Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới

Chương 87: C87



" Bắc Nguyệt lão sư người thật đào hoa a! Ở học viện thật có nhiều người theo đuổi " Thiên Hàn khẽ nở một nụ cười mà gắp một chút rau để vào chén của người

Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói " Ta không để tâm đến bọn họ "

" Nhưng con lại để tâm " Thiên Hàn lại mỉm cười nói cố ý liếc nhìn papa của mình quả nhiên là thấy đôi đũa đáng thương trên tay papa đã xuất hiện vết nứt. Papa, mama hai người tiến triển trễ qua nên con buộc phải làm, hai người đừng trách con.

" Mau ăn đi " Hoắc Trạm Dực gắp một cái đùi gà thật to để vào chén của Thiên Hàn trầm giọng nói cứ như thể mau ăn đi mau ngậm mồm lại đừng nói lung tung

Thiên Hàn miếu máo " Bắc Nguyệt lão sư người xem con không thích ăn đùi gà nhưng papa lại gắp nó....người nói có phải là papa bị các nữ sắc quây quanh liền hết yêu thương ta hay không? "

" Hắn quả nhiên là rất yêu thương ngươi " Hoàng Bắc Nguyệt nở một nụ cười thản nhiên nói đôi đũa gắp lấy cái đùi gà trong chén của Thiên Hàn bỏ vào chén của mình.

Hoắc Trạm Dực bóp nát đôi đũa trong tay của mình đây rõ ràng là cố ý nói xấu hắn trước mặt của Bắc Nguyệt, hắn căn bản không có tiếp xúc gần với nữ nhân khác vậy, Hoắc Trạm Dực gằng giọng nói " Hoắc Thiên Hàn con ăn gan hùm sao? "

" Ngươi có ăn hay không, bị Thiên Hàn nói trúng tim đen liền tức giận vậy sao? " Bắc Nguyệt vẫn là như bình thường lạnh nhạt nói nhưng lần này rõ ràng là cao giọng hơn một chút thể hiện sự tức giận của mình đối với Trạm Dực. Hoắc Trạm Dực bị nàng nói như vậy ttong lòng xuất hiện một cổ hỏa diễm cực mạnh rõ ràng là nàng cũng sai là bên cạnh nàng cũng có nam nhân khác theo gót chân vậy mà bây giờ lại quay qua nổi giận đùng đùng với hắn, hắn thật sự nghen rồi, nghen tức chết hắn rồi. Hoắc Trạm Dực hừ lạnh một tiếng mà cầm lấy đôi đũa khác ăn cơm hoàn toàn không quan tâm đến Thiên Hàn nữa.

Thiên Hàn thấy bước đầu kế hoạch đã thành công liền nở một nụ cười ranh ma trong lòng, ngoài mặt giả bộ mình đã làm sai bộ mặt, bộ dáng sợ hãi và lo lắng đứng dậy " Ách....con sai rồi...hai người đừng trách con a! "

Nói rồi Thiên Hàn liền vụt đi để lại Bắc Nguyệt và Hoắc Trạm Dực tại bàn cơm đầy thức ăn đó. Trạm Dực cùng Bắc Nguyệt bốn ánh mắt nhìn tấm lưng thẳng tấp thon dài kia chạy đi mà thở dài một hơi. Bọn họ biết Thiên Hàn không phải là cố ý nói ra những lời đó đều là trẻ con mà. Mặc dù Thiên Hàn đã chính chắn đã là Nhị Tự Đấu Khải Sư nhưng trong mắt bọn họ và ở bên cạnh bọn họ vẫn là trẻ con, lời của trẻ thì không nên tin nhưng cứ nghĩ đến lời nói kia lại tưởng tượng cảnh của người kia dây dưa cùng với nữ nhân/ nam nhân khác thì trong lòng lại nổi lên cơn nghen. Cả hai hoàn toàn không thề nhìn mặt nhau mà quay mặt đi chỗ khác cùng nhau đi về phòng trớ trêu thay là phòng của bọn họ nằm sát bên nhau


" A Ly, mở cửa " Thiên Hàn vội vàng chạy đến phòng của Nguyệt Ly kế hoạch lần này của hắn cần sự giúp đỡ vô cùng to lớn đến từ vị trí của nàng. Nguyệt Ly lười biếng mà đi mở cửa cho hắn Thiên Hàn nhanh chóng bước vào phòng đi đến tủ lạnh lấy ra hai ly nước cam

" Ngươi làm gì? " Nguyệt Ly nghi ngờ nhìn một loạt động tác thuần thục như vậy mà ngạc nhiên hỏi

" thì lấy nước căm cho bọn họ hạ hỏa, papa và lão sư nghen rồi " Thiên Hàn nở một nụ cười nói chính hắn chính là kẻ phát động cơn nghen cũng là kẻ sẽ đẩy cơn nghen tuông đó lên cao trào.

Nguyệt Ly ngạc nhiên " Nghen? Đừng nói là....."

" Đúng vậy, papa và Bắc Nguyệt lão sư đứng bên nhau đã rất hợp nhau hai người bọn họ những nét trên cơ thể của bọn họ và tớ đều giống nhau nên sinh ra cảm giác rất dễ chịu. Từ khi thấy cả hai thân thiết với nhau tớ đã quyết định Bắc Nguyệt lão sư nhất định sẽ là mama của mình. Nhưng bọn họ tiến triển chậm quá đợi bọn họ hẹn hò chắc tớ hai mươi mấy tuổi mấy nên tớ quyết định sẽ cho *** việc này cần cậu giúp. A Ly nàng đồng ý chứ? " Thiên Hàn nở một nụ cười lưu manh cùng gian xảo nói điều hắn đã làm ách sẽ thành công và có sự viện trợ đến từ vị trí của Nguyệt Ly

Nguyệt Ly nghe hắn nói mà khóe môi gật gật hai người bọn họ thật là có đứa con thật đáng đồng tiền bát gạo thật mà. Nguyệt Ly thật sự là thâm phục cách tiến triển này quá rồi nhưng lại cảm thấy cách này quá ác trực tiếp cho bọn họ gạo nấu thành cơm luôn sao, điều này......." Thật sự là phải cho *** sao? Nhưng có cần liều mạnh và nhiều vậy không sợ bọn họ sẽ không đáp ứng đủ...."

Nguyệt Ly ấp úng nói đây là lần đầu tiên trong đời nàng đi giúp người ta làm một chuyện xấu hổ và đê tiện như vậy không khỏi xấu hổ là điều hiển nhiên rồi. Thiên Hàn mặt không biến sắc hoàn toàn không có chút đỏ mặt mà cầm lấy đi nước cam bắt đầu khoáy lên thật đều và cho nó tan hết vào trong ly. Thiên Hàn rất thản nhiên mà nói

" Yên tâm đi bọn họ trâu bò hơn cậu nghĩ rất nhiều "

" Nhưng mùi của nó thật sự quá nồng bọn họ sẽ không nhận ra chứ? " Nguyệt Ly e ngại nói nếu bị phát hiện ra bọn họ nhất định sẽ bị hai người đó bắt lại mà treo ngược trước cửa của Sử Lai Khắc học viện cho mà coi để làm trò cười cho mọi người.

Thiên Hàn cười hắc hắc nói " Sẽ không phát hiện ra đâu bởi vì đã có một mùi nồng nậc khác đó chính là mùi giấm chua, nó chua một cách nồng nậc luôn a! "


" Anh thắng " Nguyệt Ly lắc đầu bó tay với Thiên Hàn rồi hắn ta thật sự là đã tính toán hết thảy tất cả tình huống có hoặc hay không xảy ra trong kế hoạch này. Đương nhiên là như vậy rồi để hoàn thành kế hoạch này hắn đã mất hết 1 ngày để tính toán tất cả các tình huống có thể xảy ra và tìm cách khắc phục trong khi những kế hoạch kia hắn lên kế hoạch chưa đến 3 phút nữa. Hắn đã rất tốn công mời cả hai đến Sử Lai Khắc học viện cùng 1 lúc và lấy những lời nói kích thích mãnh liệt đến hệ thần kinh của bọn họ sau đó liền bước đi vào màn chính của vở kịch, một giai đoạn cao trào

" Được rồi em đi đến phòng của Bắc Nguyệt lão sư hay là chú Trạm Dực đây? " Nguyệt Ly cất giọng hỏi dù sao nàng rất thích couple này bọn họ đứng bên nhau rất đẹp đôi cứ như tiên đồng ngọc nữ vậy.

Thiên Hàn đưa cho Nguyệt Ly một ly nước cam nói " Đi qua chỗ papa nếu mà huynh đi qua đó chắc sẽ bị tẩy cho một trận với lại Bắc Nguyệt lão sư sẽ không làm gì huynh. Lão sư rất dịu dàng "

" Ân! "

" Nhất định phải thành công! " Hai người đồng thanh nói sau đó liền đập tay với nhau gương mặt kiên quyết, kế hoạch này chỉ có thể thành công chứ không được thất bại.

Thế là cả hai chia nhau đi đến phòng của người kia vì dù sao phòng của bọn họ sát bên nhau hơn nữa là phòng cách âm nên Thiên Hàn sẽ không lo mình bị nghe thấy. Thiên Hàn mở cửa đi vào thì thấy Bắc Nguyệt lão sư đang thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Lão Sư! -

- Thiên Hàn là con sao? - Bắc Nguyệt thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ mà quay đầu lại mỉm cười kẻ có thể vào phòng nàng mà không cần gõ cửa chỉ có thể là cha con nhà họ Hoắc mà thôi, Nguyệt Ly dù muốn vào phòng của nàng cũng phải gõ cửa. Đối với hành động này của bọn họ nàng không lấy làm khó chịu mà ngược lại cảm thấy rất tự nhiên và thân thuộc.

Thiên Hàn mỉm cười " Bắc Nguyệt lão sư con dem nước cam đến cho người "


Nói rồi liền dem ly nước cam đến trước mạtq của Bắc Nguyệt. Nàng không mấy nghi ngờ và không có chút phòng bị gì mà nhận lấy ly nước cam mà uống một ngụm lớn. Nàng đối với mọi thứ mà Nguyệt Ly, Thiên Hàn và Trạm Dực dem đến đều sẽ không nảy sinh nghi ngờ gì mà trực tiếp ăn nó. Bởi vì nàng biết bọn họ sẽ không làm gại nàng và sâu trong thâm tâm nàng bọn họ rất quen thuộc. Với lại tính cách của nàng quá lạnh lùng và băng lãnh kẻ nào có mưu đồ đối mặt với nàng đều sẽ bị lộ. Nhưng nàng không ngờ rằng Thiên Hàn lại lợi dụng sự tin tưởng này mà hạ dược nàng.

Thiên Hàn giả bộ do dự một lúc sau đó cất giọng hỏi " Bắc Nguyệt lão sư người nghen sao? "

" Hả? Sao con lại hỏi như vậy? " Bắc Nguyệt tâm tình thoáng run lên mà quay qua hỏi ngược lại Thiên Hàn, nàng không biết mình đối với Trạm Dực là cảm giác như thế nào nhìn thấy Trạm Dực nàng lại đau lòng nhất là tấm lưng cô độc kia cứ như thể nàng là kẻ gián tiếp gieo rắc sự việc đó vậy. Mỗi lần nhìn thấy Trạm Dực đầu của nàng lại có chút đau những ký ức vụn vỡ lại bay về nhưng chỉ là nhưng  ký ức đau khổ và ngày hôm nay chỉ vì lời nói vô tình của Thiên Hàn đã khiến tâm tình nàng không tốt, nàng không sợ ai cướp đi hắn bởi vì không ai có đủ bản lĩnh đó mà là sợ hắn không cần nàng.

" Bắc Nguyệt lão sư người thật sự yêu thích papa của con thì hãy cố gắng lên papa cũng dường như là yêu thích lão sư. Lão Sư người đừng hiểu lẩm có rất nhiều nữ nhân yêu thích papa nhưng papa trái tim chỉ thuộc về người. Người có biết hay không papa của con đã từng hát về ngươi. Bài hát " Thủ Hộ Thời gian thủ hộ ngươi " của papa là sáng tác cho Lão Sư. Lão Sư con thật sự rất muốn người trở thành mama của con nhưng con sẽ không bắt ép người đồng ý. Lão Sư con sẽ đợi câu trả lời từ người, nguòiq hãy suy nghĩ thật kỹ lời đề nghị này của con " Nói rồi Thiên Hàn liền rời phòng mà để lại Bắc Nguyệt một mình suy nghĩ những lời mà Thiên Hàn nói

" Mama sao? " Thiên Hàn lẩm bẩm nói với chính mình

Nguyệt Ly đi qua chỗ của Trạm Dực đứng trước cửa hít sâu một hơi đây là lần đầu tiên nàng làm việc hại người hại lý như vậy nhưng sắc mặt không đổi rất bình tĩnh quả không hổ là con gái bảo bảo của Hồ Tộc mà. Nguyệt Ly giơ tay gõ cửa

" Vào đi " Trạm Dực giọng nói trầm thấp vang lên nhưng mang theo một chút trong trẻo của tuổi xanh.

Nguyệt Ly mở cửa bước vào thì thấy Trạm Dực đang ngồi trên sô pha với dáng ngồi đúng chuẩn tổng tài trên đùi là chiếc máy tính cầm tay. Hoắc Trạm Dực ngẩn đầu lên nhìn khá là ngạc nhiên khi người vào là tiểu hồ ly mà không phải là Thiên Hàn. Trạm Dực nở một nụ cười nhẹ nhàng hỏi

" Nguyệt Ly trời đã sớm khuya con cũng nên về ký túc xá sao lại đến đây? "

Nguyệt Ly nói dối mặt không đỏ tim đập không nhanh " Dạ, Thiên Hàn nhờ con dem nước cam đến cho chú "

" Cảm ơn con Nguyệt Ly, phiền con rồi" Trạm Dực gấp chiếc máy tính lại nhận lấy ly nước cam mà nhấp một ngụm


" Dạ không có gì " Nguyệt Ly nở một nụ cười nhẹ nhàng sau đó chần chừ cất giọng hỏi " Chú Trạm Dực chú yêu thích Bắc Nguyệt lão sư sao? "

Trạm Dực hơi ngạc nhiên một chút nhưng rất nhanh liền nở một nụ cười hạnh phúc, hồi tưởng lại những giây phút vui vẻ bên Bắc Nguyệt sau 1 vạn năm cô độc " Không phải là yêu thích mà là thật lòng yêu, thật lòng yêu Bắc Nguyệt "

" Vậy tốt quá nếu chú yêu Bắc Nguyệt lão sư thì hãy nhanh nhanh đi đón Bắc Nguyệt lão sư về dinh. Ở học viện chúng ta Bắc Nguyệt lão sư là mỹ nữ đệ nhất của học viện dù đến Nhật Nguyệt Hoàng Gia cũng như vậy. Lúc trước con cùng Thiên Hàn đi đến đó thăm Bắc Nguyệt lão sư đã chứng kiến đám người đó tỏ tình với Bắc Nguyệt lão sư. Nếu chú không nhanh tay coi chừng bị mất đó " Nguyệt Ly nắm bắt vấn đề mà nói ra những lời thối thúc

Trạm Dực lãnh đạm nói " Không vội! "

Nguyệt Ly giả bộ nói " Cái gì mà không vội chứ, chú không hiểu phụ nữ gì cả tính cách của phụ nữ là nắng mưa thất thường Bắc Nguyệt lão sư có thể đợi chú tỏ tình đến bao giờ 1 năm, 2 năm....hay là bao nhiêu sức chịu đựng của phụ nữ có hạn. Với lại Thiên Hàn đã sắp gần 20 tuổi đã đến lúc trưởng thành Thiên Hàn rất muốn có một người mẹ, mười mấy năm cô độc chỉ có thể nhận tình thương từ cha như vậy đối với Thiên Hàn đã đủ hay chưa? Chú đã tự hỏi hay chưa? "

" Nguyệt Ly ta biết, thằng nhóc đó có rất nhiều tính cách rất giống với Bắc Nguyệt mỗi lần nhìn thấy nó ta lại như nhìn thấy một Bắc Nguyệt phiên bản nam vậy. Ta sẽ nhanh chóng hướng Bắc Nguyệt tỏ tình cảm ơn con đã cho ta thêm phần động lực " Hoắc Trạm Dực khẽ thở dài một hơi nếu hắn có một chút can đảm đám làm đám chịu của papa thì tốt quá

" Vâng "

" Nguyệt Ly " Hoắc Trạm Dực thấy Nguyệt Ly rời đi mà khẽ gọi lại

" Dạ "

" Hãy thay ta chăm sóc tốt Thiên Hàn thằng nhóc đó cái gì cũng giỏi cũng hơn người nhưng cái tài phá bếp y chang mẹ nó. Sau này Thiên Hàn nhờ hết vào con " Trạm Dực đã được tận mắt chứng kiến cái tài phá bếp của con trai y như Bắc Nguyệt vào lần đến Thiên Đấu Tinh thăm nàng

" Vâng "