8.
Ngày Trung thu tôi từ phòng bếp cầm chậu tro than.
Trộn lẫn son phấn bôi nó lên mặt.
Ăn mặc xong, tôi quay đầu nhìn về phía tiểu thái giám: “Thế nào?”
Tiểu thái giám nhìn tôi với ánh mắt say mê như nhìn Tây Thi, trước tiên nở một nụ cười tươi, rồi nghiêm túc nói:
“Chẳng hề giống giả xấu chút nào, A Linh vẫn đẹp như vậy.”
“Thật sao?”
“Đàn ông sẽ nói dối, nhưng bạn thân thì không.”
Tôi một cước đá văng cửa điện của Phương Tri Hạ.
“Mau nhìn xem mình trang điểm như thế nào? Hắn vẫn nói mình rất xinh đẹp.”
Phương Tri Hạ chậc chậc vài tiếng:
“Mồm cũng dẻo phết đấy, xấu như vậy vẫn khen được.”
Phương Tri Hạ đánh giá như thế, tôi mới hoàn toàn yên tâm.
Vì thế, trong đêm Trung thu này, tôi mang một khuôn mặt xám đen, còn Phương Tri Hạ thì mặc trang phục kỳ dị.
Cả hai chúng tôi ngồi vào vị trí của mình.
Toàn cung chìm trong sự tĩnh lặng.
Mấy vị đại thần và nữ quyến đều chú ý nhìn rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, không dám liếc mắt thêm về phía chúng tôi.
Chỉ có phụ thân chúng tôi, ông nhận thấy ánh nhìn kì lạ từ mọi người, liền hướng về phía chúng tôi.
Phụt – –
Trà thượng hạng từ miệng ông phun ra, làm chúng tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
Phụ thân mở to mắt, nhìn tôi và Phương Tri Hạ, vẻ mặt thay đổi liên tục, giống như một bức tranh sơn dầu đa màu sắc.
Thừa dịp bệ hạ còn chưa tới, ông nháy mắt ra hiệu cho chúng tôi và ra ngoài với vẻ mặt tức giận, ý bảo chúng tôi đi theo.
Phương Tri Hạ liếc mắt về phía tôi, ra hiệu bằng khẩu hình:
“Cậu đi đi.”
Tôi đứng dậy, nhanh nhẹn đi theo phụ thân, đồng thời ngăn cản những nha hoàn hầu hạ phía sau.
Phụ thân tức giận, đi quanh ngự hoa viên như một con ong điên cuồng, rồi đột nhiên dừng lại, quát lớn:
“Nghịch nữ! Ngươi và Tri Hạ đã làm gì trong cung? Sao lại ăn mặc như vậy?”
Nhưng khi phụ thân quay đầu lại, ông ấy giật mình khi thấy tôi bôi mặt đen, gần như hòa lẫn với bóng đêm.
Ông chỉ có thể nhìn thấy trâm cài sáng lấp lánh và y phục tươi sáng của tôi.
Phụ thân hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn tôi:
“Thời Linh, mặc dù ngươi không phải huyết thống của ta, nhưng ta đã nuôi dưỡng ngươi như con gái ruột. Những lễ nghi mà ngươi đã học, sao lại quên hết rồi?”
Tôi chưa kịp mở miệng, thì tiếng động từ hòn non bộ bên cạnh truyền đến.
Phụ thân hổn hển, bước nhanh về phía đó để kiểm tra.
Ông ấy vòng qua hòn non bộ, ho khan vài tiếng, âm thanh vang dội:
“Các ngươi ở trong cung điện nào?”
Tôi theo sau, thò đầu ra và thấy khuôn mặt của Phương Tri Hạ và thị vệ.
May mắn là họ ăn mặc chỉnh tề, nhưng miệng họ dính vào nhau, và một chân của Tri Hạ còn gác lên lưng thị vệ.
Phụ thân rơi vào trầm mặc kỳ quái.
Ông giơ đèn cung đình lên, híp mắt như đang nhận dạng.
Khi nhận ra người trước mắt là nữ nhi của mình, ông tuyệt vọng, tay run lên làm đèn cung đình rơi xuống đất.
Thị vệ nhanh chóng nhặt đèn lên, giọng nặng nề:
“Phương tướng quốc, ta…”
“Câm miệng!”
Phụ thân đỡ trán, mũ quan lệch sang một bên.
Ông nhìn thiên kim của mình, môi đỏ bừng, rồi nhìn tôi với khuôn mặt như hắc tinh, không nói nên lời.
Nếu chuyện của Phương Tri Hạ đã bị vạch trần, tôi và tiểu thái giám cũng không cần phải che giấu nữa.
Tôi ngồi xổm xuống, vỗ vai phụ thân:
“Phụ thân, người đừng lo lắng, con không đơn độc đâu. Thực ra, con cũng có người của mình.”
Phụ thân run rẩy đứng dậy:
“Ta muốn trở về tạ lỗi bệ hạ, xin phép được hồi hương.”
“Phương tướng quốc.”
Thị vệ tiến lên, đỡ lấy tay phụ thân:
“Để ta đưa ngươi trở về.”
Phụ thân như thể trong nháy mắt đã già đi mười tuổi, quay đầu lại và lúc này mới thực sự nhìn thị vệ.
Động tác của ông đột nhiên cứng đờ.
Khuôn mặt tái nhợt của ông đỏ bừng:
“Ngài, ngài là Tiêu tướng quân?”
9.
Lần này đến lượt tôi và Phương Tri Hạ trợn tròn mắt.
“Tướng quân? Phụ thân, người nói hắn là ai?”
Phương Tri Hạ bước nhanh về phía trước, xoay mặt thị vệ qua, nhìn trái nhìn phải.
Thị vệ cũng không nhúc nhích, tùy ý để Phương Tri Hạ hành động.
“Tri Hạ, ta……”
Hai mắt Phương Tri Hạ sáng rực lên:
“Ta nói này, sao ngươi lại rảnh rỗi, suốt ngày đều có thể đi theo ta.”
Cô ấy ôm lấy vai của tôi:
“Con mắt nhìn người của mình có được hay không? Khi đó, vừa thấy đám thị vệ đi qua, mình đã cảm thấy hắn không phải là người bình thường. Quả nhiên, mình đã ‘câu’ được một tướng quân.”
Tôi giơ ngón tay cái với cô ấy:
“Không hổ là bạn thân của mình.”
Thanh âm của phụ thân đã khàn, ông nhấc mí mắt lên:
“Tiêu Nhược Phong, dù nữ nhi của ta không được sủng ái, nhưng vẫn là Tĩnh quý phi được bệ hạ phong, ngài làm loạn hậu cung, phải chịu tội gì đây?”
Tôi ghét nhất là nghe phụ thân nói những thứ này, vội vàng kéo Phương Tri Hạ qua một bên.
Hai người xì xào bàn tán hồi lâu, Phương Tri Hạ lại nhắc tới chuyện kia:
“Nhà mình là tướng quân, vậy khẳng định quen không ít thanh niên tài tuấn, cậu có thể nghĩ kỹ, đời này muốn cùng tiểu thái giám ăn chay cả đời sao?”
“Ừm.”
Tôi gần như không do dự mà gật đầu:
“Ăn chay cả đời thì sao, tiểu thái giám nhà mình cũng có tinh thần phục vụ rất mạnh mẽ.”
Mỗi đêm, tôi cũng vui vẻ không kém gì Phương Tri Hạ.
Đi ra đã lâu, trong lòng mỗi người đều đè nén một chút chuyện, vội vàng trở về yến tiệc.
Hoàng đế không ngờ còn chưa xuất hiện, có thái giám truyền chỉ nói bệ hạ không khỏe, đang nghỉ ngơi ở tẩm điện.
Nói ra cũng đã nói, không cần bận tâm.
Mắt thấy yến tiệc sắp kết thúc, tôi kéo phụ thân lại.
Phụ thân rõ ràng còn tức giận:
“Thế nào? Còn gây ra rắc rối gì nữa? Nói ra đi. Ta đã hơn năm mươi tuổi, đã đến tuổi lên pháp trường chém đầu.”
Tôi nhất thời nghẹn lời, nhìn xung quanh một chút, xác định không có người ngoài, mới dám kéo tiểu thái giám từ sau cây ra.
Tiểu thái giám còn mặc y phục của thái giám, hắn nhìn phụ thân ngây người một lát, sau đó nhanh chóng dùng tay áo che mặt.
Phụ thân cười lạnh một tiếng:
“Tri Hạ ít ra còn biết tìm một tướng quân, ngươi lại tìm một thái giám?”
“Phụ thân, người đừng nói như vậy.”
Tôi tựa vào người tiểu thái giám: “Nữ nhi chính là thích A Cẩn, mặc kệ hắn là thị vệ hay thái giám, nữ nhi đều thích hắn.”
Phụ thân hít sâu một hơi:
“Vậy tại sao phải che mặt, không thể để người khác biết sao?”
“Có xấu xí cũng phải gặp mặt nhạc phụ, bỏ tay ra, ta lại muốn nhìn xem nhà ngươi là cái đồ gì –”
Phụ thân đứng bất động.
Ngực ông phập phồng dữ dội, đồng tử co rút, rồi run rẩy quỳ xuống đất, gọi:
“Bệ hạ!”
“Ở đâu?”
Tôi nắm lấy tay áo tiểu thái giám, tò mò nhìn quanh, không thấy người ngoài.
Chỉ có tôi, tiểu thái giám, và phụ thân ở đây.
Nhận ra cả tôi và phụ thân đều không phải là hoàng đế, tôi ngẩn ra, từ từ ngẩng đầu và gặp ánh mắt đen kịt của tiểu thái giám.
10.
Đêm hôm đó, tôi không thể nào ngủ được.
Khó trách thần sắc của tiểu thái giám và thị vệ đều cứng ngắc khi lần đầu tiên gặp mặt, và cũng không khó hiểu tại sao tiểu thái giám luôn mất hứng khi tôi mắng tiểu hoàng đế trước mặt hắn.
Mọi điều kỳ lạ trước đây đều có lý do.
Vùi đầu vào chăn, tôi không ngủ được đến tận nửa đêm.
Cuối cùng, tôi quyết định để tóc tai bù xù chạy đến cung điện của Phương Tri Hạ.
Tôi không quan tâm họ có cần không gian riêng hay không, mà chen vào giữa họ trên giường.
Tiêu Nhược Phong: “……”
Phương Tri Hạ đá Tiêu Nhược Phong một cú:
“Cút đi, đêm nay bảo bối của ta tới, không cần ngươi nữa.”
Tiêu Nhược Phong ai oán nhìn Phương Tri Hạ, lặng lẽ mặc quần vào.
Tôi vùi mình vào chăn của Phương Tri Hạ và thò đầu ra:
“Cậu biết tiểu thái giám là ai không? Hắn chính là Tiêu Thần Cẩn, tiểu hoàng đế kia!”
Phương Tri Hạ bình tĩnh cầm một quả đào đã rửa sạch, nhét vào miệng:
“Vậy cậu có phải là hỏa nhãn kim tinh không, mà lại nhìn hoàng đế thành thái giám?”
Kỳ thật điều này cũng không trách tôi được, vì khi lần đầu gặp Tiêu Thần Cẩn, hắn chỉ mặc một bộ xiêm y màu trắng.
Tiêu Thần Cẩn ngẩng đầu nhìn nụ hoa mới nở trên cành, khi nghiêng đầu thấy tôi thì hơi ngẩn người, sau đó nhanh chóng quay đi.
Tôi cứ tưởng mình đang quyến rũ một con thỏ trắng, không ngờ lại là sói già.
Tôi chợt nhớ lại một vài chuyện.
Phương Tri Hạ vừa gặm một miếng đào vừa nói:
“Ngày hôm đó sau khi say rượu, Thái hậu quả thật đã tới, bà ấy phát hiện ra chuyện của chúng ta, nhưng đã bị người nhà cậu đè xuống.”
“Mình cảm thấy kỳ lạ, sao lần trước triệu kiến lại không muốn gặp mình như vậy, lại ra sức nhét đồ cho cậu và liếc mắt nhìn mình nhiều lần. Thì ra mình đã cắm sừng con trai của bà ấy.”
Khi từ “cắm sừng” được thốt ra, không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề.
Phương Tri Hạ, mặc dù là phi tần của Tiêu Thần Cẩn, nhưng cũng có mối quan hệ không rõ ràng với tướng quân.
Còn tôi, mặc dù quyến rũ Tiêu Thần Cẩn, cũng chỉ vì tìm chút kích thích, không ngờ lại tìm đúng người.
Chúng tôi đều đã phạm phải những sai lầm nghiêm trọng, nên không thể ở lại cung điện này lâu hơn.
Tôi chợt nhớ đến việc trước đây đã mua chuộc thủ vệ, trao đổi ánh mắt với Phương Tri Hạ.
Cô ấy nhanh chóng bỏ miếng đào chưa ăn xong xuống, từ trong ngăn tủ lấy ra cái túi vải nhỏ, và bắt đầu cất toàn bộ trang sức mới vào đó.
“Thừa dịp hiện tại mọi người còn chưa kịp phản ứng, đêm nay chúng ta nên chạy đi!”
Phương Tri Hạ đẩy lưng tôi một cái:
“Ngốc đứng đó làm gì, còn không mau đi thu dọn đồ đi!”
Tôi vội vàng quay lại, tóc tai bù xù, cầm túi vải nhỏ.
Thủ vệ ngoài Tây điện đã được tôi và Phương Tri Hạ mua chuộc, vì vậy đêm nay là thời điểm lý tưởng để chạy trốn.
Chúng tôi như hai tên trộm, lưng đeo túi vải, rón rén đến gần cửa cung.
“Hai vị quý phi nương nương, đây là?”
“Còn không mau mở cửa ra, bình thường các người nhận không ít đồ của chúng ta đó.”
Các thủ vệ liếc nhau, nhưng không nhúc nhích.
Tôi đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân nổi da gà, cảm giác như có cái gì đó đang nhìn mình chằm chằm.
Khi tôi cứng ngắc quay đầu lại, tôi nhìn thấy Tiêu Thần Cẩn đang đứng đó.