Mũi Sok rung rung, ngửi mùi vị trong không khí, "Không sai, đây nhất định là mùi của một con mèo, mũi của ta rất tốt, tất cả những con chó săn ta nuôi, chỉ cần ngửi mùi là ta có thể phân biệt rõ từng con một!"
Hắn đưa tay đẩy Aziz đang che phía trước Bass ra, sau đó bàn tay to bự của hắn nắm cổ áo Bass, rống to về phía sau một cách chắc chắn: "Abbeliu, Bretton, chủ nhân, ta tìm được rồi! Trên người hắn có mùi của Best! Bọn họ nhất định là tên đạo tặc kia."
"Thật sao?" Bretton ngoài miệng thì hỏi ngược lại, nhưng lại cực kỳ tin tưởng khứu giác của Sok, trên mặt lộ ra nét mừng.
Abbeliu cười lạnh một tiếng rút loan đao ra, bước tới, "Không đoán ra nhỉ, nhóc con, chính là các ngươi hại chúng ta bị thả câu xa như vậy."
"Tên đạo tặc chết tiệt!"
Những kỵ binh cường tráng mạnh mẽ áp chế Aziz, Aziz sợ hãi, nhưng hắn không có giãy dụa, hắn có thể thoát khỏi một hoặc hai người, nhưng bây giờ đối phương có gần 100 người, hắn muốn chạy cũng chạy không được!
Xong xong... Aziz khóc không ra nước mắt, đáng ra hắn nên nghe lời thầy dặn, không nên nhận đơn về quý tộc, hiện tại quả nhiên muốn thành bóng chết.
Còn Bass bị túm cổ áo, buộc phải nhón gót ngước đầu lên, khóc trong lòng còn nhiều hơn cả Aziz, đặc biệt là khi Jofar như Moses tách biển đi tới chỗ bọn họ, vẫn là khuôn mặt quên thuộc nhưng ánh mắt lại lạnh lùng xa cách nhìn cậu.
Tức thì, tim Bass như bị ngâm trong nước đá, rồi lại bị lấy ra hung hăng đạp một cái, trong lòng chua xót khó chịu, chính cậu cũng cảm thấy mình thật lập dị.
Có cái gì?
Bass tự nhủ, chẳng phải hắn không có chút tình cảm nào với ta sao, còn định bỏ đói ta đến chết sao?
Chỉ là ta không thích hắn thôi, ta khó chịu cái gì?
Bass dửng dưng nghĩ, đôi môi meo meo đỏ hồng nhếch lên lại mím thành một đường thẳng, cổ họng nghẹn lại, vội vàng dịch mắt.
Sok cười lộ ra hàm răng trắng, cộc lốc tranh công, "Vương." Hắn nâng nâng Bass, "Nhìn nè, thần đã bắt được tên đạo tặc trộm Best đi rồi nha!"
"Ừm, làm tốt lắm."
Tiếng nói dễ nghe nhiều hơn tia khàn khàn trầm thấp, hiếm khi có thêm một chút nhiệt độ.
Bass cúi đầu không nhìn hắn, quần áo và áo giáp phát ra tiếng sột soạt, cậu còn không chưa kịp phản ứng đã bị Sok thả ra, tiếp đó có người trực tiếp cầm cổ tay của cậu, như xách một con thỏ bị nắm tai, nhấc lên cao.
"Đau!"
Thân thể hiện tại của Bass quá lùn, Jofar còn cao hơn nữa. Cả người Bass lơ lửng, cánh tay bị nhấc lên cao bởi vì phải gánh toàn bộ trọng lượng của cậu, phát ra một tiếng "rắc" đáng sợ.
"Tay của ta..."
Bass toát mồ hôi lạnh, thống khổ ngửa đầu, nỗ lực nhón chân, giơ một cái tay khác víu bàn tay nắm mình của người đàn ông.
"Đau..."
Bass hít hà, lần đầu tiên cậu biết Jofar có sức lực lớn như vậy, chỉ cần một tay là có thể vững vàng giữ chặt mình.
Sau đó, tay trái đeo găng được bọc trong chiến giáp của người kia, bóp gò má mềm mại của Bass.
Bàn tay đeo găng lạnh lẽo cứng rắn dùng sức bóp mặt Bass, biến khuôn mặt đáng yêu của cậu thành mặt cá vàng chu mỏ buồn cười, Bass hít mũi, chóp mũi thậm chí có thể ngửi thấy mùi vị trên tay đối phương, là mùi găng tay bằng da thoang thoảng.
Bass bị ép buộc, vì đang chịu đau nên lông mày nhíu thành cục, đột nhiên, ánh mặt cậu gặp Jofar, khuôn mặt vô cảm, thậm chí hơi âm u và lạnh lùng.
Rõ ràng chưa tới mười ngày, lại bởi vì phải trải qua năm ngày gian nan khổ sở trong lồng, mà có cảm giác như thể đã qua một thế kỷ.
Đồng tử màu oánh lục, lần thứ hai đối diện với đôi mắt màu băng lam.
Xa lạ, quen thuộc.
Bass nhẹ nhàng dùng cái miệng buồn cười của mình hít một ngụm khí lớn, để tránh trái tim của mình vọt ra, đập vào mặt đối phương.
"Ngươi chỉ có một cơ hội." Jofar lạnh lùng vô tình mở miệng, thái độ như đối xử với một người xa lạ, thậm chí còn không bằng người xa lạ, "Trả lời ta, con mèo ngươi trộm đi đang ở đâu, nếu câu trả lời của ngươi khiến ta không hài lòng, ta sẽ giết ngươi, rồi hỏi đồng bạn của ngươi."
Bass: "..." Cậu không biết mình cảm thấy thế nào khi nghe những câu này, trong đầu chỉ có một câu "hắn không nhận ra ta" đang xoát bình.
Cũng đúng, cũng đúng... Ai mà đoán được việc mèo có thể biến thành người chứ? So với việc hắn không nhận ra ta, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa chính là hắn không hỏi Vong linh thư trước, mà là hỏi ta ở đâu.
Lẽ nào hắn đến đây là để mang ta về? Bass tự giễu: Làm sao có thể, hắn rõ ràng muốn bỏ đói ngươi đến chết, còn nói vì ngươi? Bass, mặt ngươi lớn thật đấy!
Ngươi xứng sao?
Meo đại gia đem lòng tự trọng và tình cảm đáng thương của mình giẫm trên đất, còn nghiến thêm mấy cái mới hít hít nước mũi, giọng nói run run, nhìn thẳng Jofar cắn răng gằn từng câu từng chữ:
"Thứ nhất, ta không biết con mèo nào tên Best hết."
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, mama đều gọi ta là Bass.
"Thứ hai, ta không cho rằng con mèo kia thuộc về ngươi."
Vì ta đã quyết định không bao giờ đặt tình cảm của mình vào tay ngươi, kẻ khốn nạn có thể dễ dàng làm tổn thương ta.
"Thứ ba -- chúc ngươi vĩnh viễn không tìm được nó!"
Có gan thì ngươi giết ông đây thêm một lần!
"......"
Mấy người Sok, Abbeliu nghe thấy những lời này thì im re, giống như bị sự vội vàng tìm chết cực kỳ rõ ràng của Bass chấn động, sau đó bọn họ nhăn nhó, tức giận muốn rút đao vọt qua băm cái tên dám vô lễ với vương của họ!
Jofar đang bóp mặt cậu, nhấc cậu lên lại liếc một cái, con ngươi đẹp như đá quý chuyển đến khóe mắt, nhẹ nhàng liếc một cái đã kiến mấy người Abbeliu và Sok kinh sợ.
Đồng thời, hắn quay mặt lại, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đang có biểu cảm buồn cười của Bass, bàn tay bóp má cậu trượt xuống dưới, mép da khâu cứng phồng lên ở đầu ngón tay, dọc theo quai hàm một đường trượt xuống, làn da bị đụng tới nổi da gà, thịt ngứa trên cổ bị chạm trúng, kích thích khiến Bass rụt cổ.
Jofar cúi đầu, nghiêng mặt sang bên để sát vào Bass, chóp mũi thẳng tắp muốn ngửi hõm cổ cậu, Bass cảm thấy có một luồng gió nóng từ xoang mũi hắn thổi ra, quanh quẩn ở cổ, thổi bay những sợi lông tơ màu trắng, thổi đến mức khiến cậu râm ran.
Đôi mắt băng lam quét qua phản ứng của nhóc con trước mặt, lời nói, hành động, mùi vị của cậu và... Thực sự rất giống với quái thú nhỏ đen thui vừa kinh sợ vừa hung ác trong trí nhớ của Jofar.
Đôi mắt băng lam lóe lóe.
Jofar câu môi: "A."
Bass: "..." Tên chó này chỉ có mỗi điểm này là không tốt, lúc cười thì luôn thích cười haha, ha đến mức bố nổi hết cả da gà.
"Câu trả lời của ngươi không phải thứ ta muốn." Jofar nói, không biết có phải ảo giác của Bass hay không, cậu cảm thấy giọng điệu của Jofar đột nhiên dịu đi rất nhiều, "Cho nên ta muốn giết ngươi."
Bass nghe thấy tiếng Aziz đang bị áp chế giãy dụa hô to, nhưng rồi lại bị ai đó che miệng, Bass mở mắt ra xem, đột nhiên khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của Joffal ánh vào trong mắt, dọa cậu giật mình, một lần nữa nhắm mắt.
Cậu nghe thấy Jofar nói: "Ngươi sẵn sàng chưa? Ta muốn ra tay, ta sẽ dùng cái tay này vặn gãy cổ ngươi, xoắn nát tất cả xương trên người ngươi, sau đó đầu ngươi sẽ mềm nhũn rũ xuống, biết không?" Hắn đặt tay trên cổ Bass, một trong những ngón tay xuôi theo xương cổ tròn nhỏ của Bass, ngoắc ngoắc.
Bass bị ngoắc đến nuốt nước bọt:... Mịa nó, ngươi muốn ra tay thì làm nhanh đi, còn nói cụ thể với ta về bàn tay đó làm gì, ngươi tưởng ta sẽ sợ sao? Ta không sợ chút nào hết.
"Ngươi muốn ra tay thì mau làm đi, tên khốn chết tiệt!"
Bass nhắm mắt, đánh bạo rống to, thuận tiện muốn trước khi chết được đỡ ngứa miệng. Cũng không nhìn thấy người đàn ông trước mặt có biểu hiện gì khi cậu nói như vậy, và cảnh cằm rơi đầy đất của mấy người Sok, Abbeliu cùng các chiến sĩ sau lưng.
"Ngươi không sợ?"
Bass tự hỏi có phải hôm nay lỗ tai của mình bị cấm hay không, nếu không thì sao cậu lại cảm thấy trong lời đe dọa của hắn lại mang theo ý cười cơ chứ?
"Ta không sợ!"
Bass kiên cường dỗi hắn, cảm thấy chính mình trâu bò hết sức, dám bày sắc mặt cho Pharaoh Ai Cập xem, thành quỷ cũng có thể làm con quỷ trâu bò nhất.
"Không sợ thật?"
"Không sợ!"
"Vậy ta làm đây, Best."
"Mịa! Sao ngươi nói nhiều quá vậy, ra tay đi ---- "
Tiếng nói của Bass im bặt đi, cậu không thể tin bá một tiếng mở mắt ra, rơi vào trong mắt của người đang cười trước mặt, tà dương phủ thêm lên người vị vương giả cao ngạo mặc bộ giáp hoàng kim một lớp kính lọc màu ấm, cho dù ánh chiều thiêu đỏ mây trời có đẹp đến mấy, cũng không sánh được nụ cười của Pharaoh Jofar · Memphis.
Bass bị chấn động trước vẻ dịu dàng khi mùa đông chợt tan chảy trong mắt hắn.
Ngay sau đó, chú mèo tội nghiệp đang bị xách lên được phía bên kia ôm eo, kéo khăn đội đầu đỡ mông, rồi nhào vào ngực chủ nhân của nó.
Thay đổi tư thế trên không khiến Bass bối rối, để ổn định thân mình, hai tay khoác vai Jofar, hai chân tách ra kẹp eo Jofar, áo giáp cứng đến mức làm cho bên trong đầu gối và ngực của cậu đau nhức.
Tầm mắt của bọn họ cũng vì vị trí nên thay đổi trên dưới, bởi vì bị Jofar ôm, Bass ngốc ngốc nhìn xuống Jofar, tai mèo xù lông bling bling run loạn giữa mái tóc đen.
Tất cả mọi người lộ ra biểu cảm khoa trương, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm thiếu niên có hai cái tai mèo hình tam giác, chỉ có Jofar quá đáng là khóe môi trũng sâu, nhếch miệng ngộp cười.
"Best." Hắn nói, "Nên quay về cùng ta thôi."
"......"
*
Buổi tối, vẫn là nhà trọ cũ nát kia.
Các chiến sĩ đằng đằng sát khí vây quanh nơi này, Abbeliu và Bretton ôm vũ khí, đứng trước cửa căn phòng to nhất, tốt nhất (vẫn rất phổ thông) của nhà trọ, biểu tình một lời khó nói hết, mà ở bên trong...
"Best, trở về cùng ta."
"Ta không về, ta muốn tuyệt giao với ngươi!"
"Tuyệt giao là gì?"
"..."
Là ông nội ngươi!
"Dù sao ta cũng không về, ta không muốn làm sủng vật của ngươi, tên tra nam ma quỷ khốn nạn nhà ngươi gào gừ phi! Tuituitui!!!"
Jofar trầm mặt, đè chăn xuống, đè luôn người trốn trong chăn chỉ lộ ra đỉnh đầu xù xù phía dưới, "Best, không được phun nước miếng." Hắn quát lớn.
"Ngươi quản ta." Từ chiếc chăn bông bật ra một cái đầu meo meo đỏ lựng vì thiếu oxy, cười lạnh với người đàn ông không cho cậu đứng dậy, "Không phải ngươi không quản ta sao, không phải ngươi muốn ta đói chết sao, ngươi cũng không cần ta nữa, dựa vào đâu mà giờ ta phải thí điên thí điên trở về với ngươi."
Khi còn sống Bass là một tên nhút nhát, hốc mắt cạn, oán trách Jofar thì chính mình lại đỏ mắt trước.
Cậu thật vô dụng, Bass rất tự mình biết mình.
"Dù sao ta cũng không về, ngươi là Pharaoh Ai Cập, những điều ta nói dù ngươi không hiểu ta cũng không trách ngươi, nhưng ta muốn tìm kiếm điều ta muốn làm, tạm biệt!"
Ta không nên trao đổi thứ gì với ngươi, ta sẽ trao đổi với người khác, không chọc nổi thì chạy là được.
Jofar càng đè mạnh hơn, đưa tay kéo chăn, muốn đào mèo của hắn ra, "Chuyện đó ta đã giải thích với ngươi rồi, ngươi không tin sao? Vậy để ta gọi mấy người Sok vào, ngươi có thể hỏi bọn họ."
"Không phải chỉ mỗi chuyện này... Tóm lại, ta sẽ không về." Bass thật sự cảm thấy Jofar đối xử với mình đủ tốt, từ góc độ của một vị vua mà nói, có thể kiên nhẫn tốn thời gian và giải thích với cậu, nhưng chính là bởi vì biết được điều này, Bass mới cảm thấy tuyệt vọng, cậu hiểu rất rõ, điều mình mong muốn, chỉ ở thế giới tương lai kia thì Jofar mới có thể đáp lại được.
Cậu sợ.
Cậu không muốn trông mong dự báo về một tương lai mình ngu đột xuất, đã không chiếm được mà còn muốn đi miễn cưỡng, Bass phải dừng mọi tổn hại kịp thời.
"Cùng ta về Thượng Ai Cập."
"Không đi!"
"Best!"
"Không nghe!"
Đáy mắt Jofar tối lại, tỏa ra khí thế ép người, hai người cách một cái chăn đánh thành một khối.
Bass vừa gào vừa đá chân, lăn qua lăn lại như cưỡi xe đạp, thỉnh thoảng, bàn chân duỗi ra khỏi chăn bông, để lộ bắp chân sạch sẽ và những ngón chân tròn trịa áp vào bụng dưới áo giáp của Joffal, ấn mạnh vào người hắn.
Vừa trùm chăn vừa gào thảm thiết như giết lợn, hai tay duỗi ra ngoài vung vẩy loạn xạ, một bộ ai cũng đừng nghĩ tới việc lại gần bản meo, bản meo cào siêu đau.
Jofar ngẩng đầu tránh được hai móng vuốt của Bass, sờ môi, sợ mình vô tình làm cậu bị thương, trong lúc nhất thời thật sự không thể làm gì được cậu.
Bass mù múa hồi lâu mới nhận ra rằng Jofar đã không cử động, meo đại gia nghi hoặc ló đầu ra khỏi chăn, cẩn thận nhìn lén, kết quả là thấy Jofar lẳng lặng nhìn chăm chú mình, vừa ló đầu, đã đụng trúng tầm mắt hắn, ngay lập tức Bass muốn rút về, nhưng một giây sau cậu nghe Jofar nói:
"Best, đã rất lâu rồi ta không nghỉ ngơi."
Bass sững sờ, không rụt về nữa.
Cậu nháy mắt mấy cái, cuối cùng cũng bởi vì câu nói này mới nhận ra rằng sắc mặt Jofar quả thật có hơi uể oải, đặc biệt là trong đôi mắt có rất nhiều tơ máu, đôi môi hồng nhạt nở nang trước đây cũng khô nứt tróc da, như là đã lâu không có uống nước.
Jofar đưa mắt nhìn quanh cậu, nói: "Ta là vua của Ai Cập, thực ra ta không nên rời khỏi phạm vi mà ta có thể khống chế, đến đây tìm ngươi."
Jofar: "Nhưng ta muốn tới tìm ngươi, ta muốn đưa ngươi về, đưa về Thượng Ai Cập, đưa về vương cung, đưa về dưới giường của ta, để mỗi khi ta bừng tỉnh giữa cơn ác mộng hằng ngày thì ngươi ở nơi mà ta có thể chạm tới."
Bass: "..."
Jofar: "Ngươi là mèo của ta, mèo mà thôi, nhưng ta lại có cảm giác không chỉ đơn giản như vậy." Đôi mắt hắn rất nghiêm túc và tập trung, bao hàm tất cả cảm xúc của Bass, "Ta muốn nói với ngươi rằng, với ta, ngươi còn quan trọng hơn mức ta tưởng tượng, ta không biết vì sao mình lại ký thác tình cảm trên thân thể ngươi, cũng không hiểu vì sao ta lại cần ngươi, có lẽ là do ta thiếu hụt thứ gì đó, nhưng ngươi có thể mang thứ đó tới cho ta; có lẽ là vì mỗi khi người cứ lon ton chạy đến trước mặt ta, buồn cười nói rằng muốn bảo vệ ta..."
"Best."
Jofar cúi người, dùng hai cánh tay chống hai bên đầu Bass đỡ lấy cơ thể, tay phải đeo găng của hắn nhẹ nhàng áp vào má Bass, ngập ngừng áp vào làn da mềm mại, luồn tay vào mái tóc đen của Bass, nắm một cái tai mèo mũm mĩm, nhẹ nhàng xoa nắn nhiều lần.
Bass nhắm con mắt bên đó, đối diện với mặt Jofar, rất không hăng hái mà đỏ mặt trước.
"Ta không biết ngươi muốn lấy thứ gì từ trên người ta. Nhưng ta sẽ cho ngươi thứ tốt nhất, tài phú, địa vị, vinh quang, nếu ngươi không cần những cái này, vậy ngươi hãy cứ lấy đi, lấy thứ mà ngươi muốn trên người ta đi."
Jofar mỉm cười, hôn lên mũi Bass giống như lúc trước hắn hôn mũi mèo ướt nhẹp, trong nháy mắt khi mắt Bass phiếm hồng, thấp giọng dỗ dành.
"Ta đổi với ngươi."
Hắn nói: "Đổi lấy ngươi."
Tác giả có lời: 【 Tiểu kịch trường 】
Bass: Hắn mẹ nó luôn thả thính ta!
Jofar câu môi: Bắn tym.
Bass:... Mịa!
【 Trọng điểm giúp Jofar nhận ra mèo, có một vị trí: Đôi mắt 】