Thủy Linh Lung vẫn đẹp y như trong bức họa, nàng đứng ở nơi đó tản ra một loại khí tức nhu hòa mà mềm mại khiến cho người khác không nhịn được run rẩy trong lòng.
Mỹ nhân giống như ngọc lúc này ở trên dung nhan thanh tú lại miễn cưỡng che dấu vài phần ảm đạm cùng tiều tụy. Khi thấy được Lâm Dịch, đôi mắt trong như nước mùa thu đột nhiên sáng ngời vài phần, điều này khiến Lâm Dịch càng cảm thấy tự trách trong lòng.
- Ngươi bây giờ cũng là đạo sư Dị năng a, thân phận của chúng ta không còn là lão sư cùng đệ tử nữa. Về sau không nên gọi ta là lão sư.
Lâm Dịch khẽ run lên trong lòng, hắn nhìn Thủy Linh Lung trước mặt đang lộ vẻ chờ mong, cuối cùng than nhẹ một tiếng, gật đầu nói:
- Linh Lung.
Một tiếng Linh Lung khiến thân thể Thủy Linh Lung lập tức run rẩy, sau đó nàng nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh cực nhỏ hầu như không thể nghe được. Thấy một màn như vậy, đáy lòng Lâm Dịch lại bị xúc động một lần nữa.
Không khí nhất thời trở nên trầm mặc. Hai người đều không nói gì, chỉ có âm thanh Lâm Dịch không ngừng uống trà nhẹ nhàng vang lên. Mãi lâu về sau, Lâm Dịch buông chén trà đã bị hắn uống cạn, nhìn về phía Thủy Linh Lung nói:
- Linh Lung, ta biết rõ những năm nay nàng thừa nhận rất nhiều...nhưng ta vẫn không có cách nào hứa hẹn với nàng. Trên thực tế, cho tới bây giờ ta vẫn không cách nào cho nàng một lời hứa. Ta như vậy, nàng có thể tiếp nhận sao?