Quang mang trên người năm tên đạo tặc này cũng như đông cứng lại, trên mặt bọn hắn lộ vẻ vạn phần hoảng sợ. Giờ khắc này, thời gian dường như cũng hoàn toàn ngưng đọng lại!
Sau khi gia trì Linh Vân, biểu lộ của hắn không có chút chấn động nào, tựa hồ căn bản như không có chuyện gì phát sinh. Trong nhận thức của Lâm Dịch, giết người là giết người, bảo trì thi thể hoàn mỹ hay biến đối phương thành một đống thịt, căn bản không có gì khác nhau. Đã như thế, cần gì phải so đo?
Quét mắt đạm mạc nhìn năm đoàn huyết vụ kia, chậm rãi thu hồi Lĩnh vực vào trong cơ thể. Chỉ một thoáng, năm đoàn huyết vụ đang đông cứng trên không trung kia liền tản ra, thi thể của năm tên đạo tặc từ không trung rơi xuống đất.
Đương nhiên, không gian giới chỉ trên tay năm người này, lại chậm rãi thoát ly khỏi tay bọn hắn, bay tới tay Lâm Dịch. Giết người thì sẽ bị người khác giết, cướp đoạt của người thì sẽ bị người khác cướp đoạt. Đạo lý này vĩnh viễn không thay đổi.
Làm xong hết thảy những cái này, tùy ý nhìn về năm người kia như bị một bàn tay cự đại nắn lại thành một bãi thịt nhão, chỉ có da thịt tương liên với nhau, thân thể rơi xuống đất. Lâm Dịch hít sâu một hơi, bộ lông trên người thối lui như thủy triều, cái đuôi cũng thu lại vào cơ thể. Đôi mắt màu xanh da trời cũng dần dần khôi phục lại màu đỏ máu như cũ.
Nhìn thoáng về hướng đông. Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Dịch vẫn bay về hướng Đông Nam.
Mãi đến bốn ngày sau khi Lâm Dịch rời đi. Từ phía đông, có bốn đạo nhân ảnh yên lặng nhẹ nhàng hiện ra.
Lâm Dịch âm thầm nghĩ đến, thở ra một hơi thật sâu. Trong mắt không có một tia tâm tình nào.
- Rốt cuộc đã tới rồi. Chỉ cần vượt qua Bạo Loạn Tinh Hải này là mình có thể đến Đông Nam Thiên rồi. Tính toán thì mình đã tới Thiên Giới này khoảng chừng gần ba trăm năm rồi a...
Kỳ thật, đối với loại người như Lâm Dịch mà nói. Thời gian ba năm căn bản không lâu lắm, thậm chí có thể nói là rất ngắn. Dù sao thì đối với người cơ hồ không có tánh mạng như bọn hắn, ba trăm năm có tính là gì? Nhưng mà, xa cách thê tử chừng ấy năm, chịu ba trăm năm giày vò, cũng không phải người bình thường có thể chịu được.
Lâm Dịch còn tốt, ít nhất hắn còn có chỗ truy cầu, còn có mục tiêu. Nhưng Mộng nhi và Linh Lung thì sao? Các nàng cũng chỉ đạt tới Đại Tinh Vị là cao nhất, muốn cao hơn nữa thì nhất định phải đến Thiên Giới. Bằng không mà nói, tu hành đến Thiên Vị Cảnh tại đại lục Bạch Đế, sau đó trực tiếp phá vỡ Không Gian Cực Bích, phi thăng lên.
Nhưng Lâm Dịch cũng biết, cái kia quá khó khăn.
Sắc mặt Lâm Dịch không khỏi kịch biến. Huyết sắc trên người ầm ầm bộc phát, hình thành một quả cầu năng lượng cực kỳ chặt chẽ, hoàn toàn bao khỏa hắn vào bên trong!
Nhưng mà, uy lực gió mạnh này lại vượt xa tưởng tượng của hắn. Dù là như thế, huyết sắc năng lượng quang cầu kia vẫn y nguyên điên cuồng giãy giụa, từng đợt thanh âm chói tai như kim loại va chạm với thủy tinh quanh quẩn bên tai hắn. Lâm Dịch thầm mắng trong nội tâm, trong tư liệu kia, lại không ghi chép lại tình báo quan trọng như thế này!
Nhưng lúc này căn bản không phải lúc oán tránh, sắc mặt khẽ biến, nhưng lúc này Lâm Dịch ổn định tâm thần lại. Có chút thu lại, diễn biến Thiên Đạo của Chu Khắc trong đầu. Trong nháy mắt, khí chất nguyên vốn có chút yêu dị lập tức biến thành một cỗ trầm ổn!
Một vòng năng lượng kỳ dị lập tức hiện ra bên cạnh hắn. Cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh của không gian chung quanh.
Sau khi sử dụng Thiên Đạo, quả nhiên là mạnh hơn rất nhiều. Tuy rằng gió mạnh y nguyên vẫn cuồng bạo, nhưng cũng đã ẩn ẩn có thể chống lại.
Nhưng hiện giờ Lâm Dịch lại không dám phân thần chút nào. Được huyết sắc năng lượng chữa trị, những vết thương rậm rạp trên người hắn đã dần dần khép lại, nhưng vẫn lưu lại một thân vết máu!