Áo khoác vừa mới mua ngày hôm qua thì ngay ngày hôm sau Duy Khải đã đem ra mặc đi học.
Cái áo đó vốn dĩ là không mua cho anh, thành ra mặc vào vừa ngắn vừa chật trông cứ hề hề làm sao ấy.
Nhưng anh vẫn hí hửng, mặt tươi roi rói đến trường.
Hạ An cũng mặc áo khoác đi đến trường.
Mọi khi Duy Khải sẽ vào lớp trước Hạ An.
Anh chân dài lại nhanh nhẹn, còn chân Hạ An không dài bằng anh cũng không nhanh nhẹn bằng, nên lần nào Duy Khải đi vào lớp ngồi vào chỗ của mình rồi thì Hạ An mới tàn tàn bước vào lớp.
Nhưng hôm nay không hiểu sao Duy Khải lại đi rất chậm, rất rùa bò.
Đi được vài bước anh lại đứng lại, quay đầu ra đằng sau đợi Hạ An đi tới chỗ anh xong rồi mới đi tiếp.
Hễ anh có lỡ bước vài bước hố thì ngay lập tức đứng khựng lại, nhất quyết không để cho giữa anh và Hạ An có khoảng cách nào.
Hạ An có hỏi sao anh không đi trước nhưng anh lại không trả lời cô.
Lâu lâu lại quay sang nhìn cô rồi cười cười một cách rất vô tri.
Hạ An thầm nghĩ chắc bữa nay Duy Khải bị cái gì rồi.
Anh ta cứ lạ lạ làm sao ý.
Có uống lộn thuốc nào không nhỉ?
Bởi hôm nay Duy Khải đợi Hạ An đi chung nên hai người vừa vặn vào lớp cùng nhau luôn.
Vốn dĩ lớp đang rất ồn ào nhưng không hiểu sao bởi vì sự xuất hiện của cô và Duy Khải lại trở nên im lặng.
Đúng như vậy, chính là cái sự im lặng bất bình thường y chang như cái bữa Hạ An đưa hộp milo cho Duy Khải.
Ngay lúc này đây Hạ An và Duy Khải chính là tâm điểm chú ý của mọi người trong lớp.
Mọi ánh mắt đều hướng về cả hai. Mà không chỉ ở trong lớp đâu, khi Hạ An vừa bước vào cổng trường đã nhận ra là mọi người trong trường ai thấy hai người thì cũng quay lại nhìn hết trơn.
Tất cả bọn họ đều nhìn chầm chầm vào cái áo khoác mới của Duy Khải. Tuy trong anh mặc cái áo khoác vô rất mắc cười với lại màu xanh da trời trông có vẻ khá dịu dàng, dễ thương kia không phù hợp với tính cách khó ở của anh cho lắm.
Nhưng họ không quan tâm điều đó mà điều họ quan tâm là cái áo của Duy Khải và cái áo của Hạ An y chang nhau.
Mặc áo cặp kìa trời!
Hạ An là người không thích bị người khác quá chú ý đến mình nên khi bị mọi người nhìn thì cô chỉ biết cúi mặt xuống mà đi, không dám nhìn ai hết.
Lần này cô rút kinh nghiệm đợt trước nên không dám giải thích gì, sợ giải thích xong mọi người càng nghĩ tùm lum nữa thì mệt.
Lớp trưởng Đăng Khoa ngồi ở bàn đầu tổ hai, quan sát rõ hiện trường nhất. Không kìm chế được kích động đứng bật dậy hỏi: "Công khai luôn rồi hả?"
Giọng của Đăng Khoa có hơi lớn, không chừng lớp kế bên còn nghe được. Bây giờ đã hiểu sao cậu ta được chọn làm lớp trưởng rồi.
Hạ An chỉ mới vừa đến chỗ ngồi của mình còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh đó của lớp trưởng Đăng Khoa, khiến cô đứng hình mất một lúc, không hiểu chuyện gì.
Lúc này ở bàn đầu tổ ba, Duy Khải vừa để cặp xuống bàn thì nghe được câu hỏi của Đăng Khoa.
Anh liền xoay mặt lại nhìn lớp trưởng.
Từ trước đến giờ, Duy Khải là người khá kiệm lời trong lớp. Đăng Khoa tưởng chừng Duy Khải sẽ chẳng thèm để ý đến mình đâu.
Nhưng ai có ngờ Duy Khải lại "ừm" với lớp trưởng một tiếng.
Cái mặt cứ nghênh nghênh lên trông vô cùng tự đắc. Như thể muốn nói với cả thế giới rằng, anh ta công khai người yêu đấy.
Anh ta có người yêu rồi đấy.
Sao? Có ganh tị chưa?
Nguyên cả cái lớp liền "woa" lên hơn cả cái chợ nữa.
Trong khi đó, Hạ An thì vẫn đứng ngơ ngơ ngác ngác nhìn mọi người.
Ba hồi trống vang lên, mọi người đều trở về chỗ của mình ngồi ngay ngắn trật tự lại để bắt đầu tiết học.
Tiết đầu hôm nay là tiết sinh.
Cô dạy sinh tên là Trang. Cô mới chỉ hơn ba mươi tuổi thôi.
Bữa nay, cô mặc một chiếc áo dài màu hồng nhạt bước vào lớp.
Cả lớp đứng lên chào cô, cô mỉm cười rồi chào lại mọi người sau đó bảo các bạn ngồi xuống.
Sau khi tiết học đã bắt đầu được khoảng mười mấy phút, nhân lúc cô Trang không chú ý Duy Khải đã đem tập sách của mình chạy xuống dưới bàn của Hạ An.
Hạ An thấy Duy Khải chạy xuống chỗ cô liền hỏi: "Cậu xuống đây làm gì?"
Duy Khải không trả lời câu hỏi của Hạ An, mà chỉ lo để tập, sách của mình lên bàn, còn phần tập, sách của mấy môn khác thì nhét vào trong hộc bàn của Hạ An.
Xong xuôi rồi thì ngang nhiên bảo cô: "Xích vô!" Để anh rồi cùng.
Hạ An đương nhiên là không chịu.
Tự nhiên cô đang ngồi một mình rất thoải mái, rất dễ chịu rồi cái tên Duy Khải này lại muốn chiếm chỗ của cô là sao.
"Chỗ của cậu sao cậu không ngồi?"
Hạ An mãi không chịu xích vô trong.
Điều này nào có thể làm khó được Duy Khải, anh ta liền ngồi xuống vào chỗ của Hạ An luôn, trong khi Hạ An còn chưa xích qua bên kia.
Hạ An tưởng nếu mình không chia sẻ ghế thì Duy Khải sẽ bỏ cuộc không đòi ngồi chung nữa, nhưng ai có ngờ anh ta lại mặt dày như thế.
Hai người bây giờ ngồi dính sát vào nhau.
Trong tình thế ép buộc chẳng còn cách nào khác cô phải đành xích vào trong một chút để cho Duy Khải ngồi.
Cả lớp bây giờ thay vì chú ý trên bảng nghe cô giảng bài thì lại hướng ánh mắt về hai người nào đó đang náo loạn ở bàn cuối tổ ba.