Chứng Hồn Đạo

Chương 83: Chương 83



Chứng Hồn Đạo
Chương 83 : Ân Thần
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Ô Tư quốc!
Qua hơn mười năm, rốt cuộc Lệnh Hồ đã về lại nơi đầu tiên hắn đặt chân đến sau khi ra ngoài lịch lãm. Đây chính là quốc gia đầu tiên hắn đặt chân đến, cũng là nơi đầu tiên hắn giết người, cũng là nơi làm cho phong ba đoạt bảo nổi lên.
Rất nhiều lần đầu tiên của Lệnh Hồ đã phát sinh ở quốc gia phàm tục nhỏ bé này.
Mà nay, hơn mười năm đã đi qua, một lần nữa hắn đã trở lại quốc gia Ô Tư quốc - một quốc gia ở trên núi!
Vừa vào Ô Tư quốc, Lệnh Hồ theo bản năng bay về phía phố giao dịch thú vật. Hắn đang muốn gặp lại người hỏa kế năm xưa, bây giờ là lão bản của Như Nguyện thú lang. Nhưng khi đến nơi, Lệnh Hồ mới biết người hỏa kế đó sau khi tiếp nhận Như Nguyện thú lang không lâu đã bị Độ Hư tìm tới cửa giận chó đánh mèo, phát ra một đạo chân hỏa biến thành tro bụi.
Nghe được tin tức này, Lệnh Hồ chỉ còn cách trố mắt ra thật lâu. Thật không ngờ ý tốt của mình năm xưa lại hại người hỏa kế đó. Nếu như người hỏa kế đó không tiếp nhận Như Nguyện thú lang, có thể còn tránh được một kiếp.
Lệnh Hồ cảm thán một hồi lâu, nội tâm tự trách mình. Đồng thời, hắn đã sinh ra sát ý đối với Độ Hư!
Người phàm mắc tội gì? Tánh mạng của họ thật như con kiến hôi sao?
Mới gặp lại Độ Hư cách đó không lâu, nếu như lúc đó tâm tình của Lệnh Hồ giống như lúc này, Lệnh Hồ tuyệt đối sẽ không đi đường vòng, hơn nữa càng không dễ dàng bỏ qua Độ Hư!
Chẳng qua, lúc ấy đã bỏ qua cơ hội rồi. Sau này còn gặp lại hay không phải xem nhân quả thế nào đã!
Mang theo tâm trạng buồn bực bay về Tiên Nhai thị, Lệnh Hồ trở lại tửu lâu tiên khách đã vào năm xưa, tùy ý gọi ra mấy món ăn. Sau đó lấy ra bình hồ lô rượu, trực tiếp dốc ngược uống.

Tâm tình Lệnh Hồ không vui, tự nhiên cũng không có tâm tư thưởng dụng mấy món ăn ngon. Qua một hồi lâu, căn bản hắn động đến thức ăn là mấy, rượu đã trở thành vật tiêu khiển tốt nhất.
Tuy Thái Bạch tiên nhưỡng còn chưa tới mức tỏa hương thơm ra tới mười dặm, nhưng đối với những người biết thưởng thức rượu chân chính thì cho dù xa tới mấy, họ vẫn có thể ngửi được mùi thơm nồng nàn của Thái Bạch tiên nhưỡng.
Lệnh hồ mới cầm hồ lô rượu uống được vài hớp thì đã có một pháp bảo hình dáng hồ lô rượu to lớn nhanh chóng đáp xuống trước cửa tửu lâu tiên khách. Một đạo sĩ quần áo lôi thôi nhảy từ trên pháp bảo xuống mặt đất, sau khi hóa nhỏ hồ lô rồi nuốt vào trong bụng, người này liền bước nhanh vào trong tửu lâu. Miệng lầm bầm nói:
- Rượu ngon a rượu ngon. Có rượu ngon như thế, sao có thể thiếu một bằng hữu chân chính với rượu như lão đạo ta được...
Đạo sĩ lôi thôi này lớn tiếng thì thầm, rồi tìm đến nơi phát ra mùi thơm ngào ngạt kia. Tuy nhiên, khi thấy được chủ nhân của mùi rượu lại là Lệnh Hồ có chút cô đơn, buồn bực không vui, ngửa đầu uống rượu, từ trên người tỏa ra một khí tức tiêu điều thì âm thanh thì thầm đột nhiên ngừng lại. Đạo sĩ lôi thôi đứng im tại chỗ, vẻ mặt có chút lúng túng, còn có chút khổ sở nữa.
Đạo sĩ lôi thôi này không phải là ai khác, chính là một tán tu có danh tiếng lớn - Lôi Thôi chân nhân Trương Nhất Phong!
Đây chính là người năm xưa đã cùng với tán tu Tiêu Cự Thần nổi lòng tham với bảo vật của Lệnh Hồ, muốn cướp đi cự kiếm cấm linh, nhưng cuối cùng lại khiếp sợ dưới thần uy của Lệnh Hồ. Còn bị Lệnh Hồ cướp đi túi trữ vật, mất mặt rời đi.
Giờ đây tán tu nổi tiếng với danh hiệu "con sâu rượu" này ngửi thấy được mùi thơm của Thái Bạch tiên nhưỡng, nên đã vội vã chạy từ vương cung Ô Tư quốc tới tửu lâu tiên khách này.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Cứ tưởng rằng sẽ được đồng đạo uống rượu chia sẽ rượu ngon uống cùng, nhưng không ngờ rằng người uống rượu lại là Lệnh Hồ!
Lôi Thôi chân nhân từng mất sạch mặt mũi trước mặt Lệnh Hồ, lúc này lại tự mình đưa tới cửa đứng trước mặt người ta, hỏi sao không xấu hổ chứ?
Lệnh Hồ nghe được tiếng thì thầm cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn Lôi Thôi chân nhân một cái. Thấy khuôn mặt to lớn, cái mũi đỏ rực vì uống rượu nhiều của Lôi Thôi chân nhân mình đã từng "quen biết" thì không khỏi ngẩn ra. Hắn cũng không ngờ rằng lại gặp vị tán tu danh tiếng khá lớn ở Ô Tư quốc nhỏ bé này.
Nhưng mà Lệnh Hồ cũng chỉ hơi ngạc nhiên thôi, sau đó không để ý tới nữa, vẫn một mình tiếp tục uống rượu.
Lôi Thôi chân nhân thấy vậy càng lúng túng hơn, trong lòng có chút ảo não. Đúng là hắn từng mất mặt mũi trước mặt Lệnh Hồ, nhưng dù sao hắn vẫn là một tán tu có danh tiếng ở Tu Tiên giới, nhưng lúc này Lệnh Hồ lại lãnh đạm như thế thì không khỏi có chút xấu hổ. Không bắt chuyện thì thôi, nhưng làm như không thấy thì có chút quá đáng rồi, cho dù là đối thủ của nhau, nhưng cũng phải có chút tôn trọng chứ?
Nhưng có một điều Lôi Thôi chân nhân đã quên mất. Hắn không chủ động chào hỏi Lệnh Hồ, tại sao Lệnh Hồ phải chủ động chào hắn. Huống chi hắn còn là bại tướng dưới tay Lệnh Hồ.
Cũng may Lôi Thôi chân nhân không phải là người lỗ m ãng vọng động. Tuy trong lòng không vui, nhưng trên mặt không có chút thay đổi nào. Khóe miệng khẽ nhếch lên một cái, rồi ha ha cười nói:

- Có câu "Đúng rượu đúng tri kỷ ngàn chén say, nhân sinh khi nào sẽ gặp lại"! Không ngờ rằng lại gặp được Lệnh Hồ đạo hữu ở Ô Tư quốc nhỏ bé này, thật là...hữu duyên đó...ha ha..
Lệnh Hồ nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Các hạ cũng biết đây là Ô Tư quốc nhỏ bé, cũng không biết Trương chân nhân đến nước nhỏ như thế này làm gì?
Nghe thấy Lệnh Hồ trêu chọc, Lôi Thôi chân nhân có chút phát khổ. Nhưng vẫn cố gắng đi tới bên cạnh ngồi xuống:
- Cũng không có chuyện gì, chẳng qua làm hộ vệ đi theo công tử Thần đi chu du khắp thiên hạ mà thôi, ha ha...
- Công tử Thần?
Lệnh Hồ ngạc nhiên nói:
- Đây là cao nhân phương nào lại có thể để cho Trương chân nhân tự mình hộ vệ?
Trong mắt Lôi Thôi chân nhân hiện lên chút kinh dị:
- Đạo hữu không biết công tử Thần ư?
Lệnh Hồ nói:
- Tại sao ta phải biết hắn?
Tâm tình Lệnh Hồ buồn bực, giọng nói cũng không có chút uyển chuyển nào.
Lôi Thôi chân nhân ngây ngốc, đang nghĩ có phải Lệnh Hồ đã ăn thuốc pháo hay không mà tâm tình lại không tốt đến thế. Bỗng ngay lúc này lại có một tiếng hừ lạnh từ sau truyền đến, sau đó có một thân ảnh từ xa thong dong đi đến. Người này có vóc người cao to, mặt như ngọc thạch, mắt sáng như sao, từ trên người toát ra vẻ quý tộc cao sang, tay cầm chiết phiến khẽ đưa qua đưa lại, thản nhiên đi đến. Phía sau người này là Tiêu Cự Thần vẻ mặt trang nghiêm đi sát ngay bên, phía sau Tiêu Cự Thần còn có bốn người kiếm sĩ mặc áo màu xanh. Người nào người nấy đều thu liễm thần quang mình lại, mắt toát ra vẻ xơ xác tiêu điều, hiển nhiên là chiến sỹ thân kinh bách chiến!

Thấy người tiến vào, Lôi Thôi chân nhân đứng lên, sau đó làm lễ với người công tử:
- Sao công tử lại tới đây?
Công tử Thần ra vẻ không để ý tới lời nói của Lôi Thôi chân nhân, ánh mắt đưa về nhìn Lệnh Hồ. Một lát sau khóe miệng nở nụ cười lạnh khinh miệt, thu chiết phiến lại chỉ vào Lệnh Hồ hỏi:
- Trương lôi thôi, ngươi ngửi thấy mùi rượu rồi vội vã rời đi là vì người này?
Lôi Thôi chân nhân còn chưa kịp nói gì thì công tử Thần này đã đảo qua mặt bàn, cao ngạo nói:
- Sao vậy? Đường đường là tán tu có danh tiếng như Trương Nhất Phong đã ngồi xuống mà vẫn chưa có thêm chén đũa nào sao? Người này là người nào, sao vô lễ như thế?
Lôi Thôi chân nhân cười khan nói:
- Không sao, không sao! Lão phu ngửi thấy mùi rượu nên đã mạo muội tới đây, không liên quan gì cả. Đến đây, để ta giới thiệu các ngươi với nhau một chút!
Nói xong đã đưa tay chỉ vào Lệnh Hồ, nói:
- Vị này chính là tu sĩ Hoa Nghiêm tông, Lệnh Hồ đạo hữu.
Công tử Thần cau mày lại, nhìn Lệnh Hồ kỹ vài lần rồi nói:
- Chính là thiên tài Lệnh Hồ trong truyền thuyết của Hoa Nghiêm tông, là người đã từng chín lần kết Anh thất bại, sau đó chuyển sang Vũ tu?
Lôi Thôi chân nhân nghiêm mặt nói:
- Lệnh Hồ đạo hữu là người có phúc duyên thâm hậu. Mặc dù vô duyên với Nguyên Anh kỳ tu chân, nhưng vẫn có thể đạt được thành tựu to lớn bên Vũ tu. Ta thấy tiền đồ của Lệnh Hồ đạo hữu là không thể nào đo lường được.
Nói xong, lại chỉ vào công tử Thần, nói với Lệnh Hồ:
- Vị này chính là con trai của quốc vương Ân Thần của Sở quốc, công tử Ân Thần, là đệ tử quan môn của tu sĩ Độ Kiếp kỳ Mạc Đạo Ly tiền bối!
Lôi Thôi chân nhân nói xong lời này, thì ai cũng biết thân phận hoàng tử Sở quốc của công tử Thần không trọng yếu, trọng yếu chính là hắn là đệ tử quan môn của tu sĩ Độ Kiếp kỳ Mạc Đạo Ly!

Lệnh Hồ không nhận ra công tử Thần, cũng không biết mặt Mạc Đạo Ly, nhưng danh tiếng của Mạc Đạo Ly lại như sấm rền bên tai vậy.
Mạc Đạo Ly chính là minh chủ liên minh tán tu. Hơn một ngàn năm trước đã tiến giai lên Độ Kiếp trung kỳ!
Tu sĩ Độ Kiếp kỳ ở Hoa Nam châu rất ít, có tính toàn bộ cũng chưa đến ba mươi người. Trong đó tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ lại càng hiếm. Theo Lệnh Hồ biết thì Diệu Nguyên đạo cô phái Thanh Thành, Thanh Y Hầu Hoa Nghiêm tông, Mạc Đạo Ly liên minh tán tu, cung chủ Tiêu Sắt Phong của Cực Lạc cung, còn có Thanh Vân Phong, Mộc Tinh La Côn Luân đều là những tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ. Dĩ nhiên còn có những tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ chưa có ai biết đến nữa. Còn về các tu sĩ cao giai hơn như Độ Kiếp hậu kỳ hay tán tiên có hay không thì chỉ có thần mới biết được.
Nhưng mà danh tiếng của Mạc Đạo Ly đúng là rất lớn, quyền thế ngập trời. Mà thực lực bản thân liên minh tán tu không kém hơn bất cứ môn phái nào trong mười đại môn phái tu tiên cả, thậm chí còn mạnh hơn không ít.
Còn Sở quốc chính là một trong sáu quốc gia lớn của Hoa Nam châu!
Công tử Thần vừa là hoàng tử Sở quốc, vừa là đệ tử quan môn minh chủ Mạc Đạo Ly liên minh tán tu thanh danh hiển hách, khó trách ngang ngược càn rỡ. Cũng khó trách có thể mời được hai tán tu danh tiếng hiển hách như Lôi Thôi chân nhân và Tiêu Cự Thần tới làm hộ vệ!
Nhưng mà cho dù công tử Thần có quyền thế ngông cuồng tới mức nào đi nữa cũng không liên quan tới Lệnh Hồ. Chỉ cần hắn không chọc tới mình là được, nếu không, Lệnh Hồ sẽ không ngại thay lão sư Mạc Đạo Ly của hắn dạy dỗ hắn một chút.
Tuy vì nguyên nhân Thiên Địa hai hồn đang trấn áp tàn hồn thần châu nên thực lực thần niệm tạm thời giảm xuống hai phần ba, nhưng hắn cũng không e ngại các tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ chút nào. Có lẽ không thắng được, nhưng toàn thân rút lui là không thành vấn đề.
Nghe Lôi Thôi chân nhân giới thiệu xong, Lệnh Hồ chỉ ngước nhìn công tử Thần một cái, thản nhiên nói:
- Ra là cao đồ Mạc tiền bối, may mắn gặp được rồi!
Tuy miệng nói may mắn gặp được, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ đứng lên.
Nếu công tử Thần xấc láo như thế, còn có ý châm chọc hắn. Lệnh Hồ không cần giữ mặt mũi cho hắn, huống chi tâm tình của Lệnh Hồ lúc này không phải là quá tốt.
Mặc dù tu vi công tử Thần chỉ là Xuất Khiếu trung kỳ, nhưng vì gia thế cùng sư môn hiển hách thâm sâu, nên từ nhỏ đã được vô số người cưng chìu, nịnh nọt. Nhất định tính tình sẽ vô cùng cuồng ngạo, coi trời bằng vung.
Từ cách hắn gọi to Lôi Thôi chân nhân Trương Nhất Phong là Trương lôi thôi cũng có thể thấy được tính tình vị công tử Thần kiêu ngạo đến mức nào, ngay cả tu sĩ cao giai Hợp Thể hậu kỳ cũng không coi vào đâu cả.
Thái độ Lệnh Hồ tất nhiên làm cho công tử Thần không thoải mái chút nào. Về việc Lệnh Hồ đạt phát thần uy phản đoạt bốn người tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ Chử Đạo Chân, Độ Biên, Lôi Thôi chân nhân cùng Tiêu Cự Thần thì đương nhiên công tử Thần có nghe qua. Tự nhiên hắn cũng tin rằng Lệnh Hồ có thực lực như vậy là do sau lưng có một vị cao nhân thần bí phụ thần tương trợ.
Chỉ là, người khác kiêng kỵ Lệnh Hồ không có nghĩa là công tử Thần hắn phải kiêng kỵ. Sau lưng Lệnh Hồ có cao nhân thần bí, sau lưng công tử Thần chẳng những có thế lực Sở quốc mà còn có pho tượng khổng lồ Mạc Đạo Ly nữa, ai sợ ai chứ?