Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con

Chương 60: Em Chính Là Gánh Nặng Của Anh!



Ớ... Chồng ơi, anh ngon quá... Anh ngon thế này cái bóng của em nó bể luôn rồi, làm sao mà trổ nữa... Hức...

Đúng như dự đoán lão già kia thật sự cúp máy. Viễn Khang hắng giọng một tiếng để lấy lại giọng bình thường. Anh để điện thoại qua một bên rồi nhìn con điên đang cười trong chăn. Cứ để cô cười cho đã đi vậy, lâu rồi vẫn chưa thấy cô cười hả hê như thế.

- Má, da gà da vịt tao nổi hết rồi này. Ớn chết đi được. - Vì nói không đủ để diễn tả, cô còn đưa tay chân ra cho anh xem minh họa.

Thấy anh đang nhìn mình, Tiết Nhu cố nén cơn cười xuống, cô gằng giọng dang tay:

- Đến đây nào em yêu, mau phục vụ anh đi.

Nói tròn câu đã không thể nhịn cười mà tiếp tục ôm bụng cười như điên. Khang thở dài mang phần bất lực, sau đó lại ngoan ngoãn chui rụt vào lòng cô. Tiết Nhu hài lòng ôm đầu anh vuốt ve. Anh mặc cho cô làm gì làm, anh kéo tấm chăn lên vừa vặn đắp được cơ thể cô và qua đầu anh.

Viễn Khang có thói quen chùm chăn qua đầu nên tư thế vừa ngủ trong ngực vợ vừa chùm chăn qua đầu này thì anh chẳng còn gì để phàn nàn.

Khang thế mà nằm trong lòng cô chưa đầy năm phút đã ngủ mất tiêu. Nhìn gương mặt đang ngủ say trong lòng, Tiết Nhu khẽ mỉm cười, chắc "em yêu" cô thời gian qua mệt lắm nhỉ. Vừa chăm con vừa lo công ty, thời gian ngủ chắc chắn là không nhiều. Vừa nhắm mắt đã ngủ, nhìn thương chết đi được.

Cô cúi xuống khẽ hôn vào đôi môi khô ráp. Cứ ngoan ngoãn ngủ trong lòng cô thế này thì như con cún nhỏ vậy, đáng yêu quá đi mất.

Đùa giỡn chẳng bao lâu thì cô cũng đã chìm vào giấc ngủ. Cứ thế cả hai ôm lấy nhau ngủ, từ Khang nằm trong lòng cô chuyển thành cô nằm trong lòng Khang. Khi thức dậy cô và anh đều nhìn nhau. Hình như giấc ngủ này có chút ngon hơn bình thường.

Tiết Nhu vươn vai một cái rồi tiếp tục lười biết nằm trên người anh. Khang đưa tay vuốt ve con heo nằm trong lòng:

- Mấy giờ rồi?

Tiết Nhu lắc đầu, cô cũng ngủ đến giờ mới dậy, hỏi vậy ai mà biết đường trả lời.

Khang đưa mắt nhìn đồng hồ điện tử trên tường.

- Sáu giờ tối rồi, chắc mẹ cho Nhân Nhân ăn rồi.

Cô mơ màng gật đầu, lâu lắm rồi mới có cảm giác ngủ ngon thế này. Chồng cô đúng là liều thuốc ngủ tiên, nằm gần một hồi là đã lăn ra ngủ, ngủ rồi cũng chẳng muốn dậy.

Khang đưa tay vuốt tóc cô, trong đầu anh bất giác lóe lên tia nghi hoặc:

- Tiết Nhu, sao em về đây vậy?

Người được hỏi vẫn còn đang ngáy ngủ, cô kéo tấm chăn qua đầu áp gò má vào khuôn ngực anh qua loa trả lời:

- Ông ngoại nói nuôi vợ mày hết nổi rồi. Trả tao về cho mày nuôi.

- Thật à?

Cô lắc đầu:

- Không, xạo đấy.



Anh nhíu mày tặc lưỡi thất vọng. Có thể ông cho Tiết Nhu về là để làm việc gì đó, xong sau đó lại quay về Mỹ điều trị. Con heo lười biếng này lúc nào cũng cho anh hy vọng rồi dập tắt hy vọng, thật không biết nên trị cô thế nào.

Lúc này Tiết Nhu ngẩng đầu, cô đưa tay sờ vào đôi gò má anh:

- Em theo ông về đây, ông đang biệt thự Lệ gia.

Khang gật đầu sau đó liền giật mình:

- Cái gì? Sao không nói sớm? Nếu nói sớm thì lúc sáng anh đến chào ông rồi. - Vừa nói còn cốc vào đầu cô một cái. - Con heo này, đầu mày để ở đâu vậy?

Tiết Nhu đột nhiên bị la, còn bị cốc vào đầu, cô tức tối muốn đạp anh ngay lập tức. Ngay lúc định giơ chân đạp này thì cô chợt nhớ mình đang bị tật mà, đạp không kéo thì bỏ luôn cái chân.

Còn không phải do anh gấp gáp chạy về nhà để rửa hết mùi nước hoa à? Giờ mắng cô là sao? Con người gì thất thường vậy?

- Ông nói ông không muốn gặp mặt ai. Cả em còn bị đuổi đây, thấy không.

Thấy con vợ bắt đầu giận dỗi, anh liền ôm lấy cô dỗ ngọt:

- Rồi rồi, bớt nóng bớt nóng.

Cô lườm anh một cái béng lẹng, quạo thì có đó nhưng cuối cùng vẫn mặt dày nếp vào lòng anh hưởng trọn hơi ấm.

- Khang, có phải tao ở đây chỉ làm gánh nặng cho mày không? - Tiết Nhu đột nhiên ngẩng đầu, cô giương đôi mắt có chút buồn man mát.

Chất giọng dịu nhẹ êm ái, nhẹ đến mức nó dường như chỉ thoáng qua tai Khang.

Anh ngẩn người, đôi mắt thoáng chốc đã trở nên lo lắng cúi xuống nhìn cô. Tiết Nhu vội đưa tay che mặt lại, vừa rồi cô chỉ vô thức hỏi. Hoàn toàn không muốn đề cập đến vấn đề đó.

Việc cô ở đây làm gánh nặng cho Khang là sự thật hiển nhiên rồi, điều này ai cũng có thể nhìn thấy. Lúc bình thường không có cô, chỉ có mỗi Tiết Nhân anh đã chạy đun chạy đáo lo cái này lo cái kia. Giờ thêm một con què nữa chẳng khác nào là thêm gánh nặng.

Căn phòng chỉ trong chốc lát đã rơi vào yên tĩnh. Ánh mắt anh trùng xuống.

Anh không phủ nhận việc cô ở đây chỉ làm gánh nặng. Những thứ cô đang nghĩ anh đều biết và những cái tiêu cực ấy đều đúng, không sai đâu. Cô là điểm yếu của anh, cô ở đây chỉ thêm gánh nặng cho anh chứ chả làm được gì. Nếu phải nói trắng ra thì Tiết Nhu chính là mối họa lớn đối với anh, cô bây giờ còn không đủ sức để tự bảo vệ bản thân nữa là...

Tâm trạng anh rối bời, anh gật đầu:

- Ừm, em ở đây chỉ thêm gánh nặng cho anh...

Lòng cô khẽ run lên hẫng đi một nhịp, cô biết mà. Cô biết cả chứ... Chỉ là cô không muốn rời xa Khang nữa...

Viễn Khang đẩy nhẹ cô ra, anh tháo gỡ bàn tay đang che mặt của cô, đôi mắt xinh đẹp ấy từ bao giờ đã lắm lem nước mắt. Anh dùng ngón cái lau đi những vết nước mắt trên gương mặt thanh tú, bàn tay ôm gương mặt cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình nhưng Tiết Nhu thật sự lúc này chẳng còn can đảm nhìn vào anh. Nếu ba năm trước cô chết rồi Khang cũng sẽ không nhân nhượng Trần Tuấn Minh đến bây giờ.

Anh mở miệng thì bảo mở công ty riêng để đối phó với Trần Tuấn Minh, thật chất là anh luôn kiên dè ông ta. Sợ ông ta sẽ điều tra đến mà làm hại cô.



Tiết Nhu càng né tránh anh càng bắt cô nhìn thẳng vào mình. Khang giữ chặt gương mặt cô đối diện với gương mặt mình, anh cất giọng chắc nịch:

- Em là điểm yếu của anh, là gánh nặng nặng nề nhất anh mang. Là thứ cản chân anh, em là tội nhân, tội nhân của rất nhiều thứ. Mục tiêu mà anh đề ra đều bị em phá vỡ...

Những lời nói này như ngàn con dao đâm thẳng vào tim cô. Cô biết, cô hiểu... Tất cả cô đều biết... Nhưng nghe từ chính miệng anh thì nổi đau nó dày xéo cô đến dường nào. Đôi mắt Khang đã ngân ngấn những giọt lệ, Tiết Nhu muốn xoay đi chỗ khác nhưng bàn tay anh vẫn giữ chặt không cho phép. Khang tiếp tục cất giọng đanh thép:

- Em có cảm thấy hối hận không? Có cảm thấy hối hận vì những việc em làm không...? Mọi thứ anh sắp đặt đều vì em mà tan nát hết, em hài lòng chưa?

Tiết Nhu òa khóc, cô giơ tay hai lên bịch kín hai tai lại, cô không muốn nghe nữa...

- Khang... Đừng nói nữa... Làm ơn đừng nói nữa...

- Tiết Nhu, em chính là thứ có thể khiến anh mất tất cả... Vì thế đừng nuôi hi vọng rời xa anh. Trước giờ anh chưa từng quản em, nhưng từ hôm nay anh sẽ không nớ lỏng em nữa... Tuyệt đối không để em tùy ý nữa...

Tiết Nhu nhắm tịt mắt, cô lắc đầu không muốn nghe những gì anh đang nói, nhưng anh biết cô vẫn nghe... Nghe rất rõ là đằng khác.

Nhìn cô gái nhỏ khóc, anh không kiềm lòng khóc theo.

- Tiết Nhu... Anh xin lỗi, từ giờ em đừng tự ý quyết định tất cả nữa... Có được không?

Chuyện đến bước đường này không thể trách một mình Tiết Nhu. Thứ làm anh tức giận trong ba năm qua không phải vì mấy cái kế hoạch vớ vẩn mà là sự dại dột của Tiết Nhu.

Hôm trước, anh mở USB mà Viễn Vương đưa, đã tua đi tua lại đoạn cô bị tai nạn. Tua rất nhiều lần mới thấy được cảnh cô cố tình ban ra giữa đường. Anh dám suy đoán rằng người lái xe ban đầu làm theo lệnh của Tuấn Minh, nhưng sau khi ông ta phát hiện cô mang thai đã cố ý đánh tay lái né cô. Là cô cố tình bước ra một bước để bị tông trúng.

Như vậy cũng đủ hiểu, không phải là cô trúng kế của Trần Tuấn Minh mà là cố tình trúng kế để Trần Tuấn Minh buông tha cho anh.

Hậu quả của việc dại dột đó là gì? Hậu quả của việc đó chính như bây giờ đây, trời trở gió một tí là cả mẹ lẫn con đều bệnh, ngay cả việc đi đứng của cô cũng trở nên bất tiện hơn bao giờ hết.

Tiết Nhu dường như hiểu ra được sự tức giận anh đang muốn nói cho cô biết, cô thật muốn tự tát vào mặt mình vài cái. Đây chẳng phải là tự mình chui vào lưới sao? Tự nhiên cái đi hỏi chuyện vớ vẩn rồi lại bị moi tội ra, nhiều lúc cô cũng chẳng biết cô đang nghĩ gì.

Viễn Khang đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt cô, anh ôm cô vào lòng vuốt ve:

- Người ta nói, nếu trút được gánh nặng thì người ta sẽ rất nhẹ nhõm.

Tiết Nhu thút thíc vài tiếng, nghe anh nói cô ngẩng mặt nhìn anh, ngay lúc này ánh mắt Khang cũng cúi xuống nhìn cô. Anh mỉm cười vuốt ve đôi gò má mềm mại:

- Nhưng vì em là gánh nặng, nên anh nguyện mang gánh nặng cả đời!

Ngữ điệu nhẹ nhàng lại mang theo sự khẳng định chắc nịt, nó như dòng suối ấm chảy qua tim cô. Tiết Nhu bất giác mỉm cười.

Cuộc đời cô... Có thể những thứ cô làm là sai, có thể những thứ cô làm là phá hoại. Nhưng cô phải thú thật rằng, lấy Khang là một điều đúng đắn nhất cô từng làm.

Ở bên người đàn ông này, dường như những thứ sai trái kia đều biến thành hư không... Người đàn ông này chưa từng trách cô một điều gì, anh chưa từng nặng lời quát mắng cô. Có thể ngày thường anh vu vơ kiếm chuyện, có thể nhiều lúc anh tức muốn nổ não với cô... Còn có những lúc nói không chừng là ra tay đánh cô, nhưng quy chụp lại vẫn là dùng cách nhẹ nhàng để giải thích cho cô hiểu.

Có thể nói rằng Khang chính là người đáng để cô trông cậy cả đời!