Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 203: Hợp lực đối phó Ám Hắc Ma Hổ



Dịch: Đức Thành

Kỳ thật Lam Hiên Vũ cũng biết, lần trước tại Thiên Đấu Tinh mình cũng đắc tội Đống Thiên Thu rất lớn, thế nhưng khi bọn hắn gặp nguy hiểm, thử triệu hoán nàng thì nàng lại vẫn không do dự chút nào mà đến. Chỉ bằng điểm này nàng với Diệp Linh Đồng đã là một cái bầu trời, một cái vực sâu trong lòng Lam Hiên Vũ. (Tả bé Đồng chi cho lắm mà giờ ngược người ta ác vậy hả lão Tam)

Đối mặt với cái tồn tại khủng bố như Ám Hắc Ma Hổ, căn bản hắn cũng không kịp suy nghĩ chính mình có thể đào thoát được hay không, nếu  mình đã thất bại có làm liên lụy tới  Lưu Phong cùng Tiền Lỗi hay không. Tất cả hắn đều làm theo bản năng, hắn không có có nhiều thời gian hơn để mà suy nghĩ, chẳng qua là chỉ hy vọng có thể cứu nàng.

Thế nhưng ngay khi Lam Hiên Vũ đem ngân văn Lam Ngân Thảo vung ra một lần nữa, chuẩn bị tách khỏi Đống Thiên Thu để giúp nàng dẫn dắt đi Ám Hắc Ma Hổ, trong lúc đó, Kim văn Lam Ngân Thảo bỗng nhiên bị giật ngược lại, một cỗ lực kéo mãnh liệt truyền đến, làm vả người Lam Hiên Vũ lập tức ngừng lại, hắn ngạc nhiên mà quay đầu nhìn lại, thứ hắn thấy là một bàn tay đang nắm chặt lấy Kim văn Lam Ngân Thảo, chính do khoảng cách không đủ mà quấn quanh thất bại.

Một sức kéo mãnh liệt lôi jắn về. Đống Thiên Thu thậm chí không quay đầu lại nhìn hắn, chẳng qua là dùng một tay đánh vào cành cây gần đó, sương băng tràn ngập, đông cứng cả cánh tay của nàng cùng thân cây ở một chỗ, làm cho nàng có thể tạm thời dán vào nó.

"Ngươi làm gì vậy? Như vậy tất cả đều chạy không được." Lam Hiên Vũ giật mình nói. Cả người hắn đã bay qua cành cây lại không khống chế được mà bị nàng kéo về đến bên người.

"Đừng có nói nhảm." Đống Thiên Thu một phát bắt lấy cánh tay của hắn, hai chân dùng sức mà đạp trên cành cây, mang theo hắn nhảy tới phía trước.

"Ngươi có phải ngốc hay không vậy." Lam Hiên Vũ đã có chút nóng nảy. Luồng khí tức lạnh lẽo phía sau đã truyền đến, chung quanh, từng mảng khu vực lớn đều mơ hồ có ám hào quang màu tím dũng động.

Với cái tu vi vạn năm của Ám Hắc Ma Hổ, căn bản bọn hắn sẽ không có khả năng chạy khỏi phạm vi cảm giác của nó trong thời gian ngắn. Mà cùng chạy từ một hướng thì tất nhiên sẽ bị đuổi kịp a!

Đống Thiên Thu nghiêng đầu lại, có chút quật cường mà nhìn hắn: "Ta chính là ngốc đấy, làm sao vậy?" Trong nháy mắt này, Lam Hiên Vũ đã thấy được rõ ràng  rõ ràng, sâu trong đáy mắt nàng có ngấn lệ thoáng hiện, nàng đây là thế nào vậy?

Lúc này, thậm chí hắn còn cảm giác được Đống Thiên Thu có chút dùng sức quá mạnh mà bắt lấy cánh tay mình. Nhưng tốc độ của Đống Thiên Thu cũng đã tăng lên, hai người mới vừa rơi xuống đất nàng đã lập tức lôi hắn phóng về phía trước.

Lam Hiên Vũ cũng không cố à gì thêm, vội vàng phát lực hai chân mà cùng cuộn tới trước với nàng, cũng một lần nữa đem Kim văn Lam Ngân Thảo quấn quanh bên hông nàng.

"Thiên Thu, có một loại tình huống ta chưa bao giờ thử qua, đó chính là ta dùng hai loại Lam Ngân Thảo đồng thời tiến hành tăng phúc, như vậy sẽ có khả năng tăng phúc quá độ dẫn đến hậu quả không tốt, nhưng có lẽ đây là cơ hội duy nhất của chúng ta bây giờ." Lam Hiên Vũ dồn dập nói.

Phương hướng tăng khúc của Kim văn Lam Ngân Thảo cùng ngân văn Lam Ngân Thảo là hoàn toàn bất đồng. Cũng không phải Lam Hiên Vũ không nghĩ tới việc thử dùng hai loại Lam Ngân Thảo đồng thời tăng phúc. Cái thứ nhất hắn khảo thí chính là Triệu Hoán Chi Môn của Tiền Lỗi, sau đó... Triệu Hoán Chi Môn liền trực tiếp hỏng mất.

Dưới loại tình huống này, hắn nào dám tìm Lưu Phong thí nghiệm nữa đây? Vạn nhất thân thể Lưu Phong cũng hỏng mất thì làm sao bây giờ? Nhưng vào giờ khắc này, hắn và Đống Thiên Thu hẳn sẽ phải chết dưới sự truy đuổi của Ám Hắc Ma Hổ, nơi đây lại là Đấu La thế giới, nếu lúc này không liều còn đợi khi nào?

Lam Hiên Vũ biết dù mình có lại dùng ra Võ Hồn dung hợp kỹ cũng chẳng ngăn được Ám Hắc Ma Hổ, mà tu vi của Đống Thiên Thu lại cao hơn hắn, nếu có thể tiến hành song trọng tăng phúc thành công thì có lẽ bọn hắn còn có một đường sinh cơ.

"Đến đây đi." Đống Thiên Thu không chút do dự mà nói.

Lam Hiên Vũ hít sâu một hơi, trước hết hắn đem ngân văn Lam Ngân Thảo vòng lại bao trùm cả bàn tay, sau đó mới đặt tới đầu vai Đống Thiên Thu.

Đống Thiên Thu cũng là tập trung tư tưởng đi suy nghĩ, điều chỉnh khí tức bản thân. Khi tay trái Lam Hiên Vũ đặt lên vai của nàng, nàng chỉ cảm thấy khí tức Kim văn Lam Ngân Thảo cùng ngân văn Lam Ngân Thảo truyền đến bỗng nhiên nổi lên biến hóa. Một cái nóng bỏng, một cái lạnh như băng, hai cỗ khí tức hoàn toàn trái ngược lập tức cuộn trào trong cơ thể nàng. Toàn thân Đống Thiên Thu lập tức nổi lên một tầng hào quang bảu màu kỳ dị, kích thích thân thể của nàng kịch liệt run rẩy lên, một cỗ chấn động khó nói lên lời cũng bỗng nhiên bộc phát từ  nơi sâu trong huyết mạch của nàng.

Đống Thiên Thu đột nhiên quay trở lại, hai mắt nàng đã hoàn toàn biến thành màu sắc rực rỡ, dùng thân thể của nàng làm trung tâm, một cỗ cực hàn chi ý bộc phát, ánh sáng chung quanh bỗng nhiên ảm đạm xuống, nhưng cũng không phải biến thành màu tím sậm của Ám Hắc Ma Hổ mà là một loại xanh sẫm làm rung động lòng người.

Trong tầng sáng màu xanh sẫm kia, một đôi mắt lạnh băng đến cực điểm dường như bay lên trên không trung. Mà lúc này, tròng mắt thất thải của Đống Thiên Thu lập tức biến thành màu xanh đậm vô tận, khí tức lạnh băng cực độ lập tức bành trướng, mà lúc này, Ám Hắc Ma Hổ vừa mới lao đến.

Thân thể khổng lồ của Ám Hắc Ma Hổ lập tức ngưng trệ, một tầng quang mang màu xanh đậm phóng từ trong mà ra rồi lập tức thối lui, thân thể Đống Thiên Thu lập tức mềm nhũn mà ngã vào ngực Lam Hiên Vũ, đầu Ám Hắc Ma Hổ kia cũng hóa thành một cái băng điêu trong nháy mắt.

Trong nháy mắt đó, tựa hồ rét lạnh cũng làm ngân văn Lam Ngân Thảo củ hắn phải rung động một lát. Lam Hiên Vũ sợ hãi, vội vàng ôm chặt nàng mà nhanh chân bỏ chạy.

Hắn đem khí tức huyết mạch truyền vào thân thể Đống Thiên Thu, đồng thời cũng nhờ đó mà cảm thụ luôn trạng thái thân thể của nàng. Lúc này Đống Thiên Thu đã cực kỳ yếu ớt, thậm chí có thể dùng hơi thở mong manh để hình dung, cái loại cảm giác này cũng không kém cảm giác suy yếu sau khi Lam Hiên Vũ dùng Võ Hồn dung hợp kỹ là bao.

Ngay cả Lam Hiên Vũ cũng không nghĩ tới, vậy mà lại thật sự thành công. Có thể đông cứng một đầu  Ám Hắc Ma Hổ vạn năm, có thể thấy được uy lực của nó to lớn cỡ nào.

Lam Hiên Vũ căng chân mà chạy, chính hắn cũng không biết mình đã chạy bao xa. Khi hắn dần dừng lại, khí tức toàn thân cũng đã bình thản lại rất nhiều. Đống Thiên Thu đã nặng nề mà ngủ rồi, vì huyết mạch chi lực của hắn không ngừng rót vào nên khí tức của nàng cũng đã khôi phục vài phần, cũng hơi có vẻ khôi phục lại nột chút.

Đôi mi thật dài của nàng rủ xuống mí mắt, làn da vô cùng mịn màng, kiều nhan gần trong gang tấc, làm Lam Hiên Vũ không khỏi nghĩ tới lần trước mình chọc người ta tại Thiên Đấu Tinh.

Lần đầu tiên hắn thấy Đống Thiên Thu với cái bộ dạng mảnh mai như thế này, nhìn nàng, hắn lập tức có một loại cảm giác muốn trìu mến phát ra từ nội tâm.

Giờ khắc này, trong đầu hắn vẫn còn quanh quẩn câu nói vừa rồi của Đống Thiên Thu: "Ta chính là ngốc đấy, làm sao vậy?" Đơn giản mấy chữ nhưng lại làm nội tâm Lam Hiên Vũ rung động thật sâu. Dưới loại tình huống đó, nàng lại không có lựa chọn một mình chạy trốn mà cùng hắn ở một chỗ, cùng nhau đối mặt với hết thảy.

Lam Hiên Vũ dần dừng bước mà đao dác nhìn chung quanh. Nơi đây vẫn như cũ là mảng rừng rậm rạp, chẳng qua không biết vì cái gì, mọi thứ chung quanh lại đều có một loại cảm giác tĩnh mịch. Lam Hiên Vũ lặng yên ngưng tụ Tinh Thần Lực, để cho cảm giác của mình tăng cường thêm vài phần.

Đúng lúc này, tất cả mọi thứ chung quanh đột nhiên ảm đạm xuống. Lam Hiên Vũ phát hiện mình hoàn toàn không thể động, toàn thân đều cứng ngắc tại đó, mà hết thảy mọi thứ trước mắt lại như một loại ảo cảnh đặc thù. Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Suy nghĩ của hắn vẫn còn nhưng cái gì cũng không làm được.

Một đạo quang mang quỷ dị màu đỏ đột nhiên xuất hiện, như là từ trên trời giáng xuống người Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu. Đống Thiên Thu lập tức rời khỏi cái ôm của Lam Hiên Vũ, chậm rãi lơ lửng lên rồi đứng ở bên cạnh hắn, chẳng qua là hai mắt nàng vẫn khép kín như trước, không nhúc nhích.

"Hoan nghênh đi vào thế giới của ta." Một đạo thân ảnh chậm rãi bước ra từ nơi đen kịt. Đó là một đầu hồn thú cực kì quái dị, ít nhất Lam Hiên Vũ cũng chưa bao giờ thấy qua trong bất kì điển tịch nào.
— QUẢNG CÁO —