Lần nổ mạnh này làm mọi người không kịp tránh, hơn mười chiếc xe đang chạy đâm vào đuôi nhau, người qua đường nhát gan, sợ hãi ngồi xổm trên mặt đất, thét chói tai. Tiếng khóc lóc, tiếng còi oto, những âm thanh có thể gây ồn ào vang lên cùng lúc.
Chúc An Sinh và Trì Trừng cũng run rẩy. Sau đó bọn họ mới quan sát đối phương, thấy người bên cạnh mình không có gì đáng ngại mới bắt đầu đi tìm ngọn nguồn của vụ nổ.
“Ở bên kia!”
Chúc An Sinh nhìn về hướng Trì Trừng chỉ. Cách đó không xa, bầu trời xuất hiện những luồng khói đen kịt bốc lên cuồn cuộn như dã thú.
Lúc này, Trì Trừng và Chúc An Sinh cũng phát hiện, rất nhiều người qua đường và oto đằng đó đang chạy thoát về phía này.
“Chúng ta đi.”
Thấy Trì Trừng gọi, Chúc An Sinh đi theo không chút do dự. Hai người bọn họ trở thành phong cảnh độc đáo nhất trong đoàn người đang tháo chạy, vì chỉ có bọn họ đang đi ngược về nơi vụ nổ đang diễn ra.
Đi qua hai con phố, Chúc An Sinh và Trì Trừng vẫn chưa thấy ngọn nguồn vụ nổ, bởi vì những nơi cạnh vụ nổ đang có khói bụi bay mù mịt. Việc hít thở còn khó khăn chứ đừng nói tới việc mở to mắt ra nhìn.
Thấy mình không thể tiếp tục đi về phía trước, Trì Trừng kéo Chúc An Sinh tới một cửa hàng cạnh đó để tránh.
Ông chủ tốt bụng để cho hai người họ đi vào rồi chạy ra đóng cửa. Giờ Chúc An Sinh và Trì Trừng mới có thể hít thở không khí.
“Cảm ơn.” Chúc An Sinh thở dốc một lúc xong mới hướng ông chủ cảm ơn.
Thấy Chúc An Sinh nói tiếng Anh, ông chủ kinh ngạc, sau đó dùng tiếng Anh pha chút khẩu âm của người Đức để trả lời: “Hai người là du khách à? Xin lỗi đã để hai người bắt gặp sự việc này.”
Trì Trừng xua tay, ý bảo ông chủ không phải nói những lời như thế. Sau đó, anh đặt câu hỏi: “Hình như ngài không sợ lắm?”
“Hai người là du khách, không biết chuyện này cũng bình thường thôi. Nhưng hai người có biết nơi vừa bị nổ là chỗ nào không?”
“Không lẽ ngài biết?” Trì Trừng tò mò hỏi.
Thấy Trì Trừng hứng thú, ông chủ nói với giọng điệu mang theo chút tự hào: “Tôi tận mắt nhìn thấy quá trình nổ, tòa nhà nó vì nổ một cú mạnh nên mới làm cho nhiều khói bụi như này.”
“Nơi bị nổ là một tòa nhà?”
Giờ thì Trì Trừng biết tại sao nó lại nổ mạnh như thế rồi.
“Ban đầu tôi cũng bị cú nổ mạnh này làm cho hoảng sợ nhưng sau khi biết tòa nhà kia bị nổ, tôi không sợ hãi nữa. Ngược lại, tôi cảm thấy hôm nay đáng để khui một chai rượu vang đỏ quý hiếm.” Ông chủ nói mà mặt mày hớn hở.
“Chẳng lẽ vụ nổ này là chuyện tốt?” Chúc An Sinh không hiểu sao ông chủ lại vui vẻ sung sướng thế.
“Đa số người địa phương ở đây đều biết nơi đó, đó là nơi Mafia ở Berlin tụ tập.”
“Bọn họ cực kỳ trắng trợn táo bạo, chính vì có bọn họ mà ma túy mới lưu hành ở Châu Âu một cách bừa bãi. Nhưng cảnh sát lại không có cách nào trị bọn họ, giờ tòa nhà của bọn họ sụp đổ rồi, cô không thấy đây là chuyện đáng vui sao?”
Ông chủ nói mà lòng đầy căm phẫn, thấy ông ta bày ra dáng vẻ chính nghĩa, Chúc An Sinh và Trì Trừng không nhịn được mà cười. Đương nhiên, đó là vì bọn họ đã biết, người gặp phải vụ nổ này là Mafia ở Đức.
“Xem ra có người đang thay trời hành đạo.”
Ban đầu, Chúc An Sinh còn lo lắng có khủng bố tập kích, nhưng hóa ra là do cô nghĩ nhiều rồi.
Nghe Chúc An Sinh nói thế, Trì Trừng trở nên suy tư. Anh nhớ tới bóng dáng người kia biến mất trong hoàng hôn.“An Sinh, em có nhớ mấy lời Anna từng nói không?”
Có Trì Trừng nhắc nhở, Chúc An Sinh mới nhớ tới tin nhắn Anna để lại cho anh. Lúc trước, bọn họ đi điều tra toàn bộ sự việc này cũng là vì lo lắng cho sự an toàn của Anna.
“Anh cảm thấy…” Chúc An Sinh cố ý không nói hết, cô biết Trì Trừng sẽ hiểu cô muốn nói cái gì.
Trì Trừng gật đầu. Bỗng nhiên, anh cảm giác như mình thấy được một bóng dáng xinh đẹp màu đỏ lướt qua.
Tuy cách một lớp cửa sổ của cửa hàng, bên ngoài cửa hàng còn bụi đất bay mù mịt nhưng Trì Trừng tin chắc rằng mình đã thấy một thân ảnh màu đỏ.
“Anna!”
Trì Trừng vừa gọi vừa chạy ra khỏi cửa hàng, Chúc An Sinh nhanh chóng đuổi theo, tiện thể đóng luôn cửa ra vào.
Chúc An Sinh thấy Trì Trừng không ngừng tìm kiếm trong khi bụi đất mù mịt, nhưng không thấy bóng dáng Anna.
“Anh chắc là anh vừa nhìn thấy Anna chứ?”
Mười phút sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng ngồi trên xe taxi, cô dò hỏi.
“Anh tin rằng mình không nhìn lầm.” Tuy không tìm được Anna nhưng Trì Trừng rất tin vào hai mắt mình.
“Như vậy thì tốt. Ít nhất chúng ta biết được Anna vẫn bình an, không phải sao?” Chúc An Sinh an ủi Trì Trừng.
“Nhưng vì sao cô ấy muốn giấu diếm mọi thứ? Anh cho rằng anh là người bạn tốt nhất của cô ấy, cô ấy có thể tín nhiệm anh.”
“Em nghĩ, vì Anna coi anh là người bạn tốt nhất của mình nên mới giấu diếm tất cả mọi thứ.”
“Cô ấy không muốn anh thấy khó xử, càng không muốn anh gặp nguy hiểm.”
“Em nghĩ anh sẽ tin lời em nói sao?”
Trì Trừng nhìn thẳng vào mắt Chúc An Sinh. Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng không nhịn được lại cười thành tiếng.
“Được rồi, em chỉ an ủi anh thôi. Chắc là Anna đoán được anh sẽ ngăn cản cô ấy nên cô ấy mới che giấu tất cả.”
Chúc An Sinh nói lời thật lòng.
“Nếu Anna còn là cảnh sát thực tập như ngày trước, chắc chắn cô ấy sẽ không tán đồng cách làm của mình hiện giờ.” Trì Trừng thấy hơi cô đơn, quả nhiên Anna đã sớm không còn là Anna của ngày trước.
“Vậy nếu anh biết kế hoạch của Anna, anh có ngăn cản cô ấy không?”
Chúc An Sinh đưa ra một vấn đề, Trì Trừng nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu.
“Sẽ, nhưng anh hiểu cô ấy, hiểu Winona Duffy và Jonathan Douglas. Có điều, nếu cho anh một cơ hội, anh sẽ ngăn cản bọn họ.”
Câu trả lời của Trì Trừng, Chúc An Sinh đã sớm đoán được. Chúc An Sinh im lặng rời tầm mắt sang chỗ khác.
**
Bên ngoài căn biệt thự Walter Jovanovich bị sát hại, Trì Trừng lấy chìa khóa mở cửa chính ra.“Anh lấy chìa khóa ở đâu thế?” Chúc An Sinh ngạc nhiên khi thấy Trì Trừng rút chìa khóa ra mở cửa.
“Anh ‘mượn’ lúc nói chuyện với người cảnh sát xử lý vụ án này.” Trì Trừng thản nhiên thừa nhận lai lịch chiếc chìa khóa này.
“Mượn thật à, sao em lại thấy không tin?”
“Em đoán xem?”
Trì Trừng vừa nói vừa lấy từ trong túi ra nilon bọc giày và bao tay mới mua ở siêu thị. Anh và Chúc An Sinh trang bị đầy đủ xong mới bước vào căn biệt thự.
Hai người nhanh chóng đi dạo một vòng quanh căn biệt thự, sau đó dừng chân trước phòng ngủ, nơi Walter Jovanovich bị sát hại.
Vừa đi vào phòng ngủ, Chúc An Sinh đã thấy trên giường và trần nhà có một vũng máu lớn. Cô lập tức tưởng tượng ra cảnh Walter Jovanovich bị giết.
Lưỡi dao sắc bén dễ dàng lướt qua yết hầu ông ta, trong lúc mơ màng ngủ Walter Jovanovich bị máu mình phun ra làm bừng tỉnh. Sau đó, ông ta phát hiện ra mình không thể hô hấp, thậm chí ông ta còn không thấy đau đớn. Ông ta che yết hầu mình lại, mở to hai mắt, cuối cùng thấy được nụ cười rạng rỡ của người đã cướp đi sinh mạng của mình.
“Giống như tin mà chúng ta thấy trước đó, hai cánh cửa trước sau của biệt thự này đều gắn thiết bị theo dõi, mà cửa sổ còn trang bị cả thiết bị báo nguy nữa. Thế nên, hung thủ không có cách nào yên lặng tiến vào trong này.”
Trì Trừng vừa nghe Chúc An Sinh nói vừa quan sát vết máu. Chúc An Sinh thấy dáng vẻ của anh, thiếu chút nữa cho rằng anh muốn nằm lên chiếc giường đó, cũng may là Trì Trừng đã kết thúc màn quan sát của mình.
“Anh cảm thấy trên người Serena có vấn đề.”
“Là ý gì?” Chúc An Sinh khó hiểu hỏi lại.
“An Sinh, em còn nhớ mấy lời Serena nói không? Một năm nay Walter Jovanovich bị lọt vào tầm ngắm, anh nghĩ những chuyện này có liên quan tới Winona và Jonathan.”
“Nhưng biệt thự này được Walter bố trí nghiêm ngặt, cho thấy ông ta là một người rất nhanh nhạy và biết tính kế, vì thế nên kế hoạch của Winona và Jonathan mãi không thực hiện được. Nếu là em, em sẽ lựa chọn như nào?”
“Anh đang muốn nói, Winona và Jonathan làm như đang giải đề, khi phép tính này của bọn họ thất bại, bọn họ đã thay đổi suy nghĩ của mình?”
“Chính là như thế. Loại người ngu ngốc như Serena chính là mục tiêu tốt nhất hai người họ có thể xuống tay. Vì vậy, anh mới nói vấn đề nằm trên người Serena.”
“Rốt cuộc bọn họ đã làm như thế nào?”
Chúc An Sinh hỏi trúng vấn đề hiện Trì Trừng đang hoang mang nhất. Anh chỉ có thể tiếp tục phân tích và thử suy đoán: “Dù thế nào đi chăng nữa, chắc chắn bọn họ phải đặt chân vào căn biệt thự này mới có thể giết hại Walter Jovanovich. Mấu chốt là chúng ta phải tìm được cách họ vào biệt thự này.”
“Như Serena đã nói, lúc ấy cô ấy đang tắm còn Walter ngủ trên giường. Cửa sổ đóng chặt. Winona và Jonathan sao có thể tiến vào mà không gây ra bất cứ tiếng động nào? Này đúng là kỳ quái!” Chúc An Sinh đau đầu.
“Thật ra, thường những chuyện càng kỳ quái thì chân tướng càng đơn giản. Có điều giờ chúng ta chưa nghĩ tới thôi.”
Mới nói xong câu đó, Trì Trừng lại ngồi xổm xuống.
“An Sinh, em mau tới đây xem cái này.”
Chúc An Sinh nghe thấy cũng ngồi xổm xuống, sau đó cô nhìn qua y như chỉ thị của Trì Trừng.
Cái mà Chúc An Sinh nhìn thấy là chân giường.
Vốn Chúc An Sinh còn đang nghĩ, sao Trì Trừng lại bảo cô nhìn chân giường? Nhưng sau đó, cô nhanh chóng biết được lý do tại sao Trì Trừng bảo mình nhìn chân giường.
Cả gian phòng này đều được trải bằng tấm thảm mềm mại, vì thế nên Chúc An Sinh có thể thấy được chỗ chân giường có cái hố nhỏ. Đây là do giường đã được đặt ở đây trong thời gian dài mà hình thành, có điều cái chân giường này không khớp với cái hố nhỏ đó.
“An Sinh, anh nghĩ anh biết Winona và Jonathan làm cách nào để tiến vào căn nhà này mà không gây tiếng động rồi.”