Lâm Dịch nhịn không được mắng một tiếng. Nhưng mà dòng nước lạnh kia vẫn như cũ không dừng lại, hướng về phía Linh hồn châu của hắn. Áp chế từng bước một. Những nơi đi qua, một màn tinh lam như băng tinh đều bao trùm lên tất cả năng lượng!
Vừa mới tiến vào Ý thức hải, dòng nước lạnh kia cũng lập tức khiến tiểu kiếm kia run nhẹ lên một cái. Nhưng sau khi run rẩy một cái, tiểu kiếm lại gia tốc. Chỉ một lát sau liền đứng trên bầu trời, đối diện với dòng nước lạnh kia. Nhìn bên ngoài, giống như là lá chắn, thủ hộ cho Linh hồn châu khỏi dòng nước lạnh kia!
Một thanh âm răng rắc rất nhỏ vang lên, phá tan sự yên lặng đang ngự trị Ý thức hải này.
Chỉ thấy một ngọn lửa màu xanh da trời đột nhiên xuất hiện trên thượng diện Linh hồn châu.
Ngay sau đó, từng tiếng răng rắc vang lên liên tiếp. Chỉ thấy băng sương trên thượng diện Linh hồn châu lúc này đã vỡ tan hoàn toàn!
Sau đó, chỉ thấy một đóa hoa sen màu xanh da trời, tỏa ra ánh sáng long lanh hoa lệ mỹ diệu như mộng ảo xuất hiện trên Linh hồn châu!
Từng đợt thanh âm đùng đùng vang lên liên tiếp. Nương theo từng tiếng nổ đó là băng tinh đang vỡ dần, mà đóa hoa thì không ngừng vươn lên!
Thiên Liên Nhụy!
Cái này, chính là Thiên Liên Nhụy. Lúc Lâm Dịch còn ở Thanh Nguyên Kiếm Tông tại Đông Nam Thiên, dưới tình huống không biết rõ tình hình, đóa Thiên Liên Nhụy này đã tiến vào trong linh hồn hắn!
Ngay lúc ấy, Lâm Dịch còn lo lắng vì Liên Nhụy này một thời gian rất lâu. Dù sao thì thứ này cũng quá mức quỷ dị. Lại tiến vào Linh hồn châu của mình, như thế nào khiến Lâm Dịch không lo lắng cho được?
Nhưng sau khi qua một khoảng thời gian, nó lại biến mất một cách khó hiểu. Dù Lâm Dịch đã tìm kiếm nhiều lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu. Lúc ấy mới dần yên tâm lại. Thời gian dần qua, Lâm Dịch cũng hoàn toàn quên nó đi.
Nhưng lúc này, Thiên Liên Nhụy này lại xuất hiện!
Luồng hàn lưu do Cấp Đống quang tuyến mang lại là thứ đơn giản sao? Phải biết rằng đây là vật mà cường giả Ngưng Thần kỳ cũng có thể dễ dàng đánh chết. Dù là có nhụy sen điên cuồng hấp thu, nhưng vẫn phải hao phí một thời gian ngắn.
. Ý thức của Lâm Dịch đã hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Trong ý thức hải luồng hàn lưu vẫn như cũ không ngừng dũng mãnh đổ vào Thiên liên nhị (nhụy sen). Thiên liên vốn thuần một sắc băng lam, càng ngày càng óng ánh trong suốt, trong đó mơ hồ có một đóa băng liên trắng noãn, phối với sương mù trắng băng, làm cho người ta có một cảm giác như mộng như ảo.
- R...ắ...c.
Một tiếng động nhỏ vang lên, nhưng tiếng vỡ vụn này lại rất rõ ràng. Chỉ thấy tiểu kiếm vốn là bị luồng hàn lưu bọc lại hoàn toàn, lúc này lại phá băng mà ra. Trong ý thức hải xoay vài vòng, thiếu đi sự khống chế của Lâm Dịch, tiểu kiếm nhưng là nhiều hơn vài phần linh tính.
Sau khi xoay vài vòng, tiểu kiếm kia đột nhiên đứng lại, ầm ầm bắn thẳng tới chỗ Linh hồn chi châu trên không. Song thời điểm khi sắp tiếp xúc Thiên liên nhị, tiểu kiếm lại đột nhiên ngừng lại.
Vì vậy, một màn kỳ quái diễn ra, linh hồn chi châu tản ra nhàn nhạt băng diễm, nhìn qua căn bản cũng không e ngại luồng hàn lưu. Mà ở trên Linh hồn chi châu là một đóa băng liên không ngừng nở hoa rồi tàn, chung quanh băng liên bốc lên một tầng sương mù dày đặc, càng lộ ra vẻ xuất trần và mộng ảo của băng liên.