Chứng Hồn Đạo

Chương 29: Chương 29



Chứng Hồn Đạo
Chương 29 : Độ Hư
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Hai người đồng bạn nghe vậy thì vội vàng im lặng, còn Lệnh Hồ đang ăn uống cũng không khỏi đưa lỗ tai qua nghe lén.
Tu sĩ họ Trương nói:
- Nghe nói lão đạo Hạo Hư kia một lòng ẩn nặc trong phường thị, vì để che giấu thân phận, hắn chẳng những bỏ đi đạo bào mà còn cưới một nữ tử phàm trần làm vợ, làm cho những người đi tìm hắn không phát hiện được gì cả. Nhưng cũng vì nữ tử phàm trần này mà mọi sự tính toán của hắn đã bị đổ vỡ đó...
Nói đến đây, người này cố ý dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nghe nói phu nhân của hắn cùng một vài khuê hữu* đánh cuộc là sẽ dẫn vào tửu lâu mời khách, nhưng tửu lâu đó được mở ra dành cho người tu tiên, làm sao để ấy nữ tử phàm tục vào được chứ? Không ngờ rằng tính tình của phu nhân lão đạo Hạo Hư cũng quá cường liệt đi, nói rằng tuy nàng không phải là người tu tiên, nhưng cũng là thê tử người tu tiên, còn lấy ra một khối linh thạch để làm chứng. Vì sự ồn ào đó mà khiến ấy tu sĩ trong tửu lâu chú ý, ta lúc ấy cũng có chút buồn bực: Người tu tiên lấy thê tử thì cũng không nói gì, dù sao có rất nhiều người tu tiên cũng có đạo lữ, nhưng tại sao lại cưới một nữ tử tục tằn như thế, không khỏi làm cho người khác phải hồ nghi đó? Ta cũng chỉ kinh ngạc vậy thôi, nên không có hỏi tiếp nữa. Nhưng mà, hành động của nữ tử đó đã làm cho vài đạo hữu khác hứng thú, sau đó liền mời các nữ tử đó cùng vào.
Nói tới đây thì mọi người đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Thê tử người phàm của Hạo Hư không thể giữ miệng được, tự nhiên rất dễ để cho các tu sĩ có mưu đồ kia thăm dò. Mặc dù nữ tử đó không biết thân phận chân chính của trượng phu mình, nhưng chăn gối nhiều năm nên cũng biết trượng phu mình là một người tu tiên thật sự. Người này cũng từng hỏi qua trượng phu của mình là một người tu tiên có thân có phận như thế sao không làm, mà lại đi làm một phàm phu tục tử bình thường như thế?

Tất nhiên là nữ tử này không hiểu sự tàn khốc của Tu Tiên giới, nên sau khi biết được thân phận của Hạo Hư thì luôn muốn hướng tới phú quý, muốn làm một quý tộc, làm cho người khác phải kính ngưỡng.
Nếu như Hạo Hư chỉ là một người phàm tục thì nữ tử này cũng không có suy nghĩ như vậy, nhưng thân phận người tu tiên của Hạo Hư đúng là phải làm cho người khác phải kính sợ, nên nàng ta mới có ý nghĩ như thế.
Và cũng vì thê tử phàm tục của mình, mà Hạo Hư mới bị các tu sĩ khác phát hiện tung tích.
Sau khi biết tin tức Hạo Hư lẩn trốn trong phường thị tại Tề Phổ quốc, những tu sĩ biết tin tức kia lập tức trở thành người báo tin, nhanh chóng đi thông báo cho các đại môn phái tu tiên để lấy tiền thưởng.
Các tu sĩ Cổ Kiếm tông lúc đó đang ở gần chỗ của Hạo Hư, sau khi nhận được tin tức liền chạy đến. Không ngờ rằng Hạo Hư đã bị giết từ trước, sau đó người của phái Thanh Thành cũng vừa vặn tiến đến, một cuộc đại chiến cũng vì thế mà xảy ra.
Ngay cả vật chí linh cũng chưa từng thấy, nhưng những tên tu sĩ Cổ Kiếm tông này đã phải trả giá vì lòng tham của mình.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
- Cũng không biết cuối cùng là ai đã lấy đi vật chí linh? Nhưng sao lại không cẩn thận để cho vật chí linh lộ ra khí tức? Xem ra đây cũng là một người vô phúc!
Tu sĩ họ Trương cảm khái nói.
Hai người khác nghe vậy cũng trầm mặc suy nghĩ. Sau đó liền phát hiện có một người tu sĩ Kết Đan trung kỳ đang ngồi ở bên cạnh, trên bàn của người này bàn rất nhiều món ăn ngon.

Bọn họ thấy thế lập tức chú ý đến, dù sao tu sĩ có vóc dáng khôi ngô, lưng đeo cự kiếm như Lệnh Hồ quả thật rất dễ khiến người khác chú ý. Cũng may là ba người tu sĩ này không biết gì về Lệnh Hồ cả, nếu không chắc sẽ rước họa vào thân.
Sau khi ăn xong các món ăn ngon trên bàn thì Lệnh Hồ vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình. Thực tế là bụng của Lệnh Hồ cũng không có phồng lên như vậy, tuy ăn nhiều đồ ăn nhưng đã sớm bị hắn dùng linh lực tiêu giải đi hết.
Hắn làm theo như kế hoạch của mình, sau khi ăn uống no nên xong liền lên căn phòng đã dặn tiểu nhị chuẩn bị từ trước. Tắm rửa thoải mái xong liền lên giường nằm ngủ.
Một giấc ngủ này của Lệnh Hồ kéo dài đến ba ngày. Mà trong ba ngày này, đã có chuyện long trời lở đất xảy ra, nhưng không phải là hắn mà chính là Tu Tiên giới!
Còn nguyên nhân gây ra chuyện này, vẫn chính là vật chí linh kia!
Nói tới hôm đó, sau khi tung tích Hạo Hư bị thê tử người phàm của mình vô ý tiết lộ, tin tức liền bị tán tu Nguyên Anh trung kỳ Tầm Thanh Khách biết được.
Tầm Thanh Khách không phải là tên thật của người này, chỉ là ngoại hiệu của hắn mà thôi. Hắn có ngoại hiệu như vậy bởi vì hắn là một người chuyên tới các rừng rậm tìm kiếm thiên tài địa bảo, cung cấp cho các tu sĩ luyện đan để đổi lấy linh đan.
Mà thiên tài địa bảo không chỉ có trong các khu rừng rậm cổ lão, thỉnh thoảng cũng có thể phát hiện được ở các Tiên Nhai thị, thậm chí còn có thể phát hiện ở các tiệm dược phô phàm nhân nữa. Ngày hôm đó, Tầm Thanh Khách vừa lúc tới Tề Phổ quốc này, sau khi tìm kiếm một hồi ở Tiên Nhai thị cùng phường thị người phàm một hồi thì nghe được tin tức của Hạo Hư.
Vào lúc những người tu tiên khác bận rộn đi báo tin cho các đại môn phái để thu lấy tiền thưởng thì Tầm Thanh Khách đã tới trước tìm Hạo Hư. Dưới sự uy hiếp của hắn, Hạo Hư đã phải ngoan ngoãn giao ra nguyên thể vật chí linh đang bị phong ấn kia.
Việc làm kế tiếp của Tầm Thanh Khách như thế nào thì ai cũng đoán được: Hạo Hư bị diệt khẩu, Tầm Thanh Khách rời khỏi hiện trường.

Tâm Thanh Khách cũng là người có tâm cơ, hắn không hề giết Hạo Hư ngay mà để cho Hạo Hư kéo dài một chút tàn khí, vừa vặn để cho người khác chạy tới. Ngay sau đó thì các tu sĩ Cổ Kiếm tông chạy tới, còn Tầm Thanh Khách thì đã biến mất hẳn.
Nhưng điều làm cho Tầm Thanh Khách không ngờ là lão đạo Hạo Hư cũng đã lưu lại một hậu chiêu. Người này biết sau khi mình giao ra nguyên thể vật chí linh bị phong ấn thì hẳn phải bị giết đi, nên ngay vào thời điểm giao cho Tầm Thanh Khách, Hạo Hư đã len lén phá giải một chút phong ấn, nhưng Tầm Thanh Khách không phát hiện được gì cả.
Túi trữ vật vốn không thể cất chứa những vật có sinh mạng, nhưng nếu phong ấn nguyên thể vật chí linh xong rồi bỏ vào trong Phong Linh bình thì có thể cất vào trong túi trữ vật.
Tầm Thanh Khách vội vã rời khỏi Tề Phổ quốc. Vì không muốn để cho người khác chú ý đến mình, nên hắn cố ý chậm rãi đi, sau đó ghé qua trong rừng, bày ra bộ dáng như đang đi tìm kiếm thảo dược vậy.
Nhưng mà cho dù tính toán thế nào thì cũng không ngờ vẫn bị lộ ra sơ hở.
Vào lúc hắn đang đi trong rừng thì bỗng nhiên phát hiện khí tức của Phong Linh bình trong túi trữ vật trở nên hỗn loạn. Tầm Thanh Khách quá kinh hãi, vội vàng lấy ra Phong Linh bình, quả nhiên phát hiện phong ấn bên trong đã buông lỏng, chỉ còn cách đánh vào pháp quyết phong ấn mới thì mới được. Nhưng mà, nếu như muốn tạo phong ấn mới thì phải bỏ đi phong ấn cũ. Tuy nhiên, nếu bỏ đi phong ấn cũ thì khí tức của vật chí linh sẽ bị lộ ra ngay, nhưng nếu không bỏ đi thì một khi phong ấn bị phá hỏng hoàn toàn thì khí tức của vật chí linh vẫn bị lộ ra như cũ.
Tầm Thanh Khách may mắn lắm mới được nguyên thể của vật chí linh, thiên địa kỳ trân đã cầm trong tay rồi nên Tầm Thanh Khách tự nhiên sẽ không buông tha cho. Hắn dứt khoát xóa đi phong ấn cũ, sau đó đánh lên một đạo phong ấn mới, đem Phong Linh bình để lại trong túi trữ vật.
Nhưng chỉ ngay giây khắc đó thôi, khí tức của nguyên thể tinh linh vẫn bị lộ ra ngoài rồi.
Tầm Thanh Khách bắt đầu chạy trốn, sau khi ra khỏi địa phương ban nãy được mười dặm thì hắn ngừng lại, ổn định tâm thần rồi làm ra bộ dáng đang tầm bảo.
Rất nhanh đã có một cỗ thần niệm mạnh mẽ quét tới địa phương vừa lộ ra khí tức của vật chí linh, sau đó nhanh chóng quét qua khắp bốn phương tám hướng.
Cỗ thần niệm đó cũng phát hiện ra Tầm Thanh Khách đang trong bộ dáng tìm kiếm thiên tài địa bả, cỗ thần niệm này chỉ hơi quét qua Tầm Thanh Khách hai lần thì đã đi sang nơi khác.
Tầm Thanh Khách tự cho rằng mưu kế của mình đã thành công, nhưng lại phát hiện cỗ thần niệm đó đã nhanh chóng quay trở lại, hơn nữa còn khóa chặt mình.

Tầm Thanh Khách kinh hãi vô cùng, hắn biết mình đã bị hoài nghi, hơn nữa còn bị hoài nghi rất nặng nữa.
- Trốn!
Theo bản năng, Tầm Thanh Khách liền hành động. Vì muốn thoát khỏi sự khóa chặt của đạo thần niệm đó, Tầm Thanh Khách chỉ còn cách sử dụng thuấn di.
Nhưng với tu vi Nguyên Anh kỳ của hắn thì chỉ thuấn di được trong một trăm thước, hơn nữa còn không thể điều chỉnh phương hướng được. Nhưng nếu không thuấn di thì sẽ không thể nào thoát được sự khóa chặt của đạo thần niệm kia, đây đã là cách duy nhất.
Với tu vi của hắn thì sao có thể trốn thoát khỏi đạo thần niệm mạnh mẽ đó kia chứ, mà chủ nhân của đạo thần niệm này đúng là người đầu tiên cảm ứng được khí tức của vật chí linh, sau đó vội vã thuấn di đi trước - Độ Hư.
Tuy nhiên, không phải chỉ có một mình Độ Hư là cảm ứng được khí tức của vật chí linh.
Thật ra, sau khi tung tích của lão đạo Hạo Hư bị các tu sĩ kia truyền lại cho các đại môn phái tu tiên, thì những tu sĩ cao giai có tham niệm với vật khí linh đã rối rít chạy tới Thái Biệt Sơn quan sát rồi. Đúng dịp ở phụ cận cũng có không ít tu sĩ cao giai, đặc biệt là Chân Võ đạo cùng Ngọc Thanh quán ở ngay trên Tần Lĩnh núi non.
Độ Hư không hề do dự giết ngay Tầm Thanh Khách, sau khi đoạt được Phong Linh bình trong túi trữ vật xong thì các đạo thần niệm khác cũng phát hiện ra hắn. Nhưng Độ Hư không hề ngu đến mức cứ ở đó đợi những tu sĩ cao giai khác tới vây giết, hắn lập tức bỏ trốn!
Một khi một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ quyết tâm dùng thuấn di để chạy trốn thì không dễ dàng bị khóa chặt lại như Tầm Thanh Khách tu vi chỉ có Nguyên Anh trung kỳ kia, trừ phi có một tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự ra tay thì mới làm được.
Tốc độ thuấn di của Độ Hư rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất khỏi phạm vi quan sát của thần niệm các tu sĩ cao giai khác. Nhưng mà, tất cả tu sĩ cao giai ở đây đã biết người đoạt được nguyên thể vật chí linh chính là Độ Hư của phái Thanh Thành!
----------------
*Khuê hữu: những phu nhân thân quen trong cùng một thành.