Lâm Dịch không khỏi suy tư, sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch đột nhiên lấy ra một bộ y phục từ trong không gian giới chỉ, kéo một đầu vải xuống, sau đó đặt ở bên chân.
Cái hành lang này cực kỳ quái dị, quang mang màu vang phát ra từ trên vách tường chung quanh. Chỗ trong vòng cực kỳ sáng ngời, vô cùng khúc chiết, đi tới đi lui đều là vòng quanh tại chỗ.
Do chưa từ bỏ ý định, Lâm Dịch buông vải, tiếp tục đi về phía trước. Quả nhiên, không lâu sau, lại thấy được một ngã ba đường, trên mặt đất chính là miếng vải hắn buông vừa rồi.
- Vừa rồi đi chính là đường này, hiện giờ ta trở lại. Ta không tin ta không ra được!
Lâm Dịch nghĩ đến, vẫn không phục, lập tức, bay thẳng về đường bên trái, trên đường đi, Lâm Dịch vẫn y nguyên dựa theo phương pháp vừa rồi, mỗi khi đến một ngã ba đường hoặc là ngã tư đường, lại để lại một tấm vải.
Thời gian chậm chạp trôi qua, mà Lâm Dịch, tại không gian này, đã bị nhốt trọn vẹn hơn một tháng rồi. Hiện giờ cơ hồ chỉ cần đi vài bước, Lâm Dịch lại nhìn thấy mảnh vải của chính mình, cũng may vì nguyên nhân chiến văn biến thân sẽ làm hư y phục của hắn, cho nên trong không gian giới chỉ của hắn có không ít quần áo.
Lâm Dịch thầm nghĩ, không cam lòng, ai có thể tưởng tượng, chỉ vì một điều thỉnh cầu của La Á mà mình lại lâm vào mê cảnh như vậy.
Nơi này rất khúc chiết, khiến người hoàn toàn không thể phân biệt được phương vị, vô luận đi vào lối rẽ trên đường đi như thế nào, ba canh giờ sau, nhất định sẽ khiến ngươi trở lại đường ngươi đi lúc đầu. Hơn nữa đường kính nga bã đường thật dài, đi bên trong, quả thật như khắp nơi đều giống nhau. Căn bản không có biện pháp tìm được đường chính xác.
Mà trong gần một tháng bị hãm trong này, Lâm Dịch không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào, tựa hồ bọn người Bạch Ngạn Thanh tiến vào không gian này trước hắn, đều hoàn toàn biến mất.
- A!
Lâm Dịch mãnh liệt phát tiết, hô lớn một tiếng để giải tỏa cảm xúc phiền muộn của mình, từng đợt hồi âm, không ngừng kích động vang vọng hai bên vách tường, mà sau khi quát to một tiếng, Lâm Dịch lại nhụt chí lần nữa, ngồi trên mặt đất.
Lần này, tiếng hô to của Lâm Dịch không tự giác dấy lên một tia năng lượng, thanh âm này rất lớn, không ngừng quanh quẩn bốn phía.
Chỉ thấy trên vách tường gian phòng kia, tám hướng đông, đông nam, đông bắc, nam, tây nam, tây, tây bắc, bắc, tất cả đều có cửa lục sắc huỳnh quang năng lượng, mà sau lưng mình, đúng là cửa năng lượng hướng đông bắc.
- Chẳng lẽ, tiến vào cung điện kia, là tùy cơ hội tiến vào một mê cung, sau khi đi qua mê cung lại bị truyền tống đến nơi này?
Lâm Dịch nhíu mày nghĩ đến.
Lâm Dịch phỏng đoán như vậy lại hoàn toàn đúng. Mỗi người sau khi tiến vào cung điện, tùy cơ hội đều tiến vào một trong những mê cung ở tám hướng, sau đó, chỉ có rời khỏi mê cung mới có thể tiến nhập chỗ này. Chỉ là, tại sao bọn hắn phải công kích lẫn nhau như vậy?
Trên không trung, Khẳng Tư Đặc và tên thanh niên mặc áo đen kia đang đánh nhau kịch liệt, rất hiển nhiên, thanh niên mặc áo điên kia cũng không phải đối thủ Khẳng Tư Đặc, bất quá vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó, hai người ngươi tới ta đi, mãnh liệt dâng lên năng lượng, không ngừng đánh tới đối phương, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên.
Nhưng Lâm Dịch lại nhớ rất rõ ràng, lúc ở thế giới dưới lòng đất kia, Khẳng Tư Đặc và tên thanh niên áo đen kia đồng thời xuống. Hơn nữa, lúc ấy, biểu hiện của thanh niên áo đen đối với hắn là cực kỳ cung kính. Như thế nào bây giờ lại như vậy?
Lâm Dịch nghi hoặc, đồng thời di động ánh mắt, nhìn lại những người không ngừng kịch chiến chung quanh.
Lực lượng những người này đều cực kỳ cường đại. Năng lượng gào thét, cơ hồ mỗi một đạo đều có thể khiến tim Lâm Dịch đập nhanh hơn hơn!
- Bạch đại nhân?
Lúc ánh mắt Lâm Dịch di động đến chỗ hẻo lánh gian phòng, lại phát hiện thân ảnh Bạch Ngạn Thanh. Lúc này Bạch Ngạn Thanh đang ngồi xếp bằng dưới đất, năng lượng màu trắng phức tạp trên người hắn, lộ ra biểu lộ có chút thống khổ, tựa hồ như đang liều mạng kháng cự cái gì đó.
- Hắn làm sao vậy?
Lâm Dịch nhìn mà tràn đầy khó hiểu. Xem trong chốc lát nhưng vẫn không nhìn ra đáp án gì, Lâm Dịch lại di động ánh mắt lần nữa, nhìn lại không trung.
Nhưng sau khi hắn mở to hai mắt, lại nhìn thấy một bóng người đang đứng đối diện với hắn trong góc tường, sau một lúc ngẩn người, hắn ngưng thần xem xét, lại lập tức ngạc nhiên.
- Lâm Dịch?
Bạch Ngạn Thanh không khỏi kinh ngạc, chợt nhướng mày:
- Hắn vào lúc nào?
Sau khi suy nghĩ một chút, Bạch Ngạn Thanh vẫn mở miệng hô:
- Lâm Dịch.
Đang lúc chưa từ bỏ ý định tìm kiếm nguyên nhân khiến mọi người mất đi lý trí, Lâm Dịch nghe vậy, lập tức nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy Bạch Ngạn Thanh không biết đã tỉnh lại lúc nào.
- Bạch đại nhân.
Lâm Dịch lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, chợt ngẩng đầu nhìn mọi người công kích, lúc xác định không có năng lượng đột nhiên bay ra, thân hình Lâm Dịch khẽ động, rất nhanh chạy tới hướng Bạch Ngạn Thanh. Khoảng cách mấy ngàn thước, bất quá chỉ ba bốn hơi thở là đã đến bên người Bạch Ngạn Thanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Con mắt Lâm Dịch lập tức trợn trừng, đây là dạng khái niệm gì? Nói như vậy? Sau khi phục dựng Sinh Linh Quả, chẳng phải là bất tử sao?