Chung Cực Nhân Loại

Chương 124: Tử Phủ!!





“Hắn là ngươi kẻ thù?”
Bất chợt một âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại lạnh giá như hàn băng vạn năm vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến tên sát thủ Đế Tôn kia thoáng giật mình, nhìn lại hắn mới hơi kinh hãi nheo lại hai mắt, bởi vì hiện giờ sau lưng Lục Dạ còn có thêm một hư ảnh khác.
“Đúng vậy, phải kết thúc việc này thật nhanh, ngươi sẽ giúp ta chứ Khuynh Thiên?!”
Lục Dạ nhếch môi thì thầm, sau lưng hắn hiện giờ là một nữ nhân với vẻ đẹp tuyệt mỹ, nàng mặc một bộ váy đen tuyền như nữ hoàng cao ngạo lạnh lùng ngự trị hắc ám.

Hai mắt nàng trừ lúc nhìn Lục Dạ có hơi dịu đi thì những thứ khác, dù là tên Đế Tôn sát thủ kia vào mắt của nàng cũng chỉ như con sâu kiến không đáng để nàng biến sắc.
“Này!”
“?!”
Lục Dạ đột nhiên cười tà nhìn tên sát thủ kêu lên một tiếng khiến hắn lòng cảnh giác vạn phần tăng lên, hắn có thể cảm thấy nguy hiểm cùng tử vong khí tức nồng đậm trên lưỡi hái với đẳng cấp khủng bố kia.

Bản năng được trui rèn qua không biết bao nhiêu cuộc chiến của hắn đang liên tục cảnh báo nếu bị lưỡi hái kia chém trúng thì nhất định sẽ về với đất mẹ.
“Đổi map một chút nhé?”
“Khuynh Thiên Tử Phủ!”
“…..”
“Oành!”
Theo âm thanh của Lục Dạ rơi xuống, không chờ tên Đế Tôn sát thủ phản ứng, hắn liền cắm thẳng chui Tà Liềm xuống mặt đất tạo ra một tiếng vang nhỏ như âm thanh cánh cửa được mở ra.
Không gian xung quanh nhất thời như chìm vào tĩnh lặng rồi chợt bùng cháy, xung quanh bắt đầu từ nơi Lục Dạ đang đứng, vô tận hắc khí liền như thủy triều tuông trào mà ra bao phủ cả một vùng không gian rộng trăm vạn mét xung quanh.

Hắc khí từ Tà Liềm Khuynh Thiên tuông ra tạo thành một quả cầu khổng lồ bao phủ hai người Lục Dạ cùng tên sát thủ bên trong đó, bên trong quả cầu màu đen không lồ kia là một khung cảnh như địa ngục sâu thẩm tâm tối.
Xung quanh là vô số dòng hải lưu đen tuyền như ẩn chứa những sinh vật kinh khủng ma quái.
“Coi chừng đấy, té một cái thì đi gặp ngươi lái đò sông đà ráng chịu!”
Lục Dạ không như tên sát thủ Đế Tôn kia bị vô số hải lưu đen tuyền hắc ám bao vây né tránh liên tục, hắn cực kỳ thư thả đứng trên dòng hải lưu như là vua của vùng đất này vậy.
“Nơi này được ta gọi là Tử Phủ! Tuy còn thiếu rất nhiều thứ những ngươi là người đầu tiên được chứng kiến nó đấy, tự hào lên đi!”
Lục Dạ không chỉ khiêu khích mà còn hành động như không coi Đế Tôn vào mắt, hắn ngồi xuống một cái ghế được hình thành từ hắc lưu kia không ngần ngại nhìn tên sát thủ chế giểu.
“Khốn khiếp, tiểu tử giỏi thì tới đây ta và ngươi quang minh chính đại đấu với nhau!”
Tên sát thủ trán nổi lên gân xanh, hắn đường đường Đế Tôn, dù đi đến bất kỳ đâu cũng được xem là khách quý vậy mà giờ lại bị một tên tiểu tử Tiên Vương giểu cợt xem hắn như mấy thằng youtuber content bẩn xem để giải trí vậy :))
“Haha, một tên sát thù Đế Tôn lại muốn đánh quang minh chính đại với tiểu tử Tiên Vương như ta.

Ngươi là đệ baoren hay sao mà hmề thế?”
Lục Dạ hoàn toàn không có cái gọi là cảnh giác hay sợ hãi khiêu khích liên tục tên sát thủ kia khiến hắn dù là thần kinh bách luyện cũng không nhịn được Đế Lực bùng nổ phá nát hết hắc lưu kia lao về phía Lục Dạ.
“Ngươi biết gì không? Nơi này như một vương quốc vậy!”Lục Dạ nhìn tên sát thủ lao tới vẫn không có gì là hoảng sợ cả, điều đáng ngạc nhiên là hắn đã tắt máy gia tốc thể hạt từ lâu rồi.
“Ta là quốc vương, còn nàng là hoàng hậu!”
Lục Dạ chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc ghế đen tuyền kia, hắn vẫn là bình thản không có gì lạ như đón nhận cái chết vậy……nhưng có thật thế không?
“Tiểu tử ngông cuồng, chết!!”
Tên sát thủ thấy Lục Dạ không chút phòng thù hay phản công cảnh giác gì liền điên cuồng cười lớn trong lòng, hắn lao lên hai tay là cặp song đao đạt tới kinh khủng Đế Cấp Thượng Phẩm cấp bậc.

Hắn dồn hết tất cả Đế Lực lại vào trong cặp song đao vung xuống, muốn một đòn kết liễu tiểu tử coi trời bằng vung này.
Nhưng hắn vì điên cuồng vui mừng mà không để ý điệu cười như nhìn con mồi ngây thơ đi vào bẫy của Lục Dạ, ngay lúc cặp song đao của hắn sắp chém trúng Lục Dạ thì lời nói của hắn đột nhiên vang lên.
“Và tất nhiên…….không thể thiếu binh lính!”
“Keng…..cheng…..phốc…..ầm…….phập!”
Vô số âm thanh vang lên trong ánh mắt tràn đầy tơ máu cùng sợ hại của tên sát thủ kia, trước mặt hắn bốn bóng đen đang gắng sức mặt kệ thân thể nát bấy của mình đón đỡ cặp song đao của hắn.
Hai bên người hắn vô số hắc binh tu vi ít nhất cũng là Tiên Tôn lao tới tung đòn, dù vậy Tiên Tôn đánh Đế Tôn cũng chỉ như giã ngứa, khiến tên sát thủ hai mắt chứa đầy tơ máu chính là hai tên sau lưng hắn.
Chỉ thấy hắn hiện giờ thảm trạng không khác gì Tào Thiết lúc trước, hai bên lòng ngực bị hai thanh chủy thủ tẩm kích động đâm xuyên qua.

Sau lưng hắn là hai tên sát thủ thuộc hạ vốn dĩ phải chết rồi kia, nhưng giờ bọn chúng lại quỷ dị toàn thân đen tuyền như lệ quỷ.
“Khốn….”
“Vô Hạn Chú Thuật-Vô Lượng Không Xứ!”
“Vĩnh Hồn Kỹ-Khống Hồn Thiên Tỏa+Tru Tâm Hồn Kiếm!”
“Ahh!!!”
Không cho tên sát thủ Đế Tôn này thời gian phản ứng, Lục Dạ liền lập tức sử dụng phần lớn năng lượng trong cơ thể mình thi triển Vô Lượng Không Xứ khiến hắn đứng hình trong 0,000000000001 giây.

Dù ít như vậy nhưng cũng có thể thây đổi lật trời.
Vô số sợi xích linh hồn liền bắn ra trói chặt linh hồn của tên Đế Tôn, hồn lực tinh khiết của Lục Dạ cũng dồn nén thành hình dạng của vô số thanh phi kiếm đâm xuyên qua linh hồn tên sát thủ khiến hắn hai mắt lật trắng chịu đựng đau đớn như thiên đao vạn quả.
“Ấy chà, gửi lời chào của ta tới Diêm Vương nhé!”

Lục Dạ khuôn mặt tươi cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, hắn nói y trang câu nói của tên sát thủ khi giết Tào Thiết nhưng tên sát thủ giờ đã đau thấu tâm cang bất tỉnh vì linh hồn bị xuyên thành cái sàn với ngàn vạn lỗ thủng, còn hơi đâu mà quan tâm hắn lời nói.
“Mà thôi, ngươi cũng đâu có cơ hội gặp Diêm Vương.

Trở thành ta lính cảm tử đi!”
“Xoẹt!”
Lưỡi liềm như trăng khuyết cứ vậy vung lên một tia sáng đen tối kết thúc sinh mạng của một đời Đế Tôn sát thủ.

Đoạt Thiên Công nhanh chống cướp lấy linh hồn tàn tạ của tên sát thủ không chừa lại cho hắn cơ hội để gặp diêm vương.
“Ầm!”
Thân thể của tên Đế Tôn cùng cái đầu lâu của hắn đồng loạt ngã ầm xuống dòng hải lưu đen kịt rồi dần dần chìm xuống.
“Rào!”
Chưa đến vài giây sau, một thân ảnh đen tuyền liền trồi lên khỏi hắc lưu.

Thân ảnh đen tuyền tỏa ra khí thế âm u quỷ dị mà hùng hồn như quỷ khóc thần sầu, hắn trên tay cầm chính là cặp song đao của tên sát thủ khi nãy, nói đúng hơn thì hắn hiện giờ đã là một phần của Tử Phủ.
“Cạch cạch cạch!”
“Cộp!”
Tên hắc binh Đế Tôn đi từng bước đến trước mặt Lục Dạ rồi đột ngột quỳ xuống, hai tay hắn nâng lên chiếc nhẫn trữ vật của mình như muốn cống hiến cho đức vua của mình, theo tên hắc binh này quỳ xuống, những tên hắc binh khác cũng không ngoại lệ.
Do Lục Dạ đã dung hợp hoàn toàn Vạn Binh Hắc Ám với Tà Liềm Khuynh Thiên nên bây giờ nếu hắn muốn rút bóng của kẻ thù hay triệu hồi hắc binh thì phải lấy ra cây Tà Liềm này.

Đổi lại tu vi của kẻ bị hắn tha hóa thành hắc binh sẽ hoàn toàn giữ nguyên, đánh đổi không nhỏ nhưng đổi lại lợi ích cũng vô cùng lớn.
“Khuynh Thiên, cảm giác làm nữ hoàng như thế nào? Không tệ đúng không, haha!”
Lục Dạ nhìn vô số hắc binh quỳ xuống trước mặt mình liền nổi lên cảm giác kỳ lạ, hắn quay mặt qua nhìn hư ảnh lạnh nhạt như băng sương vạn năm của Khuynh Thiên mà cười hỏi.
Mỗi khí linh của Như Nguyệt Luân Ý Ngọc đều có tính cách khách nhau, Bạch Anh là vui vẻ hòa đồng, Thương Nhi là nghiêm tục cực kỳ, Như Ý tính cách thì có phần hung bạo, Huyết Vi thì vô cùng ôn nhu khi bên cạnh hắn nhưng khi đối đầu với kẻ địch thì……:))
Cuối cùng là Khuynh Thiên, nàng tính cách là lạnh lùng.

Nàng còn lạnh lùng hơn cả Hoa Vô Tuyết lúc chưa quy tâm với hắn nữa kìa, có thể nói nếu không phải do Lục Dạ là chủ nhân của nàng, giữa hai người có mối liên kết đặc biệt thì nàng chưa chắc đã thèm để ý đến Lục Dạ.
Thuộc tính của nàng hay còn gọi thuộc tính của Tà Liềm Khuynh Thiên nhìn sơ cũng biết là Hắc Ám cùng Thủy, phối hợp lại và Lục Dạ có một chiêu thức như thế này, Tử Phủ!
“Không có gì đáng xem!”
Khuynh Thiên hoàn toàn không nể mặt Lục Dạ người chủ nhân này, nàng liếc cũng chẳng thèm nhìn mấy tên hắc binh kia mà chỉ nói ra như vậy một câu, ánh mắt nàng vẫn lạnh nhạt như thường lơ lửng sau lưng hắn.
“Nha, thật là không tốt đùa!”
Lục Dạ cũng chỉ có thể lắc đầu, hắn phất tay giải trừ Tử Phủ, ngàn vạn hắc binh cũng hóa thành hắc lưu biến mất vô ảnh vô tung như chưa có việc gì.
“Hở, chào đón nồng nhiệt quá nhỉ?”
Lục Dạ vừa hóa giải Tử Phủ liền nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, vô số binh lính hoàng triều có tu vi từ thấp nhất là Kim Tiên đến cao nhất Tiên Tôn đang bao vây phía ngoài của Tử Phủ, cả đám không ai dám xong vào vì sợ hãi cuộc chiến kinh khủng kia.
Không phải bọn họ vô dụng hay gì mà lúc nãy không tới trợ giúp Thanh Nguyên Mục mấy người, mà là dư ba cuộc chiến quá kinh khủng, dù là Tiên Tôn đỉnh phong đi tới gần cũng bị dư ba đánh cho trọng thương.
Hiện giờ tất cả dư ba biến mất, chỉ còn quả cầu đen tuyền to lớn kia thì bọn hắn mới dám tới gần.
“Ngươi…..ngươi là kẻ nào?”

“Quốc vương ở đâu rồi?!”
Trong đám binh lính hơn chục tên với tu vi Tiên Tôn Đỉnh liền lấy dũng khí tiến tới một bước chất vấn Lục Dạ.
“Các ngươi ồn ào quá!”
“Xoẹt!”
Trong ánh mắt kinh hãi của đám binh lính, hai bóng đen quỷ dị liền xuất hiện với tốc độ bàn thờ lấy mạng hai tên Tiên Tôn viên mãn như giết một con kiến dễ dàng, làm xong tất cả hai tên hắc binh liền hóa thành hắc khí tiêu tán trong thiên địa, người không biết quỷ không hay.
“Hắn……”
“Hắn là tên Sát Đế Cuồng Tử!”
Không biết ở đâu âm thanh la hét của một tên binh lính nào đó lập tức đánh tỉnh không khí yên tỉnh quỷ dị, cả đám binh lính biến sắc nhưng lại chẳng ai dám di chuyển một bước bởi vì vài tên sợ hãi chạy trước kia giờ đã trở thành cái xác nằm dưới đất do mấy hắc binh quỷ dị kia gây ra.
“Các ngươi…..”Lục Dạ hai chữ vừa cất lên đã khiến trai tim của hàng ngàn tên binh lính đập liên hồi như muốn nhảy ra, bọn chúng mồ hôi mồ kê đầy người dù là thở dốc hay nuốt nước dãi cũng không dám.
“Các ngươi có một ngày thời gian giải tán Thanh Nguyên Hoàng Triều này, nếu sau một ngày ta còn nghe thấy ai nói mình là người của Thanh Nguyên Hoàng Triều thì tự biết kết cuộc của mình!”
Lục Dạ hai mắt buồn chán nhìn đám binh linh chậm rãi nói khiến nhịp tim của bọn chúng dần dần bình ổn lại, trong thâm tâm bọn chúng dù cảm thấy vô cùng không cam lòng khi phải giải tán hoàng triều mà mình cống hiến bao nhiêu năm nhưng cái mạng vẫn là đáng giá hơn.
“Vâng!”
Không có tên nào dám cãi lời, bọn quân lính dù tu vi có đạt tới Tiên Tôn viên mãn cũng đứng thẳng người hô lên một tiếng rồi cứng ngắc quay lưng cấp tốc đi giải tán hoàng triều.

Bọn hắn hiện giờ trong lòng chỉ nguyền rủa tên nào ba đời làm chuyện thất đất day vào tên sát đế như rơm rạ này.
“À mà chờ đã!”
“Ng…..ngài…..có việc gì sao?”
Lục Dạ đúng lúc này lại chợt cất tiếng khiến đám binh lính đang hối hả rời đi chợt cứng đờ người lại, một tên sợ hãi cùng cực cố gắng quay người lại nhìn Lục Dạ cười còn khó coi hơn khóc hỏi.
“Không cần như thế sợ hãi bổn đại gia, ta chỉ muốn nhắc nhỡ các ngươi không được giết người mà thôi.

Phải giải tán hoàng triều một cách nhẹ nhàng nhất, cùng lắm là quăng mấy tên chống đối ra xa khỏi lãnh thổ là được!”
Lục Dạ cười khẽ để lại như vậy một câu rồi mặc kệ đám binh lính còn sợ hãi ngơ ngác biến mất tại chỗ.
Đám binh lính hai mắt nhìn nhau rồi liền rời đi, bọn chúng dù có trăm cái mạng cũng không dám vi phạm lời nói của Lục Dạ.

Không thấy Tiên Đế đều chết không còn chút cặn nào hay sao? Tiên Tôn còn chẳng đủ nhét kẻ răng.
Bỏ qua đám binh lính, Lục Dạ thân ảnh như thiểm điện lao nhanh trong hoàng cung đổ nát, mục tiêu của hắn không gì khác chính là tầng 3 của cung điện này.

Hắn mục tiêu lần này ngoại trừ làm nhiệm vụ thì còn lại chính là nhắm vào tầng thứ 3 này.
Nhưng trước đó phải tiến vào gặp Tào Diệu một lần mới được……