Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới

Chương 102: C102



" Tia Thần Thức cuối cùng đó của ta lưu lạc không biết qua bao nhiêu nâm thòiq gian nhưng ta có thể cảm nhận được Long Vương khí tức rất rõ ràng trên mảnh đất Đấu La Đại Lục này nhưng ta lại không biết đó là năm bao nhiêu khí tức Long Vương ngày càng rõ ràng nhưng không biết vì lý do gì mà khí tức của Long Vương lại biến mất không dấu vết và cũng là lúc đó ta được một cái loại khí tức quen thuộc dẫn dắt đến một quả trứng. Khí tức kia đã giúp ta cùng quả trứng dung hòa thành một. Lúc đó ta mới nhận thức rằng Hồn Thú lúc bấy giờ mất hết khu vực sinh sống con người trở nên thâth cường đại với Hồn Đạo Khí và càng cường đại hơn thêm Đấu Khải. Vạn Thú Chi Vương thức giấc tới Đấu La Đại Lục muốn đòi lại chỗ sinh sống cho Hồn Thú.

Đó là những gì ta nhận thức và rồi ta bắt đầu điếm thời gian trong giấc ngủ say, 1 vạn năm sau ta thức giấc thì cảm nhận được khí tức Long Vương kia và ta đã kêu gọi người đó đến hắn chính là papa của ta hiện tại Hoắc Trạm Dực. Ta nở ra dưới sự chào mừng của mọi người ta dần dần quen thuộc với nơi này. Năm ta ba tuổi thức tỉnh Võ Hồn được đưa đến Thất Huyền Tông chơi cùng các cậu ấy kết thành thanh mai trúc mã với nhau. Năm ta sáu tuổi đến Thiên Đấu Tinh gặp được mama ta làm mọi cách để mama cùng papa ở cạnh nhau. Lần đầu tiên ta gặp ngươi là lần đầu tiên bước vào Thế Giới Đấu La ngươi mang lại cho ta cảm giác rất quen và ký ức của ta một phần nằm trên ngươi.

Cùng ngươi giao lưu lâu như vậy ta dần dần khôi phục lại một chút ký ức cùng sức mạnh tại Tội Ác Chi Cầu ta nhận thức ra chính mình đối ngươi là yêu A Ly. Ta nhớ rõ lúc trước 2 vạn năm trước ngươi nói muốn lấy thân báo đáp nhưng ta lại không đồng ý. 2 vạn năm sau ta quay lại ta muốn bù đắp vì sự ngu ngốc của mình. Ta dần dần rất chiếu cố ngươi A Ly và đến bây giờ vẫn là như vậy "

Thiên Hàn biến lại bộ dáng ban đầu là mái tóc màu đen cùng con ngươi màu xanh biển. Không biết từ bao giờ mái tóc màu trắng của cậu đã hiếm khi hiện hữu trên người của cậu nữa rồi. Phần Tịch Kiếm xuất hiện bên trong tay của cậu vẫn là tỏa ra hắc huyết sát khí như ngày nào nhưng dường như là yếu hơn. Phần Tịch Kiếm xuất hiện chính là lúc Thiên Hàn đột phá Lục Hoàn tu vi thời điểm với sáu cái hồn hoàn màu đỏ 10 vạn năm không có bấy kỳ niên hạn xác định rõ ràng.

Nguyệt Ly lui lại phía sau nàng biết Phần Tịch Kiếm là Siêu Thần Khí làm gì có ai có thể sao chép được. Phần Tịch Kiếm hung khí kinh người người có thể cùng Phần Tịch Kiếm chiến đấu chỉ có Huyết Dạ. Nguyệt Ly tức giận mà nói ra " Tại sao? Tại sao ngươi không nói ra, tại sao lại hướng ta lừa gạt như vậy? "

" A Ly thật xin lỗi là ta sai, ta không muốn nói ra không phải vì ta muốn chói bỏ quá khứ mà là vì ta bây giờ chính là Hoắc Thiên Hàn. Ta chỉ là Hoắc Thiên Hàn con trai của Hoắc Trạm Dực và Hoàng Bắc Nguyệt mà thôi. Là cháu của Hoắc Vũ Hạo chỉ như vậy mà thôi không hơn không kém. Ta bây giờ đã không còn là Huyết Dạ nữa " Thiên Hàn tràn đầy nghiêm túc nhìn Nguyệt Ly thu hồi lại Phần Tịch Kiếm.

" Hơ....xem ra quãng thời gian qua là ta bị lừa, bị xoay như chong chóng " Nguyệt Ly cười cay đắng mà nói ra

Thiên Hàn vội vàng đi đến trước mặt của nàng mà ôm nàng vào lòng nhẹ giọng nói " A Ly đời này ngoại trừ việc lừa dối nàng về thân phận của ta. Ta chưa từng làm việc gì có lỗi với nàng cả "

Nguyệt Ly một chưởng đánh hắn bay đi ra xa va chạm vào cửa phòng làm cho cửa phòng méo mó" Hoắc Thiên Hàn ngươi hảo, ngươi nói hay lắm 2 vạn nâm trước việc ngươi làm ngươi đã quên? "

Thiên Hàn bị nàng đánh bay đi rất xa nàng đánh hắn không mạnh lắm chỉ ho khan vài tiếng mà thôi. Thiên Hàn ngẩn ngơ nhìn nàng " Hả? 2 vạn năm trước ta đã làm gì có lỗi với nàng sao?"


" 2 vạn năm trước lúc cách đêm trăng máu một ngày ngươi đã luyện ra một loại độc muốn giết chết đi Hoắc Vũ Hạo ái nhân nhưng đã thất bại. Lúc đó ngươi có biết mình làm ra loại chuyện thiên nghịch đạo lý thế nào hay không? " Nguyệt Ly tức giận mà nói ra nơi khóe mắt đỏ khoe như sắp khóc

Thiên Hàn ngẩn cả người ra hắn nhớ lúc đó hắn chính mình luyện chế ra một loại độc, thiên hạ đệ nhất độc nhất vô nhị nhưng luyện chế vì bỏ sai một nguyên liệu cuối cùng mà thất bại. Khiến cho hắn đầu óc mê man không nhớ gì cả lúc tỉnh dậy đã thấy Dạ Diễm ngồi bên cạnh chăm sóc hắn. Lúc đó không thấy Nguyệt Ly đâu hắn cũng không để tâm đến việc đó mà cấp tốc khôi phục lại Hồn Lực mà đi tìm Hoắc Vũ Hạo tính sổ. Đó là ngày cuối hắn không gặp mặt A Ly và sau 2 vạn năm mới gặp lại được. Đúng lúc nàng ký ức tràn vào trong đầu của hắn như một cuộn phim tua ngược vậy rất chậm rãi và rõ ràng

Huyết Cấm Sinh Điệt Sâm Lâm khu Trung Tâm, 2 vạn năm trước

" Nguyệt Ly ngươi ra ngoài ta luyện độc, tuyệt đối đừng có vào " Huyết Dạ lạnh lùng nói hoàn toàn không liếc nhìn Nguyệt Ly dù chỉ là một cái. Huyết Dạ lấy ta một lô đỉnh luyện độc. Nguyệt Ly từ ngoài cửa khẽ mở cửa ra một chút lén nhìn Huyết Dạ một cách đầy vui vẻ.

Huyết Dạ hoàn toàn không quan tâm đến nàng, từ lòng bàn tay của mình xuất hiện một loại hỏa diễm màu xanh dương biển thả vào dưới đáy lò. Huyết Dạ mở đỉnh đồng Huyền Ngọc Thủ tái xuất nhanh như chớp màu bỏ tất cả hương liệu vào bên trong đỉnh đồng, chỉ thấy mặt trên đỉnh đồng có một lỗ hở, lúc này khí màu tím không ngừng thoát ra

Đỉnh đồng nọ toát ra tử khí rồi tại phía trên Đỉnh đồng ngưng tụ lại mà không tiêu tan, chập chờn giữa không trung, khiến mũi Nguyệt Ly giật giật, nàng một thân độc công, khả năng kháng độc càng rất mạnh tự nhiên sẽ không e ngại nhưng nàng rất nhanh phát hiện ra tử khí nọ cũng không có mùi gì cho nên hắn cũng không thể phán đoán ra thành phần bên trong là gì cả. Nhưng không biết tại sao khi nhìn tử khí bay lên, trong lòng nàng lại sinh ra vài phần sợ hãi.

Thần sắc Huyết Dạ trước đó chưa từng ngưng trọng như vậy, thủy chung vẫn nhìn về phía tử khí ngưng đọng đang bốc lên từ Đỉnh đồng. Theo thời gian trôi đi, tử yên trên đỉnh đồng càng ngày càng nhiều thêm, đồng thời màu sắc cũng phát sinh chuyển biến, từ màu tím biến thành màu trắng rồi lại từ trắng biến đen.Một quá trình thật là kỳ dị.

Trong quá trình đó Huyết Dạ ba lần lấy đỉnh nắp đồng ra mà bỏ hương liệu vào sau đó liền đóng lại

Cứ như vậy làm cho Nguyệt Ly nàng càng tăng thêm vài phần tò mò, lặng lẽ vận chuyển độc công, thử thăm dò hơi thở trong làn khói đen kia.


Nhưng bất luận nàng thử như thế nào cũng không cách nào thăm dò bên trong làn sương đó cuối cùng là dược vật gì luyện chế mà thành. Nguyệt Ly chỉ là mơ hồ cảm giác được nó là một loại hỗn hợp nhiều loại độc tố, kịch độc hỗ trợ lẫn nhau.

" Không hay! " Huyết Dạ kinh hô lên một tiếng vội vàng dùng băng thuẫn muốn bảo vệ cơ thể của mình bởi vì hắn đột ngột phát hiện ra chính mình bỏ sai một loại hương liệu. Sai một li đi cả thành quả là không sai mà

- Bùm!

Lò luyện độc phát nổ khói bụi mịt mù khiến cho Nguyệt Ly đang lén chăm chú bên ngoài coi cũng giật mình mà vội vàng xông vào bên chỉ thấy khói bụi mịt mù may là Huyết Dạ đã chịu lấy băng thuẫn bảo vệ căn phòng nếu không căn phòng đã banh mất rồi còn gì nữa. Nguyệt Ly nhìn thấy Huyết Dạ đang ngời ở dưới sàn mà ho khan vội vàng chạy đến hỏi thăm

" Huyết Dạ ngươi sao rồi đừng làm ta sợ "

Huyết Dạ giơ tay phũi đi khói bụi xunh quanh cảm thấy xunh quanh thật mơ hồ cùng mê man. Huyết Dạ cố gắng hít sâu một hơi vội vàng điều khiển Hồn Lực nhưng lại vô lực mà phát hiện ra Hồn Lực không cách nào hoạt động được. Tầm mắt bắt đầu mơ màng nhìn xunh quanh chỉ khi tầm mắt ngừng lại ở một đôi môi hồng thuận ngọt ngào thì mới rõ ràng Huyết Dạ giống như bị ma xui quỷ khiến mà phóng nhào đến đè người kia ra mà hung hăng hôn xuống

" Huyết Dạ ngươi ngô~......." Nàng chưa kịp nói hết thì đôi môi nhỏ nhắn của nàng đã bị đôi môi lành lạnh của người kia hôn đến đầu óc trống rỗng. Đến khi hết dưỡng khí mới chịu tách ra. Nguyệt Ly kinh hãi mà nhìn Huyết Dạ gương mặt tuấn tú đỏ bừng cùng đôi mắt đáng sợ như muốn dung nhập nàng và hắn vào thành 1 vậy. Huyết Dạ cúi người tiếp tục hôn lên chiếc cổ trắng ngần đó

" Dạ...ha...không cần...mau buông ta ra...buông ra " Nguyệt Ly dùng sức lực mà đánh mà đánh vào lòng ngực của hắn nhưng không biết là vì sao lực lượng của nàng lại yếu đến như vậy


" Ngươi câm miệng " Huyết Dạ lạnh lùng mà nói ra bắt lấy hai tay của người kia bàn tay to lớn của hắn đã đủ tóm gọn hai tay của người kia đặt lên đầu hắn cúi người hôn xuống xương quai xanh mà ra sức cắn liếm.

Nguyệt Ly hai hàng lệ đã rơi đầy trên mặt Huyết Dạ hôm nay đáng sợ quá, hắn muốn làm gì nàng? Nàng ra sức vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy hắn càng làm nhanh hơn. Nguyệt Ly nàng khóc rồi khóc vì sự mạnh bạo của người kia...papa....mama....hai người đang ở đâu...mau đến cứu con...cứu con....con sợ quá papa, mama.

- Bốp!

Một cú đập giáng thẳng xuống gáy của Huyết Dạ khiến cho hắn ta ngất ngay lập tức một vòng tay ấm áp liền vương lấy ôm lấy Nguyệt Ly vào lòng. Đó chính là Dạ Diễm cùng với Tiểu Yêu cả gai bọn họ đã đến kịp. Dạ Diễm cùng Tiểu Yêu nghe thấy tiếng nổ thì biết ngay đó chính là do Huyết Dạ luyện chế cái gì đó thất bại bọn họ không quan tâm đến cho lắm nhưng dường như dòng máu mẫu tử sinh thành trong lòng của bọn họ trỗi dậy mà hối thúc bọn họ đi qua đó. Bọn họ cảm thấy thật may mắn khi quyết định sẽ mình là không sai.

Nguyệt Ly òa khóc lên " Mama...papa Huyết Dạ hắn...hắn híc...híc...hắn đáng sợ...híc... quá "

" Nguyệt Ly ngoan chỉ là nhất thời ký ức mà thôi đừng khóc " Tiểu Yêu đau lòng vuốt mái tóc của Nguyệt Ly mà an ủi tầm mắt liếc nhìn Dạ Diễm hỏi thăm tình hình. Dạ Diễm kiểm tra một lát liền lắc đầu bất đắc dĩ

" Hắn bị độc dược chính mình luyện chế xảy ra ảnh hưởng phụ nên mới sinh ra hành động như vậy ta nghĩ nó có thể xuân dược. Tiểu Yêu ngươi Nguyệt Ly về trước ta ở lại dùng một chút Ám nguyên tố giải độc cho hắn "

" Ừ "

Kết thúc hồi tưởng

" A Ly chuyện này... " Thiên Hàn chấn động mà lui về sau hắn khi đó là làm chuyện không nên với nàng sao? Đó là lý do tại sao nàng không gặp mặt hắn vào ngày cuối cùng sao?

" Ta cảm thấy thật may mắn khi lúc đó papa cùng mama đến thật đúng lúc " Nguyệt Ly nhuếch môi cười nói nỗi uất hận vì bị lừa dối cùng với sự kiện đáng sợ trong quá khứ đã trực tiếp làm rạn nứt mối quân hệ của cả hai 


" A Ly ngươi nghe ta giải thích ta khi đó hoàn toàn không biết gì hết. Nhưng nếu ngươi muốn ta có thể hướng ngươi phụ trách A Ly " Thiên Hàn gấp gáp nói lần đầu tiên trong đời hắn nghe nàng lạnh lùng nói với hắn như vậy không chỉ tim hắn đau mà gan hắn, phổi hắn,.....tất cả đều nhói đau.

Nguyệt Ly lạnh lùng nói " Ta hoàn toàn không cần ngươi phụ trách gì cả. Ngươi nói xong thỉnh lui ra, ta mệt rồi cần nghỉ ngơi "

" A Ly đời người con gái là rất quan trọng là ta khi đó không đúng nhất định sẽ hương ngươi yêu thương mà. Vậy nên cho ta một cơ hội đi " Thiên Hàn tiến lên một bước muốn nói tiếp

" Cút đi! " Nguyệt Ly tức giận mà dùng một quyền đánh hắn bay đi, một quyền chứa gần hết sức mạnh của nàng mà tung ra đánh hắn bay ra khỏi phòng va chạm vào tường. Một cường giả sắp đột phá Hồn Thánh lại dùng hết sức đánh như vậy Hồn Sư nào mà có thể chịu nổi chứ huống chi là Thiên Hàn. Bị va đập thật mạnh vào tường hắn không cảm thấy sống lưng mình đau mà là trước ngực đau, sương sườn của hắn đã gãy hết gần như là bốn năm cái phải biết cơ thể của hắn cưng cáp phi thường đến cỡ nào vậy mà nàng có thể một quyền đánh gãy mấy cái xương sườn của hắn đây là biết nàng mạnh ta cỡ nào dù cho hắn không có đề phòng đi nữa nhưng chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra nhưng bó rốt cuộc là vì nàng mà xảy ra. Huyết Dạ phun ra một ngụm huyết sắc đỏ như máu sắc mặt trắng bệt. Hắn không chỉ bị ngoại thương mà còn bị nội thương nữa một quyền ban nãy tưởng như vô hại sao? Không bên trong một quyền đó ẩn chứa lực lượng hàn khí cực khủng của Băng Quang Phá Tả Hữu Tí Cốt kết hợp thêm khí tức hàn băng của Tuyết Liên Vương nó gần như đã đóng băng một số bộ phận trong cơ thể của Thiên Hàn.

Nhưng Thiên Hàn bỏ qua vết thương nặng kia mà cố gắng ngượng đi đến trước cửa phòng không biết từ bao giờ đã đóng chặt kia. Thiên Hàn cố gắng mà gọi " A Ly nàng...mở cửa...cho ta đi...khục...khục....A Ly...nàng có nghe không "

Đáp lại là sự yên lặng đến đáng sợ Thiên Hàn cười cay đắng không rời đi vẫn cố gắng đứng ngượng ở đó mà nói tiếp " A Ly ta biết là nàng tức giận...khục... nhưng...nàng phải hiểu cho ta...A Ly.. A Ly...."

" A Ly...nàng....."

" A Ly nàng mở cửa đi mà "

............

Thiên Hàn cứ đứng đó mà gõ cửa mà liên tục kêu tên của nàng không biết hắn kêu đến bây giờ và dai dẳng cỡ nào vẫn không có động tĩnh. Nhưng hắn rất cứng đầu nhất quyết không rời đi mà vẫn tiếp tục đứng gọi, gọi đến cả giọng của hắn rất khàn, khàn đến một cách thật khó nghe.