Bị kẻ lưu manh đánh lén, Trì Trừng cũng tự rơi vào trong suy nghĩ của mình.
Anh có thể cảm giác được kẻ lưu manh đang kéo người anh, nhưng ngay cả một ngón tay anh cũng không thể động đậy.
Kẻ lưu manh này là ai? Là ai đã bảo hắn tới đây? Là Parker Martinez sao? Hay là những người khác trong gia tộc Martin?
Nhưng mà vào lúc này, những vấn đề đó chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Điều khiến Trì Trừng lo lắng nhất vẫn là Chúc An Sinh. Chúc An Sinh vẫn còn ở trên du thuyền, nhưng mà Trì Trừng không thể nói được một chữ nào, anh không có cách nào để báo hiệu cho cô biết.
Cũng may, Trì Trừng biết được võ của cô rất tốt, cho nên anh tin tưởng rằng Chúc An Sinh có thể hóa nguy thành an.
Sau đó, anh lại nghĩ tới bố mẹ mình. Anh tin tưởng rằng mạng mình tới ngày hôm nay là tận số rồi, bố anh sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì anh, còn mẹ, chắc mẹ sẽ cảm thấy đau khổ một thời gian thôi. Nhưng Trì Trừng biết, bố anh sẽ chăm sóc bà, chắc chắn bà có thể vượt qua được khoảng thời gian khó khăn này.
Cho nên, tất cả đều kết thúc rồi sao?
Trì Trừng có thể cảm nhận được dòng nước lạnh băng đang dần dần nhấn chìm cơ thể anh xuống. Bỗng nhiên, cả người anh nặng trĩu rơi xuống, chìm vào biển rộng, anh mất đi ý thức.
Mình đã chết rồi sao? Dù là vậy, nhưng trong lòng Trì Trừng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Anh cảm thấy rất khó chịu, giống như là có một tảng đá lớn nghìn cân đang đè lên ngực anh vậy. Anh mở miệng ra muốn hít thở, nước biển lập tức tràn vào khoang miệng anh, sau đó đi xuống cổ họng, đây đúng là sự đau khổ nhất mà đời này Trì Trừng trải qua.
Bỗng nhiên, có một lực nhẹ nhàng nâng Trì Trừng lên, anh còn cảm giác được nước trong khoang miệng mình đã biến mất. Ngược lại, những thứ đó lại là bầu không khí trong sạch nhất anh được tận hưởng.
Giống như là có một dòng nước ấm mang theo dưỡng khí luồn lách vào từng góc trong cơ thể Trì Trừng. Anh cảm giác như mình đã quay trở lại lúc còn bé, khi mà anh còn là một đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay người mẹ, đó là thời khắc vô ưu vô lo nhất trong cuộc đời con người.
Anh cảm thấy mình rất giống một chú thiên nga trắng đang nằm trên chiếc giường êm ái. Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới với anh. Trì Trừng nghĩ, hay là mình cứ nhắm mắt ngủ luôn, nhưng không hiểu tại sao, một cảm giác nguy hiểm ập tới khiến cho Trì Trừng phải giãy dụa.
Trì Trừng không hiểu tại sao lại như thế. Nhưng anh hiểu rõ, vào giờ phút này anh không thể ngủ được, nếu như anh ngủ thì mãi mãi anh không thể tỉnh lại.
Trì Trừng bắt đầu cử động thân thể, giống như là một con cá đang cố gắng bơi đi giữa biển khơi rộng lớn. Theo bản năng, cánh tay anh cử động, ngay sau đó, cánh tay lại truyền tới một cơn đau bỏng rát.
Đau đớn khiến cho Trì Trừng tỉnh táo hơn, anh mở mắt, nhưng nước biển tối đen đã cản trở tầm nhìn của anh. Anh chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ một đuôi cá lớn duyên dáng khẽ lướt qua, sau đó còn có người nào đó đập thật mạnh vào đầu anh, Trì Trừng nghiêng hẳn mặt sang một bên. Từ chỗ đó, anh có thể nhìn thấy được, đáy thuyền lớn của du thuyền Eros.
Trì Trừng có thể thề, đó là hình ảnh mà kiếp này không thể tin được mình có thể gặp, sau đó, anh mất ý thức.
***
Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng nhảy xuống biển khơi rộng lớn, cô ở trong những làn sóng mãnh liệt mà tìm kiếm Trì Trừng. Lý trí của cô nói rằng, việc làm này của cô chính là một việc làm rất vô dụng, nhưng cô vẫn cố chấp tìm kiếm anh trong làn nước biển sâu thăm thẳm này.
Một lần nữa, Chúc An Sinh bất lực ngoi lên mặt biển, cô bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng và lớn tiếng khóc. Nước mắt cô hòa cùng với nước mưa rơi xuống mặt biển, cô thấy đây chính là hành động vô dụng nhất. Nhưng, cô không thể tin được, khi cô vừa mới xoay đầu lại, cô nhìn thấy được Trì Trừng đang nằm trên mặt biển cách đó không xa.
Bản thân cô đang nằm mơ sao? Sao Trì Trừng lại nổi lên trên mặt biển như thế kia?
Chúc An Sinh dùng hết sức mình mà bơi qua đó. Cô không chú ý rằng, vào lúc cô sắp tới gần anh, cái bóng đen ở dưới người Trì Trừng giống như một tinh linh lặng lẽ biến mất, hòa mình vào trong biển rộng tối đen.
Mắt thấy thiếu chút nữa thì Trì Trừng lại chìm xuống biển sâu, Chúc An Sinh vội vàng bơi qua ôm lấy anh. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Trì Trừng, cô lập tức nín khóc mà cười, cô quay đầu lại nhìn bến tàu cách đò vài chục mét, cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu vừa kéo anh vừa cố gắng bơi về chỗ bến tàu.
Tuy rằng biển động khá dữ dội nhưng vẫn có sóng nổi, nó có lực giúp Chúc An Sinh đưa được Trì Trừng về bờ, đây cũng là điều may mắn cho cả hai người. Cho nên, đối với Chúc An Sinh mà nói, việc đưa Trì Trừng vào bờ cũng không khó khăn lắm. Nhưng dù vậy, sau khi kéo được anh vào bến tàu, toàn thân cô đã mất hết sức lực.
Chúc An Sinh rất muốn nằm xuống luôn, không cần động đậy gì cả, nhưng bên cạnh cô vẫn còn Trì Trừng đang chết đuối. Cô cắn chặt môi mình tới mức bật máu, ép buộc tinh thần mình phải tỉnh táo lại. Mùi máu tươi lập tức tràn ngập khoang miệng, giờ cô phải tiến hành ép tim để khôi phục lại hô hấp cho Trì Trừng. Nhưng kỳ lạ là, sau khi Chúc An Sinh tách được miệng anh ra, cô phát hiện, bên trong khoang miệng anh rất sạch sẽ, không giống với những người chết đuối bình thường khác. Thường thì khi chết đuối bên trong khoang miệng sẽ có những tạp chất.
Hơn nữa, Chúc An Sinh còn phát hiện ra một việc thần kỳ hơn, hô hấp của Trì Trừng rất ổn định, so ra thì người đang thở dốc như cô còn chật vật hơn.
Đây là ảo giác của cô sao? Nhưng mà Chúc An Sinh đủ tỉnh táo để phát hiện ra phần miệng mình truyền tới cảm giác đau, không thể tin được, cuối cùng cô có thể thấy được kỳ tích.
Ở gần đó có một chiếc thuyền đánh cá, Chúc An Sinh nhanh chóng đưa Trì Trừng tới chỗ thuyền đánh cá đó để tránh mưa. Cô lấy điện thoại di động ra từ trong túi quần, bây giờ cô cảm thấy mình đúng là rất may mắn khi lựa chọn mua một chiếc điện thoại không thấm nước.
Đúng lúc Chúc An Sinh định ấn 911 để báo cảnh sát thì cô nghe thấy một tiếng động rất lớn. Ở xa xa, cô nhìn thấy được một chiếc du thuyền khác ở phía sau du thuyền Eros đang bắt đầu khởi hành.
Lập tức, Chúc An Sinh hiểu tại sao kẻ bắt cóc kia có thể lặng im không một tiếng động mà lẻn vào du thuyền Eros, cũng thiếu chút nữa thì giết hại được Trì Trừng.
Nhưng, trước mắt đây không phải là vấn đề quan trọng. Bởi vì Chúc An Sinh không có khả năng đuổi theo du thuyền đó, cô vẫn nên báo cảnh sát thì hơn, hơn nữa còn gọi một cuộc tới cho Frank.
Hai tiếng sau, sau khi Frank nghe xong những chuyện Chúc An Sinh kể lại, hắn im lặng mất một lúc rồi mới mở miệng nói chuyện: " Hai người chắc chắn chứ? Ở trên du thuyền đó có tận mười bảy mạng người? "
" Không phải là tổng có 17, mà là trước mắt mới phát hiện được 17 thôi. Sau khi kiểm tra xong tầng thứ tư của du thuyền thì tôi và Trì Trừng chia nhau ra hành động, cũng vì thế nên chúng tôi đã tạo cơ hội cho kẻ bắt cóc kia. Cho nên, giờ ở tầng thứ ba du thuyền có pho tượng nào hay không thì tôi không biết. "
" Ôi trời ơi! " Frank nói với một giọng điệu vô cùng đau xót, đồng thời hắn còn làm hình chữ thập ở trước ngực mình: " Nếu những gì cô nói là sự thật thì đây chính là vụ án tàn bạo nhất trong lịch sử của Houston. "
" Tôi cũng không tin lắm. Nhưng mà đấy là anh vẫn chưa được nhìn thấy phản ứng của những vết máu trên du thuyền Eros, hiển nhiên, sau khi hung thủ gây án xong đã tiến hành làm sạch hiện trường. Mà vết máu đâu phải là thứ có thể dễ dàng rửa sạch được, chỉ cần một thủ đoạn nho nhỏ là sẽ khiến những vết máu khi đó tái hiện lại, lúc này, hắn sẽ không còn cách nào che giấu hành vi phạm tội của mình. "
" Nếu vụ án này thật sự hung tàn như lời cô nói thì có vẻ tôi đã hiểu vì sao lại có kẻ muốn ám sát Trì Trừng rồi. Vụ án này chắc chắn sẽ khiến cho mọi người trên thế giới khiếp sợ. "
" Cũng vì nguyên nhân đó, cho nên tôi càng lo lắng hơn. Vụ án này chỉ nghe không thôi đã thấy rợn cả người, chắc chắn gia tộc Martin sẽ không ngồi yên nhìn chuyện này tiếp tục diễn biến. Nó không chỉ liên lụy tới tài sản dưới quyền sở hữu của tập đoàn mà còn liên lụy trực tiếp tới người trong gia tộc Martin. "
" Cô đang lo lắng bọn họ sẽ hành động điên cuồng hơn? "
" Không biết trước được. Nhưng cũng vì không biết trước, nên tôi càng cảm thấy khẩn trương hơn. " Chúc An Sinh nói, giọng nói tràn đầy vẻ lo lắng: " Còn nữa, về việc thẩm vấn những nhân viên công tác trên du thuyền Eros, mọi người tiến hành tới đâu rồi? "
" Chúng tôi đã điều tra ra được những người đi theo chuyến ra biển của du thuyền Eros ngày đó rồi. Có một số nhân viên đã ở lại thuyền, trong đó có vài người là thành viên chủ chốt trên thuyền. Nhưng mà bọn họ đều nói là do nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, hơn nữa, sau khi tiếp nhận vị trí thì bọn họ không hề rời khỏi chỗ làm việc của mình. Mãi cho tới khi có người báo với bọn họ là thuyền đã cập bến thì họ mới biết, bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra trên du thuyền. "
" Tôi cảm thấy những người nhân viên đó nói thật. Bởi vì chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, nhưng mà hiện trường phạm tội ở trên thuyền đã được lau dọn rất sạch sẽ, điều này khẳng định rằng đã có người giúp đỡ hung thủ. Có lẽ là không nhiều, nhưng chắc chắn có người biết được tình huống thật. Cho nên vẫn phải tiếp tục thẩm vấn, có thể thu nhỏ phạm vi lại. Cứ như vậy việc thẩm vấn sẽ đơn giản hơn nhiều. "
" Tôi sẽ giao cho cấp dưới thẩm vấn những người này, cô yên tâm. "
Dứt lời, đột nhiên Frank nhận được một cuộc điện thoại. Lúc này, hắn và Chúc An Sinh đang đứng ở hành lang bệnh viện. Nhận được cuộc gọi đến, hắn lập tức tìm một chỗ khác yên tĩnh hơn để tiếp nhận cuộc gọi.
Chúc An Sinh đứng nguyên tại chỗ, vừa lúc bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, cô vội vàng hỏi thăm tình hình: " Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi? "
" Phần đầu và cánh tay của bệnh nhân có vết thương, nhưng không có gì đáng lo, tôi đã giúp cậu ấy băng bó lại rồi. Việc còn lại là chờ bệnh nhân tỉnh dậy thì tiến hành kiểm tra lại phần đầu một lần nữa, à, có phải cô đã cho bệnh nhân thở bình oxy không? "
" Hỗ trợ thở bằng bình oxy? Không đâu. " Chúc An Sinh cảm thấy nghi ngờ.
" Không có sao? Trước mắt, bệnh nhân có hiện tượng trúng độc do hít phải khí oxy* quá nhiều. Hơn nữa, cô nói bệnh nhân bị ngã xuống biển, nhưng tôi thấy trên người nạn nhân hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy nạn nhân bị chết đuối. "
*Trúng độc khí O2: Oxy là một chất không thể thiếu dùng để duy trì sự sống, nhưng nếu hít quá nhiều oxy cũng sẽ gây hại cho cơ thể. Thở oxy quá nhiều sẽ gây ức chế chức năng hô hấp, giảm thông khí, gây nên việc tăng CO2 trong máu.
" Hả? "
Bác sĩ cũng không rõ. So với bác sĩ, Chúc An Sinh càng cảm thấy kỳ quái hơn, bởi vì cô biết được chính xác là Trì Trừng đã rơi xuống biển, lại còn ngất xỉu nữa. Thế tại sao Trì Trừng lại không có biểu hiện của việc chết đuối, ngược lại, lại là bị trúng độc khí oxy?
" Được rồi, trước mắt cứ như vậy đã, giờ bệnh nhân đã không còn gì đáng lo nữa rồi. Chẳng qua, phải mất một chút thời gian nữa cậu ấy mới có thể tỉnh lại. Cô cứ yên tâm đi. "
" Cảm ơn bác sĩ. "
Chúc An Sinh tiễn bác sĩ đi, sau đó cô đi vào phòng bệnh, cô thấy được Trì Trừng đang ngủ say. Ở cánh tay và phần đầu của anh đều được quấn băng gạc, phần ngực phập phồng thể hiện sự hô hấp nhẹ nhàng.
Mọi người thường nói, thoát khỏi đại nạn, cuối đời ắt sẽ hạnh phúc. Nhìn Trì Trừng, Chúc An Sinh hy vọng rằng bọn họ sẽ có đủ may mắn để thuận lợi bắt được hung thủ.
Đang nghĩ ngợi lung tung, cô nhìn thấy Frank đã trở lại sau khi tiếp nhận cuộc điện thoại. Và cô phát hiện ra sắc mặt hắn rất quái dị.
" Làm sao thế? " Chúc An Sinh cảm thấy hơi khó hiểu.
" Chúng tôi đã phát hiện ra kẻ tập kích Trì Trừng. " Frank dừng lại một chút: " Hắn chết rồi. "