Lâm Dịch sửng sốt một chút. Bông tai? Chẳng lẽ mình có được chiến văn siêu hạng, là do công lao của bông tai?
Lâm Dịch nghi hoặc nghĩ đến, nhưng vẫn gật đầu. Đẩy tóc bên tai trái ra, lộ ra miếng bông tai kia.
Hắn đối với Lâm Thiên Ngạo rất yên tầm. Dù sao, hắn là gia gia của mình, tự nhiên sẽ không nổi lên ý đồ gì xấu đối phó mình.
Tay Lâm Thiên Ngạo hơi có chút run rẩy, đến gần bên tai Lâm Dịch, cẩn thận nhìn lại, trong ánh mắt lóe ra hưng phấn.
- Không tệ, không tệ. Là bông tai Hổ Văn, ha ha, không nghĩ tới lúc trước tranh đoạt lại là chí bảo như thế này! Bông tai Hổ Văn lại bị hậu nhân chiến văn Bạch Hổ hệ ta đạt được, cũng không thể không nói là vận mệnh xếp đặt a! Ha ha...
Lâm Thiên Ngạo nhìn thật lâu, sau đó lại phá lên cười lần nữa. Nhưng lại khiến Lâm Dịch càng không hiểu ra sao. Phải biết rằng, người được nhìn thấy nhiều Thần khí như vậy bên trong Cực Trú Hàn Viên, không lẽ vì một kiện Thần khí mà thất thố như thế? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
- Gia gia, đến tột cùng là làm sao vậy? Lâm Dịch rốt cục nhịn không được lại hỏi.
- Đúng vậy, ở đây, cơ hồ giống như đúc với Bổn Nguyên chi tháp của Cổ Năng, đến cùng là thế nào?
Lâm Thiên Ngạo gật đầu nói:
- Không sai, trên thực tế, danh tự tòa tháp này cũng giống như vậy, ở đây, cũng là Bổn nguyên chi tháp.
- Cũng là Bổn nguyên chi tháp?
Lâm Dịch ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn. Sau đó mới nói:
- Sao lại thế? Không phải chỉ có một cái Bổn Nguyên chi tháp thôi sao?
Lâm Thiên Ngạo cười nói:
- Ai nói Bổn Nguyên chi tháp chỉ có một? Trên thực tế, có bốn cái Bổn Nguyên chi tháp. Phân biệt tại bốn phương vị Đông Tây Nam Bắc, do bốn thế lực phân biệt trông coi. Cổ Văn truyền thừa chúng ta chính là trông coi Bổn Nguyên chi tháp phía nam, Cổ Năng thì là phương bắc, hai cái còn lại, phía đông thì là Cổ Thuật truyền thừa và phía tây là Bạch gia Đế quốc.
Tam đại truyền thừa trông coi ba Bổn nguyên chi tháp, sau khi Lâm Dịch nhìn thấy Bổn Nguyên chi tháp của Cổ Văn, cũng đã có chút liên tưởng rồi, nhưng hắn vẫn thật không ngờ, Bạch gia rõ ràng cũng có, lập tức có chút giật mình nhìn Lâm Thiên Ngạo.
- Bổn Nguyên chi tháp này đến tột cùng có tác dụng gì? Ngài nói là trông coi, như vậy là trông coi cái gì? Còn có, Bổn Nguyên chi tháp này, ngay từ đầu là do người nào xây dựng lên?
- Bổn Nguyên chi tháp cụ thể do người nào kiến tạo, vậy thì không thể nào biết được. Trên thực tế, khi có cái không gian này, Bổn Nguyên chi tháp đã tồn tại cùng thế giới này rồi. Mà tác dụng của nó...
Phải biết rằng, vô luận và võ kỹ hay là dị năng, phát huy hiệu quả cuối cùng, ở trình độ nhất định đều ảnh hưởng đến phương thức sắp xếp năng lượng, từ đó bộc phát ra uy lực cường đại. Có thể thấy loại xếp đặt năng lượng này đối với một không gian mà nói quan trọng thế nào. Mà hiện giờ Lâm Thiên Ngạo lại nói việc sắp xếp năng lượng trên đại lục, rõ ràng là dùng bốn tòa Bổn nguyên chi tháp cự đại này để chèo chống. Đó là chuyện khủng bố thế nào chứ?
- Chẳng lẽ nói, phương thức sắp xếp năng lượng tại đại lục hôm nay, cũng không phải trạng thái bình thường sao?
Cái gọi là trạng thái bình thường, cũng là trạng thái nguyên thủy nhất. Mà nếu như loại phương thức sắp xếp vững vàng hôm nay cũng không phải trạng thái bình thường nhất, mà là dùng lực lượng nào đó để cưỡng chế, áp chế chúng trở thành trạng thái hôm nay, như vậy quá khủng bố rồi.
Thử nghĩ xem, nếu như loại trạng thái bình thường này là do lực lượng duy trì, một ngày nào đó đột nhiên biến mất, tình huống đó khủng bố thế nào chứ?
Thần thái Lâm Thiên Ngạo cũng trở nên nghiêm túc, hắn nhẹ gật đầu, sau đó nói:
- Không sai, loại phương thức sắp xếp năng lượng vững vàng trên đại lục hôm nay, đều là dùng lực lượng Bổn nguyên chi tháp chèo chống. Nếu không, cái không gian này, là một phiến không gian loạn lưu.
Sắc mặt Lâm Dịch lập tức trắng bệch.
Hắn tự nhiên có thể tưởng tượng, nếu thật sự như vậy, như vậy hắn thật sự đã làm một chuyện rất ngu xuẩn rồi.
Toàn bộ năng lượng không gian đều dùng lực lượng của Bổn nguyên chi tháp để chống đỡ, xếp đặt, như vậy có thể tưởng tượng tầm quan trọng của Bổn nguyên chi tháp như thế nào rồi. Mà vừa rồi Lâm Thiên Ngạo nói rất đúng, bốn thế lực lớn, phân biệt trông coi một cái Bổn nguyên chi tháp, cũng có nghĩa là có người muốn phá hư Bổn nguyên chi tháp.
Nhưng mà, nửa năm trước, Lâm Dịch lại tự tay giết chết toàn bộ cường giả đã ngoài Đại tinh vị của Cổ Năng trông coi Bổn nguyên chi tháp phía bắc. Nếu như hiện giờ có người muốn phá hư Bổn nguyên chi tháp thì...
Lâm Dịch không dám tưởng tượng nữa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Lúc ấy, canh chừng bốn Bổn Nguyên chi tháp, cũng không phải những thế lực hiện giờ, mà càng cường đại hơn nhiều. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, theo như truyền thuyết thì những cường giả trên Thiên Vị Giới lo lắng những Bổn Nguyên chi tháp này bị phá hư mất, do đó mới tiến hành truyền tống phạm vi lớn, chuyển dời toàn bộ cường giả trên đại lục đến không gian khác, chính là Thiên Vị Giới theo như lời chúng ta.
- Vì sao phải truyền tống phạm vi lớn?
Lâm Dịch nghe đến đó, lại nhịn không được kinh hãi mở to hai mắt nhìn.
Trong mắt Lâm Thiên Ngạo cũng lộ ra vài tia thần sắc khác thường, gật đầu nói:
- Không tệ. Vì sao? Truyền tống phạm vi lớn mang tính cưỡng chế.
Trời ạ, Lâm Dịch hoàn toàn ngốc mất. Việc đó cần lực lượng cường đại thế nào chứ? Cho dù không luận đến ba chữ tính cưỡng chế kia, bất luận người mạnh nhất trên đại lục lúc ấy đến cùng cưỡng hãn đến cảnh giới khủng bố như thế nào, cả đại lục rộng lớn như thế, số lượng cường giả nhiều như thế mà nói, cũng đã đủ khiến người kinh hãi mà cắn mất đầu lưỡi rồi.
Suy nghĩ một chút, khiến người một lần truyền tống tất cả cường giả Tinh vị cảnh trên đảo, chỉ sợ cũng không phải là một chuyện dễ dàng a. Càng đừng nói đến mang tính cưỡng chế. Lực lượng phản kháng của những cường giả kia là một loại cường đại như thế nào? Chỉ sợ Thiên địa cũng không khỏi biến sắc a? Lại còn là phạm vi khoa trương toàn bộ đại lục như thế.
Phải biết rằng, truyền tống lúc ấy, không chỉ có vô số cường giả nhân loại, còn có vô số ma thú hung hãn siêu cường a!
Lâm Dịch hoàn toàn ngốc mất, mà Lâm Thiên Ngạo thì chìm dần trong loại kí ức xa xưa này. Thật lâu sau mới quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Dịch, nhìn thấy biểu lộ Lâm Dịch, Lâm Thiên Ngạo không khỏi cười cười. Lúc trước, khi hắn vừa nghe nói chuyện này, biểu lộ so với Lâm Dịch cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Bởi vì về sau, lúc bốn thế lực lớn phụ trách trông coi Bổn Nguyên chi tháp, bông tai Hổ Văn liền xuất hiện.
Lâm Thiên Ngạo khẽ thở dài một hơi, nói:
- Đó cũng là hơn mười vạn năm trước. Trên thực tế, đến tột cùng ta cũng không biết là từ lúc nào, Cổ Văn nhận lấy một mệnh lệnh, trông coi Bổn nguyên chi tháp. Ta chỉ biết là, Thần khí tùy thân của Đại trưởng lão đầu tiên của Bạch Hổ hệ là bông tai Hổ Văn này.
- Đại trưởng lão đầu tiên Bạch Hổ hệ của Cổ Văn?
Lâm Dịch ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên Ngạo, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng. Bông tai này hơn hai trăm năm trước mới đột nhiên xuất hiện, rõ ràng lại cùng xuất hiện với nhân vật hơn mười vặn năm trước.
Lâm Thiên Ngạo nhẹ gật đầu, nhìn bông tai trên lỗ tai Lâm Dịch, ánh mắt lại mang theo một ít hưng phấn, nói:
- Tương truyền, ai có thể đạt được bông tai Hổ Văn, liền có thể là đạt được vị trí người mạnh nhất chính thức trong truyền thuyết tại Thiên Vị giới, máu huyết thần Bạch Hổ, một trong ngũ thần! Từ đó đạt được Chiến văn siêu hạng chính thức!
- Thần Bạch Hổ, một trong ngũ thần?
Hiện giờ Lâm Dịch đã hoàn toàn bó tay rồi. hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng, nương theo lai lịch bông tai theo mình từ nhỏ đến lớn, lại kéo đến vấn đề chúng cường giả đột nhiên biến mất hơn mười vạn năm trước, kéo đến vấn đề Bổn nguyên chi tháp chèo chống, xếp đặt toàn bộ năng lượng trong không gian, đến bây giờ rõ ràng còn nhắc tới một trong ngũ thần chí cường trong truyền thuyết. Lâm Dịch cảm giác mặt mình đều có chút chết lặng. Bước tiếp theo còn có thể kéo đến cái gì nữa?
Lâm Dịch không biết, cho nên hắn yên lặng lắng nghe.
Lâm Thiên Ngạo có chút quái dị nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Dịch, tựa hồ có chút kỳ quái vì sao hắn không cảm thấy hưng phấn hoặc là kinh dị. Hắn cũng không biết, bên trong vẻ bình tĩnh bề ngoài, là tâm đã sớm chết lặng đến mức không biết nên phản ứng như thế nào rồi.
Thấy đối phương không có phản ứng, Lâm Thiên Ngạo chỉ đành tiếp tục nói:
- Ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Dù sao, tên Trưởng lão Bạch Hổ hệ lúc trước, cũng không có được chiến văn siêu hạng.
- Cái kia, bông tai này sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Lâm Dịch không thể không hỏi. Thần khí trọng yếu như thế, ai lại tùy ý để mất nó đi?
Lâm Thiên Ngạo nghe vậy, nhún vai nói:
- Cái này ta cũng không rõ ràng lắm. Trên thực tế, bông tai này cùng với truyền thuyết, ta cũng là từ cổ văn hiến trong Cổ Văn mà biết được. Bởi vì nó quá mức đặc biệt, cho nên mới có thể nhìn ra.
Mà Thanh Long một mực nghe Lâm Dịch và Lâm Thiên Ngạo nói chuyện, không nói xen vào, đột nhiên rầu rĩ lên tiếng.
- Đại ca, ngươi xem cái gì cổ văn hiến? Ta cũng đi xem.
Lâm Thiên Ngạo hõi sửng sốt một chút, lập tức cýời mắng:
- Lúc đầu còn muốn để tiểu tử ngýõi hảo hảo nghiên cứu một chút, ngýõi lại luôn luôn trốn đông trốn tây, bản thân không chú tâm học tập Cổ Văn. Vì sao bây giờ lại nghĩ đến?
Thanh Long cýời hắc hắc, ngýợng ngùng gãi gãi đầu nói:
- Đại ca cũng biết đấy, những văn tự cổ đại này chỉ nhìn thôi là đệ đã đau đầu rồi. Thế nhýng hiện tại, một năm rýỡi nữa đệ cũng muốn đi Thiên Vị Giới. Biết thêm một chút ít gì đó, sau này cũng có tác dụng không ngờ.
- A! Tiểu tử ngýõi thật ra cũng biết lo lắng những biến cố bất ngờ xảy ra?
Lâm Thiên Ngạo nhíu mày nói.
Thanh Long hắc hắc cýời, vò đầu. Sau đó Lâm Thiên Ngạo vừa cýời vừa nói hắn vài câu, hắn liền đứng lên nhếch miệng cýời nói với Lâm Dịch:
- Đệ đi nghiên cứu trýớc một chút. Đại ca và hiền chất ở lại tâm sự tiếp đi nhé.
Lâm Dịch đứng lên chào, Thanh Long phất tay liền rời đi, hắn muốn nhanh chóng học tập văn tự cổ một phen. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lâm Dịch và Lâm Thiên Ngạo.
Nhìn Thanh Long rời đi, Lâm Thiên Ngạo quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, vẻ mặt týõi cýời, sau đó liên tục gật đầu. Đồng thời vỗ vỗ vai Lâm Dịch nhýng lại không có nói gì.
Lâm Dịch sửng sốt một chút, rồi cũng bật cýời.
- Đýợc rồi. Trýớc ở nõi này nghỉ ngõi một đoạn thời gian đi. Lúc nào rảnh rỗi, ta mang con đi thăm thú xung quanh. Cổ Văn không phải chỉ có một một tòa đảo đâu. Ngày mai chúng ta trở về Bạch Hổ đảo. Phụ thân con cũng lớn lên ở đó.
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Thiên Ngạo thở dài một hõi...