Một tia linh lực giữa thiên địa dần dần bị hấp dẫn tới, sau đó chậm rãi chui vào trong cơ thể Lâm Dịch. Lúc này, hắn đang củng cố năng lượng chứ không phải tăng lên, cho nên cũng không sử dụng nội đan hay linh dược gì.
Thời gian dần trôi qua, Lâm Dịch tiến nhập vào hoàn cảnh Vật ngã lưỡng vong, chỉ có khí tức Hổ Thần Quyết không ngừng chui vào trong da thịt, kinh mạch, cốt cách hắn, chậm rãi cường hóa thân thể hắn.
Lâm Dịch nhận thức được loại cảm giác tuyệt vời này, hoàn toàn quên mình đang ở nơi nào.
Lâm Dịch chấn động, cơ hồ không giữ vững được tinh thần của mình nữa.
Đó chính là Thư Mộng và Thủy Linh Lung!
Hai nữ tử kia vẫn đẹp như vậy, mái tóc sau óc như thẳng tắp như thác nác, mặt mày như trăng rằm, da thịt trắng như tuyết...Lúc Lâm Dịch thanh tỉnh lại, cơ hồ thời thời khắc khắc đều nghĩ tới các nàng, hắn tuyệt đối không nhìn lầm!
Nhưng mà hôm nay, trong đôi mắt của Thư Mộng và Thủy Linh Lung mang theo u oán thật sâu, đôi mắt xinh đẹp của các nàng rưng rưng nước.
Bất lực, lo lắng, áy náy, vô số mặt cảm xúc trái ngược ào ào xông đến, giống như là một độc xà chém không đứt, cắn xé tâm hồn Lâm Dịch!
- Không! Không! Ta thừa nhận mình đã ích kỷ, nhưng ta đã biết lỗi của mình rồi! Ta đang cố gắng, một mực cố gắng vì trở lại đại lục Bạch Đế! Trước kia như thế, hiện tại cũng như thế! Ta sẽ cố gắng trở lại bên người các nàng, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ rời bỏ các nàng nữa, dù là bất cứ nguyên nhân gì! Không bao giờ...
Lâm Dịch đột nhiên khàn giọng hô lên! Ý muốn trở lại đại lục Bạch Đế trong tâm hắn chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này!
Oanh!
Một tiếng thật lớn vang lên, bóng tối chung quanh ầm ầm tản ra, Lâm Dịch chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác ôn hòa không nói nên lời bao khỏa toàn thân hắn. Những cảm xúc trái ngược trên người hắn tựa hồ bị tản ra sạch sẽ trong nháy mắt. Cùng lúc đó, tinh thần lực và ý thức hắn liền hợp lại làm một. Lúc này, Lâm Dịch cảm giác được rõ ràng, tu vi tinh thần của mình, trong thời gian thật ngắn đã tăng lên một cấp bậc mới! Hiện giờ, tu vi tinh thần lực của hắn đã hoàn toàn đạt tới trình độ đã ngoài Chiến sĩ lục giai!
Trong lòng Lâm Dịch dâng lên một cỗ mừng rỡ, nhưng lập tức bị một cỗ quyến luyến thâm trầm thay thế.
Không biết từ lúc nào, sáo trúc đã xuất hiện trong tay hắn, hắn cứ như vậy khép hờ hai mắt, ngồi xếp bằng trên đá ngầm, không để ý tới sóng biển điên cuồng không ngừng đập ầm ầm chung quanh, một hồi tiếng sáo trầm thấp vang lên...
Tiếng sáo trầm thấp mà uốn lượn, tinh tế. Khiến người nghe không khỏi sinh lòng ảm đạm. Thời gian dần trôi qua, tiếng sáo có trầm có bổng. Lúc tiếng bổng vang lên, toàn bộ Hải vực hắc ám như được một tầng ánh mặt trời phủ lên. Nhưng khi tiếng trầm vang lên thì tựa hồ bạch sóng ngập trời liền mất đi quang mang. Mà trong lúc trầm lúc bổng này, một cỗ khí tức ảm đạm quyến luyến tràn ngập ra ngoài. Khiến người không khỏi sinh ra lòng thương tâm, ánh mắt chứa chan dòng lệ.
Lâm Dịch cứ thổi sáo như vậy, toàn bộ hình ảnh lộ ra ảm đạm mà khắc sâu. Đứng vững vàng như từ xa xưa vĩnh hằng đến giờ. Biển kia, đá kia, người kia, thanh âm kia,...
Cũng không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, cũng có lẽ như đã qua mấy vòng luân hồi. Một thanh âm rít lên, cắt đứt tiếng sáo Lâm Dịch.
Lâm Dịch khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy một con yêu thú từ trên không trung ầm ầm đáp xuống, cái miệng bén nhọn của nó đâm thẳng về phía hắn!