Mày không biết? Mày không biết mà chân nó thế này à? Tiết Nhu mày ác lắm, mày muốn ly hôn đúng không? Được, tao ly hôn, tao đi cưới người biết yêu thương con tao.
Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ khiến Tiết Nhu nghẹn ngào, cô ôm lấy chân anh liên tục lắc đầu:
- Nó là con tao mà Khang... Đừng... Đừng đem con tao đi đâu hết... Mày trả con cho tao đi... Đừng mà... Đừng tìm mẹ khác cho nó mà... Nó còn nhỏ lắm... Nó không thể rời xa tao đâu Khang... Tao chỉ mới bồng nó một lần thôi mà... Tao mang đẻ đau nó mà Khang... Đừng mà...
Những thứ phát ra từ miệng Tiết Nhu một lúc càng kì lạ. Tiết Nhu ngồi co rúm người lại, cô ôm đầu nói ra những thứ rất kì lạ. Khang nhíu mày, anh ngồi xổm xuống đưa tay nắm lấy tay cô, Tiết Nhu liền phản ứng mạnh, cô gạt tay anh, lùi về sau, đôi mặt hiện rõ vẻ sợ hãi.
- Đừng giết con Nhu mà... Nó nhỏ lắm... Làm ơn... Đừng giết nó...
Lúc này Minlia chạy vào. Cô ta nhìn mớ hỗ độn trong nhà mà sợ hãi chôn chân tại chỗ. Khang la lớn:
- Mau bồng Nhân Nhân xử lý vết thương đi.
Một tay anh giữ chặt Tiết Nhu một tay anh đẩy Tiết Nhân về phía Minlia. Cô ta giữ lấy Nhân Nhân bồng con bé vào nhà, cố tình né tránh Tiết Nhu. Đôi mắt Tiết Nhu nhìn Minlia càng đáng sợ hơn, thấy Minlia sắp bồng Nhân Nhân đi mất, Tiết Nhu nhanh như chớp vùng khỏi anh, cô nhặt lấy con dao gâm dưới đất lao tới muốn đâm vào người Minlia.
Thời gian như ngừng lại... con dao nhỏ đầy máu rơi xuống sàn, tiếp theo đó là máu đổ như mưa, bàn tay Tiết Nhu run rẫy, cô ôm lấy đầu ngồi lùi thụp về sau.
- Ông chủ...
Minlia hoảng hồn la lên, bàn tay Khang dính đầy máu, chiếc áo sơ mi trắng thoáng chốc đã loang lỗ đầy máu, anh cúi xuống nhìn vết thương trên vai mình khẽ thở dài. Anh nhẹ giọng nói nhỏ bảo Minlia gọi xe cấp cứu.
Anh cúi xuống lượm con dao lên, liều mạng tiến đến chỗ Tiết Nhu, cô hệt như con điên đang phát bệnh, thấy anh đang tiến lại gần Tiết Nhu càng né tránh hơn.
Khang đi đến, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng đặt con dao đầy máu vào tay cô, bàn tay anh ván những lọn tóc bếch trên gương mặt điên dại ra sau, anh không né tránh nữa, bàn tay nhẹ nhàng xoa đôi gò má cô, Khang cất giọng ấm áp:
- Em đâm anh một nhát rồi...
Tiết Nhu liên tục lắc đầu, cô nhìn vết thương đang rỉ máu của Khang, bất giác cảm thấy có lỗi. Cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu lắng của anh, đôi môi run rẫy thốt lên hai từ "xin lỗi".
Khang lắc đầu:
- Không sao...
Tuy là anh nói không sao, nhưng sắc mặt đã dần tái nhạt, Tiết Nhu mím môi, cô dần lấy lại được bình tĩnh. Cô mỉm cười:
- Nhắm mắt lại đi.
Anh gật đầu, không chần chừ mà nhắm mắt lại, bàn tay vẫn giữ vai cô. Tiết Nhu nhìn anh, lại nhìn ra đứa bé đang khóc òa trên tay Minlia, nhìn vết thương trên chân nó, cô cảm thấy có lỗi vô cùng...
Đây không phải lần đầu cô phát điên...
Mà đây sẽ là lần cuối cùng cô phát điên...
Tiết Nhu đã quá mệt mỏi trong ba năm qua. Nếu nói về mảng lừa dối... Thì có lẽ cô là người lừa dối anh rất nhiều... Những gì anh thấy chưa chắc đã là đúng...
Ba năm trước... Cô đến nói chuyện với Trần Tuấn Minh, cô và ông ta đã cược. Cô cược ông ta sẽ rơi vào vòng lao lý, sẽ chịu tội trước pháp luật. Ông ta cược cô sẽ vào tay ông ta, chịu đủ sự hành hạ của ông ta...
Những tưởng bản thân sẽ thắng, cô liều mạng để lao vào vòng kế hoạch của ông ta, cố ý đặt camera quay lại, thu thập toàn bộ tài liệu ông ta phạm tội... Đáng tiếc, cô vừa mất USB, lại vừa lọt vào tay ông ta. Ông ta hành hạ cô, mang tính mạng của con gái cô ra dọa cô... Khoảng thời gian trong nơi tối tâm ấy thật sự rất đáng sợ... Cô chịu mọi đau đớn trong hai tháng, đến lúc Lệ Đổng tìm được cô thì cô đã phát điên rồi.
Ông mang cô về Mỹ, cho đội bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho cô. Cái việc tập trị liệu chỉ là để kéo dài thời gian cho cô ở Mỹ trị bệnh, mọi thứ được gửi về cho Khang đều là giả, từ bệnh án đến trạng thái đều là giả.
Trong đầu cô có một khối u, máu bầm tích tụ từ vụ tai nạn, nó đã ngừng một thời gian không phát triển, nhưng chỉ mới mấy tháng trở lại đây, nó đột nhiên phát to lên, chèn ép dây thần kinh trong đại não cô, cô dường như bị mất kiểm soát khi phát điên, từ hành động đến cách hành xử... Cô đều bị nó chèn ép...
Nội tạng cô giờ đây đã dừng suy kiệt rồi... Nó bắt đầu suy giảm dần, ông ngoại cho cô một tuần để ở cạnh Khang. Một tuần này cô cố gắng che giấu bệnh tình của mình, hàng đêm đều rón rén thức dậy chạy vào phòng tắm ho thóc ho tháo.
Hôm nay... Vừa hay ông ngoại báo tin Trần Tuấn Minh đã bị bắt, đồng nghĩa với việc sau này sẽ chẳng ai còn có thể chèn ép anh.
Cả đời này, cô dùng cả cái mạng tàn này để bảo vệ anh, cô bất hiếu, không thể cung phụng cha mẹ về già.
Ba năm qua không ít lần cô phát điên làm những thứ khác người... Luôn phải giấu giếm... Cô mệt mỏi lắm rồi... Nếu anh tìm được người mới rồi, cô chẳng còn gì để tiếp tục sống cả.
Tiết Nhu siết chặt con dao trong tay, khẽ ngước mắt nhìn gương mặt người đàn ông khiến cô yêu đắm đuối, thật là đáng tiếc...
- Nghe đây, dù thế nào cũng không được mở mắt...
- Được.
- Bỏ qua chuyện của Tuấn Minh... Xem như ông ấy chưa từng làm gì... Bách Giai không phải em gái cùng cha khác mẹ của anh... Đứa con trong bụng cô ấy là con anh, Bách Giai cơ thể yếu ớt, lo cho cô ấy nhiều một chút. Sau này... Đừng ép Nhân Nhân gọi người khác là mẹ, nó muốn kêu thế nào thì tùy nó... Lệ gia, không cần anh bận tâm đến. Đừng đi tìm họ, xem như là người không bao giờ gặp lại.
Ngừng một chút cô lại nói:
- Anh phải cưới Bách Giai, cho cô ấy một danh phận rõ ràng... Cô ấy là mẹ của con anh, là người có thể lo chu toàn cho gia đình anh sau này... Còn Minlia... Chị ấy là một người tốt, hãy để chị ấy lựa chọn đi hay ở.
Tiết Nhu hít một hơi sâu, cô cũng không biết cô lấy đâu ra can đảm để điềm tĩnh nói nhiều như vậy... Nhưng nếu không nói sợ rằng sẽ không còn cơ hội nói... Bàn tay thanh mảnh run rẫy sờ vào đôi gò má anh:
- Cuộc đời của Tiết Nhu và Lệ Giai Giai. Đời này, chỉ có một mình Trần Viễn Khang anh là chồng... Cô ấy không cầu xin gì cả... Chỉ cầu xin anh ba điều duy nhất, chăm sóc tốt cho Nhân Nhân. Đừng để con bé áp lực nhiều quá, hãy để nó hồn nhiên như bao đứa trẻ khác.
- Điều cuối cùng... Cầu xin anh, Viễn Khang một đời bình an...
Giọng Tiết Nhu nghẹn ngào nơi cuống họng, cô biết Khang cũng chẳng khác cô, anh đang nghẹn ngào... Anh đang không biết làm gì khi nghe những thứ cô nói... Anh vẫn chưa hiểu những lời cô nói là gì, nhưng những lời ấy vẫn đang xâm nhập vào tâm trí anh.
Một lần nữa Tiết Nhu cất giọng dịu dàng:
- Đời này... Anh nhất định phải bình an...
Bàn tay trên má anh trượt dài xuống, giọng nói lạc hẳn đi dường như không còn chút sức lực, cả tiếng thở cũng chẳng còn nghe thấy, Khang lo lắng cất giọng gọi cô:
- Tiết Nhu... Mau nói tiếp đi...
Đáp lại anh chỉ là khoảng không gian yên tĩnh, đôi mắt anh dần hé mở, trước mắt anh là cảnh tượng cả đời anh cũng không bao giờ quên, thân váy cô là một mảng lớn máu đỏ. Cổ tay cô vẫn không ngừng tuông máu, Khang vội vàng nắm cổ tay cô ngăn chặn không cho máu chảy, anh lay mạnh người Tiết Nhu. Cố gắng gọi cô dậy nhưng có vẻ nó thật sự muộn rồi...
Tuyến lệ như bị đứt, anh không thể khóc được... Chỉ biết gọi tên cô trong vô vọng... Tiết Nhân sau khi được Minlia băng bó vết thương ngay chân, con nhóc nhỏ khóc từc tủi đi vào. Nó ngồi xuống bên cạnh mẹ nó:
- Mẹ ơi... Dậy đưa Nhân Nhân đi đi... Mẹ ơi... Nhân Nhân vẫn luôn giữ rất kĩ thứ mà mẹ đưa... Mẹ ơi...
Tiết Nhân òa khóc gọi mẹ nhưng đáp lại con bé vẫn chỉ là cái an ủi từ papa. Nó nhìn mẹ bị đưa đi mà chẳng thể làm gì hơn ngoài những những tiếng gọi mẹ...
- Papa... Mẹ bị đưa đi rồi... Hức... Mau giữ mẹ lại đi...
Đến giờ anh vẫn chưa thể tin những gì vừa xảy ra... Nó xảy ra quá đột ngột anh còn chưa kịp trở tay, nếu như anh phát hiện bệnh của Tiết Nhu sớm hơn thì đã không như vậy... Nếu như anh không đến gặp Bách Giai mọi chuyện sẽ không đi đến nước này. Tất cả là do anh, là do anh cả. Từ đầu đến cuối vẫn luôn là anh ngu ngốc không hiểu những thứ cô làm... Tiết Nhu ra đi trong tay anh, cô còn chẳng nói gì về bệnh tình của mình, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là dặn anh về chuyện tương lai.
Đến giây phút cuối cùng Tiết Nhu vẫn không muốn anh nhúng tay vào chuyện của Trần Tuấn Minh. Có thể không ai hiểu cô đang làm gì... Nhưng nghĩ sâu xa hơn thì là... Cô không muốn anh mang danh giết cha!
Trên bầu trời đêm đầy sao, hôm nay là ngày buồn nhất... Cũng là ngày vui nhất...
Buồn vì đã có một thiên thần mãi mãi ra đi...
Vui vì thiên thần ấy đã được giải thoát...
Đâu đó, khi nhìn lên bầu trời đây sao ấy, anh nhìn thấy bóng dáng, nụ cười xinh xắn đẹp đến động lòng của Tiết Nhu...
"Cuộc đời của Tiết Nhu và Lệ Giai Giai. Đời này, chỉ có một mình Trần Viễn Khang anh là chồng... Cô ấy không cầu xin gì cả... Chỉ cầu xin anh ba điều duy nhất, chăm sóc tốt cho Nhân Nhân. Đừng để con bé áp lực nhiều quá, hãy để nó hồn nhiên như bao đứa trẻ khác.
Điều cuối cùng... Cầu xin anh, Viễn Khang một đời bình an..."