Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con

Chương 14: Con Tao Nó Muốn Gặp Cha Đẻ Của Nó



Tao hôn mày, mày đáp trả thì tao ăn mày!

Viễn Khang ngẩn người ra. Cái định lí quái quỷ gì thế? Còn chưa kịp hiểu gì một lần nữa anh bị Tiết Nhu khóa môi một cách thô bạo.

Những nụ hôn trước nó cứ nhẹ nhàng không cảm giác gì, đến tận hôm nay bị vợ cưỡng hôn một cách mạnh bạo Khang mới thật sự cảm thấy có chút cảm giác lâng lâng. Anh rất muốn đáp trả nụ hôn ấy nhưng sợ con heo này lại thèm muốn nên chỉ còn cách để cô tùy ý.

Nụ hôn kéo dài tuy không lâu nhưng đó là tất cả những thứ Tiết Nhu có thể làm. Cô buông chiếc môi khô ráp ra thì bắt gặp ngay ánh mắt dịu nhẹ của Khang.

Ánh mắt ấy khiến cô ngại ngùng đến đỏ chín cả mặt.

Tiết Nhu ngại ngùng ôm lấy cổ anh, cô ngã đầu lên bả vai rộng rãi.

Viễn Khang ngây người trong giây lát, giọng nói trong trẻo vang bên tai anh:

- Sao tao hôn mày mà mày không hôn lại? Mày hết thương tao rồi à?

Giọng nói ấy như sắp nấc lên tới nơi, ngay cả Khang cũng không hiểu chuyện gì đang sảy ra. Rõ ràng là cô không cho anh đáp lại mà? Sao giờ nói như thể anh là người sai vậy?

Khang đẩy bả vai Tiết Nhu ra, để gương mặt cô đối diện với mình, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh, khát vọng của một thằng đàn ông kìm chế không nổi liền đớp lấy môi cô.

Chiếc lưỡi cả hai quấn lấy nhau một cách chặt chẽ. Cảm xúc trong người anh lúc này mới dâng lên tới đỉnh điểm, giờ thì anh mới biết hôn có cảm giác gì. Trước giờ cứ hôn phớt lờ cho qua, hôm nay mới thật sự mở mang tri thức.

Nụ hôn này kéo dài hơn những nụ hôn trước, trong căn nhà yên tĩnh giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng thở hì hộc của cả hai.

Tiết Nhu đột nhiên cười phá lên, giọng cô đứt quãng:

- Bây giờ... Tao mới thấy... Mày giống đàn ông!

Khang thở hổn hển búng vào trán cô:

- Tao không đàn ông... Thì mày có con được à?

Tiết Nhu ôm bụng cười lớn, Khang cũng buồn cười vì độ khùng của hai vợ chồng anh.



Nhìn nhau cười hơn năm phút, hơi thở cũng đã trở lại bình thường. Anh kéo tay Tiết Nhu đứng dậy:

- Đi, vào ăn sáng.

Con heo lười biếng kia vẫn ngồi lì trên sô pha:

- Không, em ăn anh thôi.

Khang thật sự là bất lực với độ nhây của vợ mình. Anh thở dài bất lực:

- Ừ, đi vào ăn chồng mày.

Những tưởng như thế đã ngoan ngoãn không ngờ Tiết Nhu vẫn lì lượm:

- Ấy ấy, ch*t mẹ rồi, tự nhiên chân tao đi hết nổi rồi...

Anh thở dài ngao ngán với cái tật lắm chiêu nhiều trò của vợ mình. Anh cúi xuống bồng Tiết Nhu lên:

- Dạ, để con chó ẫm bà chủ vào ăn nhé.

Tiết Nhu bật cười khúc khích, cô hài lòng vuốt tóc anh:

- Hảo chó, chó ngoan!

[...]

- Khang, mày cởi quần ra đi...

Hai vợ chồng đang nằm trên giường đột nhiên Tiết Nhu ngồi dậy ôm lấy cánh tay anh.

- Cởi quần làm gì?



Tiết Nhu nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay anh, cô bĩu môi đáng thương chỉ tay vào bụng mình:

- Con nó muốn gặp cha đẻ của nó.

- Thì tao là cha đẻ nó đây.

Tiết Nhu lắc đầu, thở dào thườn thượt:

- Nhưng nó từ cái thứ kia ra...

Vừa nói cô vừa chỉ vào quần anh. Khang ngay lập tức cầm lấy cái gối đập vào mặt cô:

- Mày không gạ ăn tao mày chịu không nổi à?

Thấy Khang đã đen xám mặt mài Tiết Nhu cười khúc khích hả dạ. Như thường ngày thôi, không chọc chịu không nổi. Phải hiểu cho tâm tình của con bầu như cô chứ.

Dù thế, Tiết Nhu vẫn mặt dày mày dạng ôm lấy anh, bàn tay cứ mon men xung quanh:

- Khang ơi, con tao nó nhớ cha đẻ nó quá rồi mày ơi.

Viễn Khang dứt khoát đẩy đầu cô ra:

- Tao nói rồi, chừng nào con nó lớn hơn mới có thể làm.

- Nhưng giờ tao đói...

Anh vẫn lạnh nhạt bác bỏ cô:

- Đói thì xuống bếp lấy cơm ăn thêm.

Tiết Nhu lắc đầu, cô trườn dài lên người anh:

- Nhưng em muốn ăn anh cơ!