Chung Phòng Cách Vách

Chương 57



Gia Bảo choáng váng rồi ngã xuống nền gạch, ánh mắt không phục trừng lên nhìn Duy Khải: "Mày là cái gì mà bắt tao không được đến gần Hạ An? Tao thích Hạ An! Tao đến gần đó thì sao?"

Gia Bảo chưa kịp nói hết câu thì Duy Khải đã gần như phát điên lên mà đấm liên tiếp mấy cái nữa vào mặt Gia Bảo.

Gia Bảo muốn phản kháng lại, nhưng cậu ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Duy Khải.

Duy Khải lạnh lùng cảnh cáo: "Tao không cho phép mày thích Hạ An, nghe rõ chưa?"

Gia Bảo bất ngờ đứng dậy nắm lấy cổ áo Duy Khải: "Tại sao tao phải nghe? Nguyễn Trần Duy Khải, tại sao dù tao có làm cái gì thì vẫn không thể nào vượt qua mày?"

Lúc trước dù cho cậu có nỗi lực học ngày học đêm như thế nào thì cũng không thể vượt qua được Duy Khải, cho đến tận bây giờ dù Duy Khải ở hạng bét của lớp thì cậu vẫn không thể vượt qua.

Dù bài kiểm tra của cậu có cao điểm hơn Duy Khải thì đã sao chứ? Những câu khó mà cậu không làm được thì Duy Khải lại làm được.

 Trong khi cả lớp đều hâm mộ cậu là hạng nhất của lớp thì chỉ có cậu biết rằng cái hạng nhất này căn bản là do Duy Khải bỏ nó nên cậu mới được.

Vậy thì có gì mà đáng tự hào chứ?

Còn Hạ An, dù cậu rất thích Hạ An nhưng lần nào gặp thì Hạ An điều tránh xa cậu. Ở trong lớp ánh mắt của Hạ An chỉ toàn nhìn về phía Duy Khải mà chẳng thèm để ý đến cậu.

Tại sao lúc nào cậu cũng không thể vượt qua được Duy Khải vậy?

Duy Khải chẳng thèm để ý đến lời của Gia Bảo nói mà hất tay Gia Bảo ra khỏi người của anh, sau đó lại đấm cho cậu ta thêm một cái nữa.



Lúc này, có mấy người đi ngang qua nhà vệ sinh nghe thấy tiếng động cũng tò mò chạy vào xem thử.

Mọi người bu lại nhà vệ sinh càng lúc càng đông, chen chúc nhau để vào xem.

Hạ An lúc này đang ngồi trong lớp thì thấy mấy người chạy ngoài hành lang, vừa chạy vừa hô to lên: "Đánh lộn kìa bây ơi."

Dường như mấy vụ đánh lộn này đã trở thành một đặc sản được mọi người vô cùng săn đón. Không biết vụ gì, hễ mà nghe đánh lộn một cái là cả trường lại nháo nhào lên chạy đi coi.

Mỹ Linh nghe được có đánh lộn liền nắm lấy tay Hạ An: "Đánh lộn kìa, mau đi coi."

Hạ An không muốn đi, đánh lộn thì có gì đâu mà coi: "Thôi, đừng đi.. lỡ bị đánh trúng thì sao?"

"Không có sao đâu, đi nhanh lên! Nếu không người ta đánh xong là nghỉ coi đó." Mỹ Linh vẫn kiên trì kéo theo Hạ An đi.

Thấy Mỹ Linh kiên quyết kéo theo cô đi cho bằng được, nên cô cũng đành đi theo sau Mỹ Linh.

Đi đến nhà vệ sinh khi còn cách hiện trường khoảng mấy mét, Hạ An nắm lấy tay Mỹ Linh lại nói: "Thôi, đứng đây được rồi."

Mỹ Linh nào có nghe lời: "Đứng đây làm sao mà thấy." Nói xong, Mỹ Linh tiếp tục lôi Hạ An vào trong.

Bên ngoài nhà vệ sinh bây giờ chật kín người, Mỹ Linh dắt Hạ An đi vào trong đám người đó, chen lấn luồng lách đủ kiểu hết. Mà có đều Hạ An phải công nhận, trình độ luồng lách của Mỹ Linh thật sự quá xuất sắc, chắc hẳn đây không phải lần đầu Mỹ Linh luồng lách vào đám đông hóng chuyện như thế này đâu.

Chỉ cần ít phút hai người đã thấy được hiện trường vụ đánh lộn.



Hạ An nhìn vào, điều đầu tiên là cô vô cùng bấy giờ khi nhìn thấy Duy Khải đang đứng bên trong, gương mặt rất hung dữ, hàng chân mày cau lại, tay nắm thành quyền nhìn Gia Bảo đang nằm dướng nền gạch một cách lạnh lùng không hề có chút gì thương tiếc hay ái náy nào cả.

Đúng lúc này tiếng trống trường vang lên, học sinh cũng nhanh chóng giải tán vào lớp.

Duy Khải quay lại liền bắt gặp ánh mắt to tròn của Hạ An đang nhìn anh. Anh có thể nhìn thấy được trong ánh mắt đó toàn là sự hoảng sợ.

Dù bình thường Duy Khải lúc nào cũng cáu gắt, nói chuyện lớn tiếng với cô nhưng anh cũng không hung hăng giống như lúc này.

Quả thật nhìn Duy Khải lúc này Hạ An vẫn không kìm chế được mà cảm thấy sợ hãi.

Duy Khải bước lại gần Hạ An.

Hạ An thì vẫn đứng như trời trồng tại chỗ.

"Tránh ra!" Duy Khải không muốn dọa Hạ An sợ, nhưng mà cách nói chuyện cọc cằn này của anh từ nhỏ đến lớn đã như vậy rồi, nhất thời sửa không kịp.

Người mọi người xung quanh nhìn vào đều thấy là Duy Khải đang tức giận với Hạ An, nhưng nếu nghe được giọng của Duy Khải nói với Gia Bảo lúc nãy so sánh với bây giờ thì giọng anh thật sự đã nhỏ nhẹ hơn nhiều rồi.

Hạ An đang đứng chắn ở cửa, ngay cả cô cũng không để ý đều này. Khi nghe tiếng Duy Khải khiến cô vô thức mà giật mình, cũng may là còn có Mỹ Linh nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô kéo cô sang một bên.

Duy Khải chỉ nhìn sơ sơ cô vài cái rồi cứ thế mà lướt qua.

Hạ An và Mỹ Linh cũng nhanh chóng đi vào lớp.