- Nhân tài như vậy, ta thật không muốn buông tha.
Tạp Bá Lý cảm khái nói.
Mộc Nhu nhíu mày, lập tức nói:
- Nói như vậy...thù của bọn Khắc Lai Áo không báo sao?
Tuy rằng hắn nhìn thấy Y Tây Đa còn sống, biết Y Tây Đa không bị giết chết thế nhưng Đại trưởng lão Khắc Lai Áo cùng gần hai mươi trưởng lão khác bị một chiêu của Lâm Dịch giết chết. Hơn hai mươi trưởng lão...cho dù là Cổ Năng cũng không phải tổn thất nhỏ a.
- Biết rồi biết rồi. Tên điên Nại Khắc Nhĩ còn khát máu hơn nhiều so với ta...
- Ngươi nói gì?
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lẽo, Ba Đạt giật mình. Nhìn lại thì ra là một đầu mặt sói...đôi mắt u ám màu xanh lộ ra sát ý nhàn nhạt. Ba Đạt lập tức quay đầu sang một bên, không dám nói lời nào nữa.
Một đoàn người không ngừng tiến lên...đại bộ phận những ma thú này đều có cường độ thân thể cực kỳ xuất sắc. Mặc dù không bay nhưng tốc độ di chuyển vẫn không chậm. Ước chừng hơn một tiếng sau cả đám nhìn thấy một khu kiến trúc khổng lồ xuất hiện trước mặt.
- Thật nhiều người a.
Ba Đạt thấp giọng hưng phấn. Trong ánh mắt lóe lên quang mang khát máu.
- Hừ.
Tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên bên tai, trong lòng Ba Đạt lập tức giật thót, nhìn lại đúng là Nại Khắc Nhĩ.
Đối với Nại Khắc Nhĩ, Ba Đạt vẫn còn chút sợ hãi, tuy rằng Nại Khắc Nhĩ và Tát Mông đều là Đại tinh vị hạ giai thế nhưng Nại Khắc Nhĩ khát máu hơn rất nhiều...Hình ảnh của ma thú sói trong mắt các cường giả là thứ khát máu nhất. Đây chính là việc mọi người trên đời đều biết. Tuy rằng Ba Đạt là Thiết Bối Thương hùng thế nhưng nếu bảo hắn đi trêu chọc một đầu Địa Ảnh Lang khát máu cao hơn hắn một giai thì...
- Cái tháp cao kia...chính là Bổn Nguyên Chi Tháp trong truyền thuyết sao?
- Không một ai biết...ít nhất những người đang sống hiện giờ không ai biết. Có lẽ...những cường giả sống trên đại lục trước kia đột nhiên thần bí biến mất sẽ biết.
- Thời gian không nhiều, hiện giờ ta cùng Bá Đế đại ca đi vào. Các ngươi ở bên ngoài chờ đợi...chú ý ẩn nấp cho thật kỹ. Ngàn vạn lần không nên bị người khác phát hiện. Đến lúc đó ta sẽ ra tín hiệu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Được.
- Đi...
Mọi người nhao nhao đáp.
Thanh niên bên người Lâm Cường hơi gật đầu, thân ảnh cả hai lập tức di động tới chỗ khác cách đám người kia cả ngàn mét.
- Bá Đế đại ca. Có thể không giết người thì cố gắng không giết...
Thoáng do dự một lát, nhưng cuối cùng Lâm Cường vẫn quyết tâm nói ra.
Ba Đế mỉm cười gật đầu, ngay sau đó thân hình Ba Đế biến mất...Chẳng qua sau một lát, phốc phốc phốc vài tiếng vang lên, sau thân thể xuất hiện trước mặt Lâm Dịch. Trên người bọn họ đã không còn bất kỳ quần áo gì. Mà trên người Ba Đế lại thay đổi một bộ quần áo màu trắng đồng dạng.
- Đừng giết bọn chúng. Cởi y phục bọn chúng ra thay đổi. Như vậy cũng không dễ dàng bị người khác phát hiện.
Sau khi nói xong, Ba Đế gật đầu, thân hình hai người khẽ động liền bay lên không trung, hướng về Bổn Nguyên Chi Tháp.
- Cửa sổ tầng tám chính là nơi tốt nhất để đi vào chỗ này.
Thanh âm Lâm Cường vang lên trong đầu Bá Đế, trước đây Vân Băng đã nói với hắn rất cẩn thận. Sau gặp nhiều chuyện không may, hắn đã nghiên cứu rất kỹ càng cách xâm nhập Cổ Năng. Tất cả mọi thứ tại nơi đây đều rất rõ ràng.
Ba Đế gật đầu, hai người dùng tốc độ trung bình bay thẳng tới Bổn Nguyên Chi Tháp.
Những người trên mặt đất cũng không phát hiện hai người. Cả hai ở trên không có thêm một cái mũ ngăn trở, những người khác căn bản không thấy rõ hình dạng, tự nhiên cũng không thể phân biệt.
Ánh mắt Nội Hi lộ ra thần sắc nghi hoặc nhìn hai người bay trên không trung. Bình thường những vị trưởng lão khác đều đi từ tầng một mà vào. Mặc dù tình huống hôm nay dường như có chút đặc thù, thế nhưng cũng không có mấy trưởng lão đội cả mũ đi vào a...hai vị trưởng lão này đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Nội Hi vô cùng nghi hoặc, thế nhưng trong lúc hắn đang nghi hoặc thì hai người Lâm Cường và Ba Đế đã đi tới vị trí tầng tám. Tinh thể trong tay Lâm Cường trào ra hào quang, năng lượng xung quanh tháp lập tức chấn động một hồi, lộ ra một khoảng nhỏ để cả hai lách mình vào trong.
Nội Hi sững sờ, sau nửa ngày lại tự giễu mình cười nói:
- Dường như ta đã quá nghi thần nghi quỷ...vừa rồi nhiều đại nhân rời đi như vậy, sau lúc trở về đều đi tới tầm thứ tám...Xem ra cách đi trên cao đã tạo thành thói quen cho bọn họ.
Hắn lắc đầu, không hề quan tâm nữa.
Hai người Lâm Cường và Ba Đế tiến vào tầng thứ tám. Không gian bốn phía thoáng đãng, không gian rất lớn nhưng không có một bóng người. Cả hai nhìn nhau liền đi tới chỗ thông đạo.
Lâm Cường hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Ba Đế. Ba Đế khẽ cười với hắn, sau một khắc cả hai cùng đi vào.
Vừa tiến vào tầng thứ bảy đã lập tức nghe thấy âm thanh ồn ảo. Chỉ thấy trong hành lang tầng thứ bảy có vẻ rất nào nhiệt, những trưởng lão kia đi tới đi lui, tuy nhiên cũng đang nghị luận chuyện gì đó.
Hai người nhìn nhau, cởi mũ, cứ như vậy đi vào.
Ở nơi đây rất nhiều người, tự nhiên không có ai chú ý tới hai người bọn họ. Lại thêm Lâm Cường và Ba Đế che dấu khí tức rất tốt, không nhìn tới bọn hắn căn bản không cảm giác hai người tồn tại. Mặc dù nhìn thấy cũng sẽ bởi vì không cảm thấy khí tức mà tiềm thức sẽ bỏ qua. Cho nên hai người cứ như vậy thong dong bình tĩnh đi xuyên qua đám người.
Thế nhưng bên tai Lâm Cường không ngừng nghe tiếng bọn họ nghị luận về điều gì đó. Đến khi nghe tới những từ mấu chốt như Đại trưởng lão Thủy hệ, Vân Băng cùng với ngoại tôn như tử, tim Lâm Cường không khỏi đập nhanh hơn một ít.