Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới

Chương 29: C29



Nhưng cũng vừa lúc đó, một đạo xanh dương dậm tử quang đột nhiên không hề báo hiệu đột nhiên nở rộ ra, hồn đạo pháo bắn thẳng vào chính giữa luồng xanh dương đậm tử quang đó, nhưng cũng chỉ là tạo ra từng vòng rung động xanh dương đậm

Người điều khiển trong cả ba đài cơ giáo đều không khỏi sững sờ, ngay sau đó, đồng tử chúng lập tức co rút lại. Bọn hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Cái kia, đó là cái gì? Đó là một đầu Long?

Đúng vậy, ở giữa vũ trụ mênh mông này, một đầu cự long càng không một báo hiệu mà xuất hiện trước mặt ba đài cơ giáp, nó dùng thân thể của mình ngăn lại công kích của bọn hắn.

Cự Long ngửa mặt lên trời mà mở ra miệng rộng, trong chân không là không thể truyền được âm thanh, nhưng ai có thể cũng có thể cảm giác được nó đang gầm thét. Ba đài cơ giáp cứ như vậy mà tan rã trong cái gào thét im lặng này của nó...

Ai có thể nghĩ đến, đột nhiên lại xuất hiện tình huống như vậy? Mà đầu cự long kia cũng vừa nghiêng người, chỉ là khẽ rung cánh, tinh tế bộ sát võng cũng biến mất vô tung dưới cái vỗ cánh này của nó.

Đầu cự long màu xanh dương đậm mang theo cửu sắc ánh sáng kia quay đầu lại nhìn cậu một cái thật sâu, sau đó lại rất có tính người mà gật đầu với cậu rồi mãnh liệt quay người, có vẻ như nó ngừng giữa không trung một lát, rồi hiến mất trong nháy mắt sau đó, khi nó xuất hiện lần nữa đã là giữa bầy cơ giáp của đám hải tặc vũ trụ.

Chiều dài của đầu Cự Long này phải vượt qua trăm mét, lớn gấp bội chiến cơ không gian của cậu, đôi cánh xanh dương đậm tử sắc cực lớn mở ra, cực rõ ràng giữa không trung. Khi nó đến chiếm trường bên kia thì cả đám cơ giáp hải tặc đều đã ngưng trệ giữa không trung, sau đó chậm rãi hòa tan. Đúng vậy, căn bản động tác xuất thủ nó cũng không làm, vậy mà đám cơ giáp kia lại cứ như vậy mà hòa tan triệt để.

Đôi mắt lạnh như băng của nó chuyển hướng tới năm chiếc chiến hạm, lúc này, cả đám hải tặc vũ trụ trong năm tàu chiến hạm đều đã hoảng sợ một cách khó hiểu, không thể nghi ngờ, đầu cự long xanh dương đậm tử sắc này là cái này là nhằm vào bọn hắn mà đến a! Tất cả hỏa lực của chiến hạm đã hoàn toàn tập trung mà oanh kích tới hướng cự long.

Cự long đột nhiên gia tốc mãnh liệt, để lại trong không gian một đường quang ảnh cực lớn

Đây mới chính là Long Kinh Thiên thật sự!


Chiều dài tổng thể của một chiếc trinh sát hạm cấp sao băng cũng chỉ chừng bảy mươi thước, khi thân ảnh cự long cực lớn kia xẹt qua, một tàu chiến hạm lập tức bộc phát ra hảo quang cực lớn, chẳng những bản thân nó bùng nổ, mà lực bạo tạc nổ còn đánh bay bốn tàu chiến hạm xung quanh. Mà thân ảnh kia cũng đã ra khỏi đó ngoài ngàn mét.

Khủng bố như vậy!

Trong chớp mắt này, cả phi thuyền vũ trụ cũng ngập vào trong ngưng kết. Tất cả thanh âm hoảng sợ hay kêu gọi đều ngưng bặt từ lúc đầu long xanh dương đậm tử sắc kia xuất hiện.

Phía xa xa, đầu cự long đang đánh tới tàu hải tặc thứ hai đình trệ rồi, chiến hạm đang cuộn vòng muốn khống chế bản thân cũng đình trệ rồi, những cơ giáp thuộc về phi thuyền vũ trụ cũng đình trệ cả rồi.

Tất cả mọi thứ đều trở nên ngưng đọng trong chớp mắt. Mà chùm sáng đã tới sát chiến cơ không gian của Thiên Hàn cũng đã ngừng trong nháy mắt này. Đúng vậy, ngay cả ánh sáng cũng không thể tiếp tục đi tới, chỉ có thể ngưng trệ ở trước mắt cậu

Kể cả đám hải tặc, lúc này đều đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, trong đại não chỉ có trống rỗng.

Cuối cùng xảy ra chuyện gì? là chuyện gì xảy ra?

Đúng lúc này xuất hiện một bóng người đúng vậy là 1 bóng người

Cùng dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời của luồng hào quang kia, có vẻ người này nhìn qua rất nhỏ yếu, thế nhưng một mái tóc xanh tung bay sau đầu hắn vẫn cứ là rõ ràng như vậy.

Hắn cứ như vậy mà đứng trước luồng hào quang, cứ như vậy mà đứng giữa không trung, từng bước một hướng mà đi tới hướng tia sáng, mà mỗi bước hắn đi tới tia sáng kia lại co rút đi một phần.


Trong vũ trụ lại xuất hiện một kỳ cảnh như vậy, hỏa lực ông kích của một chiếc công kích hạm cấp lưu tinh lại rút về theo bước đi của một người.

Thời Gian Hồi Tưởng!

Thân ảnh kia tựa như đang nhàn nhã dạo chơi, nhưng lại chỉ đi vài bước đã đến phần cuối. Hào quang biến mất, hỏa lực của một chiếc côn kích hạm cấp lưu tinh cứ như vậy mà bị ép trở về họng pháo. Thân ảnh đó quay đầu lại nhìn cậu

Ở khoảng cách xa nhue vậy đồng tử của cậu đột nhiên co rút lại khi thấy người đó

Là Papa!

Papa đến rồi sao?

Hoắc Trạm Dực chậm rãi mà bước tới, một cước liền đạp nát phần đầu công kích hạm.

Papa đang làm gì vậy?

Không cho cậu thêm thời gian suy nghĩ, Thuên Hàn đã khiếp sợ mà thấy, tám đầu Cự Long đột nhiên xuất hiện xung quanh công kích hạm, nháy mắt sau đó, tám đầu Cự long cùng đâm vào phía trong.

"Oành_________ "


Tiếng nổ vang kịch liệt vang lên, ở giữa vũ trụ mênh mông, một công kích hạm cấp lưu tinh dài hơn một trăm năm mươi mét, có rất nhiều vũ khí khủng bố đã nổ thành một đoàn hỏa cầu cực lớn.

" Ta sẽ xử lý con sau khi đến Thiên Đấu Tinh "

Hoắc Trạm Dực nói xong câu nói đó liền biến mất, Thiên Hàn cười khổ một tiếng đúng là tự rước họa vào vào thân mà

Tất cả mọi thứ trong phi thuyền vũ trụ cũng đã khôi phục bình thường. Toàn bộ phi thuyền đã là một mảnh thét lên cùng tiếng hoan hô. Vốn dĩ tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng, bọn hắn đều cho rằng mình sẽ phải chết dưới công kích của đám hải tặc vũ trụ.

Thế nhưng tất cả đều đã chuyển biến, một đầu Cự Long xuất hiện, đánh tan tất cả hải tặc.

Cuối cùng, chuyện gì xảy ra đã không trọng yếu, quan trọng là tất cả mọi người đều sống sót rồi!

"Các vị hành khách, các vị hành khách. Vạn hạnh không ngại. Ta là thuyền trưởng của phi thuyền. Địch nhân của chúng ta, tất cả hải tặc cũng đã bị tiêu diệt rồi. Tuy ta cũng không biết đầu cự long kia là từ đâu mà đến, nhưng mọi người chúng ta đều đã an toàn. Đợi cơ giáp bảo hộ cùng chiến cơ không gian của chúng ta trở về là có thể tiếp tục di chuyển. Chúng ta sẽ mau chóng tiến về Thiên Đấu Tinh, tất cả đều không có việc gì, xin mọi người khống chế tâm tình cho tốt, Chờ một chút, sẽ có người tới cấp cho mọi người thêm một ít đồ ăn."

Âm thanh nhắc nhở truyền tới, đúng vậy, chuyện lần này cuối cùng cũng đã giải quyết xong.

Tất cả đều giật mình như mộng.

Khi Thiên Hàn điều khiển chiến cơ không gian trở lại phi thuyền vũ trụ đã có hơn mười tên nhân viên công tác của phi thuyền xếp thành hàng đứng đợi. Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang lên náo động.

Không thể nghi ngờ, đầu cự long kia đã cải biến tất cả. Nhưng việc Thuên Hàn điều khiển chiến cơ không gian phá hủy hai đài cơ giáp hải tặc kia cũng đã để lại một dấu ấn rất lớn trong lòng tất cả mọi người. Nhất là một màn điều khiển vô cùng tinh diệu kia, quả thực có thể nói là kì diệu vô cùng.

Thiên Hàn đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cần nói và không nên nói. Sau đó đi đế phi thuyền tất cả mọi thứ đều diễn ra giống y chang kế hoạch của cậu


" Bắc Nguyệt lão sư, sao bọn hắn còn chưa có ra vậy? Chúng ta chờ thật là lâu rồi." Tiểu nữ hài nhi ngẩng đầu nói.

Không thể nghi ngờ, các nàng chính là Bắc Nguyệt cùng Lạc Ly. Là Bắc Nguyệt chủ động muốn tới đón cậu, Lạc Ly đã gặp cậu nhiều lần, cũng không có gì thâm giao nhưng cũng rất hiếu kì đối với tên thiếu niên Bắc Nguyệt lão sư vẫn luôn mong nhớ này, cho nên nàng cũng đi theo.

Bắc Nguyệt nói: "Nghe nói phi thuyền bọn hắn đi nửa đường gặp phải hải tặc vũ trụ, đoán chừng còn phải hỏi thăm theo thông lệ a. Hẳn là lát nữa sẽ ra thôi."

Lại đợi hơn hai mươi phút đồng hồ, cuối cùng Thiên Hàn cũng bước ra từ bên trong. Bắc Nguyệt thấy không có bóng dáng kia thì có chút thất vọng không vui

" Bắc Nguyệt lão sư " Thiên Hàn thét lên một tiếng cậu đã biết tên khác của mẹ là Bắc Nguyệt nên lập tức thay đổi cách gọi

Cậu vừa chạy vừa mở rộng hai tay, chuẩn bị cho Bắc Nguyệt một cái ôm thật sâu sắc. Nhưng làm cậu không nghĩ tới là một bóng người cao chừng bằng cậu đột nhiên lao ngang ra, cũng mở hai tay mà ngăn đón hướng hắn, "Ngươi làm gì?"

Vì Thiên Hàn nhìn thấy Bắc Nguyệt  nên đã quá mức hưng phấn, chạy rất nhanh, khi thấy đã sắp tới trước mặt Bắc Nguyệt lại đột nhiên bị ngăn như vậy, làm sao còn kịp khống chế. Lập tức đụng vào người nọ.

Người mở hai tay ngăn hắn tất nhiên chính là Lạc Ly rồi, hai người thân cao ngang nhau, nàng lại đột nhiên như vậy, Thiên Hàn lập tức đụng phải nàng.

"A!" Lạc Lu kinh hô một tiếng, liền ngã ngửa ra sau. Ở sau lưng, Bắc Nguyệt vội vàng đỡ lấy vai nàng. Thiên Hàn cũng có chút mất cân bằng, nắm theo bản năng liền ôm lấy Lạc Ly, thân thể nàng đã có chút thân hình mềm mại nữ tính, mặt hai người cũng đụng vào nhau, hai mũi đụng chạm, lập tức đều cay sống mũi, mà đôi môi được ngăn cách khẩu trang cũng lập tức sát qua.

Ê ẩm cái mũi, đồng thời cảm giác được cánh môi mềm mại của đối phương, hơn nữa còn cùng ngã vật ra ở một chỗ, tựa như hai người bọn họ đang ôm nhau thân mật vậy.

" Tránh ra " Lạc Ly vốn luôn bình tĩnh nay lại mất bình tĩnh mà đẩy cậu ra xa

Bắc Nguyệt không khỏi bật cười, vội vàng vội kéo Lạc Ly ra, bước tới cho Thiên Hàn một cái ôm, "Đã lớn rồi, những năm qua ngươi thế nào đây."