinh vũ hồn, là những hồn sư cực kì hiếm thấy. Và nếu như những hồn sư này muốn phụ gia mỗi hồn hoàn cho từng võ hồn của mình thì tất nhiên là phải cần hai cái hồn hoàn rồi.

Thế nhưng dù là song sinh võ hồn cũng không có khả năng làm cho cả hai cái võ hồn cùng hai cái hồn hoàn xuất hiện cùng lúc như vậy, chỉ có thể là hoán đổi võ hồn mà thôi. Mà lúc này trên hai tay Lam Hiên Vũ rõ ràng là hai nhánh Lam Ngân Thảo, mà trên mỗi nhánh còn có một cái hồn hoàn. Không thể nghi ngờ đây chính là tình huống phá vỡ quy luật a.

Với cái tâm tính luôn bình tĩnh như Lam Tiêu mà lúc này cũng có chút không muốn sống, bởi vì hắn hoàn toàn không biết nên đối mặt với cái tình huống này như thế nào.

" ba, ba làm sao vậy?" Lam Hiên Vũ khó hiểu mà nhìn Lam Tiêu đang trợn mắt há mồm.

Lúc này Lam Tiêu mới hồi phục được tinh thần, hắn có chút run run mà nói: " con có thể tự thu lại một bên Lam Ngân Thảo không?"

"Để con thử xem." Lam Hiên Vũ hạ tay trái xuống, trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ thu hồi Lam Ngân Thảo bên trái, nhánh Lam Ngân Thảo bên trái đó liền tự nhiên mà biến mất, chỉ còn lại nhánh Lam Ngân Thảo có đường vân màu vàng bên tay phải.

Giờ đây trong nội tâm Lam Tiêu đã là thập phần đắng chát, hắn thầm nghĩ: con à, cuối cùng thì con là cái tồn tại như thế nào đây? Nói ngươi là hồn thú trùng tu thì kết quả kiểm tra lại biểu hiện ngươi là nhân loại, vậy là có thể nói con là nhân loại a, thế nhưng trên người con lại tự động xuất hiện Hồn Hoàn.

Lúc này Lam Tiêu đã có chút hô hấp dồn dập, nhưng dù sao thì tính cách hắn cũng đủ trầm ổn, sau khi thoáng ổn định lại tâm tình một chút hắn mới nói tiếp: " trước hết con cứ thu hồi vũ hồn về đi, rồi thử vận chuyển Huyền Thiên Công." Hiện tại hắn thứ hắn cần là thời gian suy nghĩ, hơn nữa, hắn cũng sợ trên người Lam Hiên Vũ lại xuất hiện thêm tình huống gì đó.

Về ngộ tính của Lam Hiên Vũ thì coi như là cũng được, sau khi Lam Tiêu dùng hồn lực dẫn đường ba bốn lần là hắn có thể dựa theo lộ tuyến đó mà vận hành Huyền Thiên Công, nhưng muốn thành thạo thì vẫn còn cần một ít thời gian.

Việc tiếp theo chính là quan sát. Lam Tiêu dùng trọn vẹn ba ngày thời gian mà quan sát thật kĩ tất cả tình huống của Lam Hiên Vũ, cho dù là buổi tối đi ngủ hắn cũng ở cạnh Lam Hiên Vũ, hắn sợ con mình lại biến dị gì đó.

Nhưng có vẻ như tất cả sự biến hóa cũng đã hoàn thành từ ngày thức tỉnh vũ hồn. Vì biểu hiện của Lam Hiên Vũ trong mấy ngày sau đó đều rất bình thường. Chỉ cần ba ngày luyện tập là hắn đã có thể tự vận chuyển Huyền Thiên Công.

Mà hồn lực của hắn cũng không có xuất hiện thêm tính bộc phát hay tăng trưởng gì, tốc độ tăng lên cũng không tính là nhanh.

Sinh hoạt dần khôi phục bình thường, sau khi Lam Tiêu cùng Nam Trừng bàn bạc thì quyết định giấu giếm chuyện này, làm hết khả năng mà che giấu sự khác thường của Lam Hiên Vũ. Còn về phần hồn hoàn màu trắng kia thì chẳng đáng nói rồi, nó chỉ là hồn hoàn cấp độ thấp nhất mà thôi.

Mỗi ngày Lam Tiêu đều dặn dò hắn liên tục những thứ cần chú ý, thí dụ như không thể nói mình là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, không nên đồng thời phóng Lam Ngân Thảo ra từ hai tay.... còn về lai lịch của chiếc nhẫn thì Lam Tiêu cũng bảo hắn biện tạo đó là do gia tộc truyền thừa. Tóm lại là bất cứ thứ gì khác thường cũng sẽ phải che giấu.

....

Một ngày nọ, Lam Tiêu tan việc và quay về nhà, vẻ mặt hưng phấn.

"ba làm xong cho con rồi."

“ ba làm xong cái gì?" Lam Hiên Vũ chạy từ trong phòng ru luyện ra, tò mò mà nhìn hắn.

"Đương nhiên là đăng kí cho con đến học viện a! Học viện hồn sư sơ cấp Tử La thành. Đó là học viện hồn sư tốt nhất Tử La thành chúng ta."

"A...vâng" dù sao thì Lam Hiên Vũ cũng còn nhỏ nên hắn cũng chẳng có cái khái niệm gì về một "Học viện tốt nhất" cả. Hắn cũng không biết rằng Lam Tiêu đã phải chạy ngược chạy xuôi tới mức nào mới có thể đăng kí cho hắn học được ở đây.

"Có điều, khi nhập học sẽ có một cuộc thi phân lớp. Con nên ngẫm lại xem mình sẽ dùng Lam Ngân Thảo bên tay trái hay bên tay phải để đi thi đây?" Lam Tiêu cười híp mắt mà hỏi.

Đối với Lam Hiên Vũ thì hai nhánh Lam Ngân Thảo ở hai tay này cũng có những năng lực khác nhau.

Lam Hiên Vũ nghiêng đầu rồi nghĩ "Ba, con cũng chưa nghĩ ra đây."

Lam Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy dùng tay trái đi. Võ Hồn của mẹ con là băng nên có thể nói là do Lam Ngân Thảo là biến dị."