Chúng Ta Chia Tay Đi (Cẩu Cáo - ADS)

Chương 17



Tỳ Mộc Đồng Tử đi rồi, vườn hoa chỉ còn lại một mình Đại Thiên Cẩu.

Chẳng còn ai đối ẩm, ngay cả rượu trong ly cũng mang vị khổ sở. Rượu này là khi hắn rời tới đây, Yêu Hồ thay hắn chuẩn bị, đặc biệt tới Vãn Nguyệt Lâu mua Tương tư nhập cốt, nghe nói là rượu vô cùng nổi tiếng, so với chuyện phong nguyệt còn say hơn.

Say hay không Đại Thiên Cẩu không nếm ra, chỉ thấy nhớ Yêu Hồ.

Yêu Hồ cũng thích rượu. Trước khi hai người tách ra, y hay ngồi dưới hiên, chân để trần, bên người bày một bình rượu với chén sứ, tự rót tự uống vô cùng vui vẻ.

Y mà hứng lên, liền ném hết mặt mũi ghé vào đầu gối Đại Thiên Cẩu, đòi hắn thổi sáo cho nghe.

Đại Thiên Cẩu không làm gì được, không chỉ thổi sáo, còn vì Yêu Hồ hát một khúc. Đường đường là quốc sư, bỗng nhiên trở thành nghệ nhân giang hồ, còn là kiểu không thu phí.

Đại Thiên Cẩu mỉm cười, lặng lẽ rót cho mình một chén rượu.

Bây giờ hắn nguyện ý thổi một khúc, đáng tiếc người nghe kia đã tìm được một giai nhân chơi đàn cho y rồi.

Hắn đang nghĩ ngợi, Nha Thiên Cẩu lại tới báo, ngoài cửa có người cầu kiến.

Đại Thiên Cẩu nhíu mi, sao hôm nay viện này lại náo nhiệt như vậy?

Hắn biết người kia không thể nào là Yêu Hồ. Y là các chủ, nào cần thông báo.

Nhưng lời nói ra, trong lòng vẫn có một chút mong đợi, "Là ai vậy?"

"Là một tiểu yêu, gọi là Đăng Lung Quỷ, nói trước đây từng ở bên cạnh ngài và Yêu Hồ đại nhân hầu hạ một thời gian ạ." Nha Thiên Cẩu trả lời.

Đại Thiên Cẩu giấu sự thất vọng trong lòng. Hắn có chút ấn tượng với Đăng Lung Quỷ này, là hạ nhân ở trong viện của Yêu Hồ làm việc vặt với Trửu Thần.

"Cho hắn vào đi."

Nha Thiên Cẩu có chút chần chừ, "Đại Thiên Cẩu đại nhân, Đăng Lung Quỷ còn bưng một mâm đồ trên tay, nói là lễ vật cho ngài."

Đại Thiên Cẩu kinh ngạc, ngẫm nghĩ một chút. Bây giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng còn ở vị trí cao cao tại thượng kia nữa, chẳng có yêu quái nào ngốc nghếch tới hại hắn làm gì cả.

"Đã mang theo lễ vật thì càng không thể để người ta đợi ngoài cửa rồi." Đại Thiên Cẩu nhẹ nói.

Nha Thiên Cẩu nghe vậy, vội vàng mời tiểu quỷ tiến vào.

Đăng Lung Quỷ là yêu quái yêu lực thấp nhất, không thể hóa thành hình người, vẫn mang bộ dạng một chiếc lồng đèn thành tinh, trong đêm tối phát ra ánh sáng.

Trong tay còn đang bê một mâm đồ ăn có hai món,

Một bát sứ thanh hoa chứa mì trường thọ, nước dùng trong vắt, bên trong còn rắc mảnh hành nhỏ, bên trên có một quả trứng chiên, ngụ ý trường thọ như ý. Bên cạnh là một hộp điểm tâm hình lá phong nhỏ, vỏ ngoài màu đỏ nhạt, bên trong là nhân mặn.

Hai món nhìn đơn giản, nhưng vẫn có thể thấy người làm dụng tâm.

Tiểu quỷ có chút ngượng ngùng, đối mặt với Đại Thiên Cẩu ôn nhu tuấn nhã, khuôn mặt vốn hồng nay càng đỏ hơn, dập đầu rồi nói lắp bắp, "Đại, Đại Thiên Cẩu đại nhân, ta muốn, ta muốn, chúc mừng sinh nhật ngài."

Tiểu quỷ cẩn thận mang mâm nhỏ tới trước mặt Đại Thiên Cẩu, nhìn hắn, "Ta, ta không có lễ vật gì quý báu, chỉ biết làm một chén mì trường thọ với chút điểm tâm. Mong ngài, mong ngài không chê."

Đại Thiên Cẩu mắt không nhìn thấy Đăng Lung Quỷ, nhưng vẫn nhớ bộ dáng. Trong ấn tượng của hắn, hắn chưa từng có chút liên hệ nào với tiểu yêu này, sao lại biết được sinh nhật mình, còn làm lễ vật.

"Đa tạ tâm ý của ngươi. Ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã." Đại Thiên Cẩu phân phó Nha Thiên Cẩu mang tới cho Đăng Lung Quỷ một chiếc ghế. Đăng Lung Quỷ thật ra chỉ bay lơ lửng trên ghế, nhưng có vẻ rất vui.

Tiểu yêu này đặt mâm trên bàn, không thúc giục hắn mau nếm, chỉ mặt đầy mong chờ nhìn hắn.

Đại Thiên Cẩu nhạy bén cảm thấy tiểu yêu đang chờ mong mà nhìn mình, ngửi mùi vị của mì trường thọ, chỉ là một tô mì thông thường, ấy vậy lại thơm như mỹ vị.

Đại Thiên Cẩu nếm thử một đũa, gật đầu. "Ngon lắm, đa tạ."

Đăng Lung Quỷ kích động không nói lên lời.

"Nhưng ta muốn hỏi một chút. Sao ngươi lại biết sinh nhật ta? Cớ gì muốn tới chúc mừng ta?" Đại Thiên Cẩu lại hỏi.

Sợ Đăng Lung Quỷ nghĩ nhiều, hắn giải thích một câu, "Ta không có ý gì đâu, nhưng nhiều năm rồi không ai nấu mì trường thọ cho ta, nên có chút kinh ngạc."

Đăng Lung Quỷ xấu hổ nhìn quanh, nhỏ giọng nói, "Đại Thiên Cẩu ngài từng cho ta một túi kẹo."

Một túi kẹo?

Đại Thiên Cẩu ngưng thần nhớ lại. Hình như có một lần hắn cho rất nhiều tiểu yêu trong sân kẹo. Nhưng lần đó là vì Yêu Hồ ngày nào cũng ăn kẹo, ăn đến đau cả răng còn ôm hộp kẹo không buông. Hắn nóng giận liền tịch thu hộp kẹo, phát cho nhóm tiểu yêu trong sân.

Yêu Hồ quay về còn lăn lộn ăn vạ rất lâu, luôn miệng nói kẹo là báu vật.

Vốn chỉ là tiện tay, không ngờ tiểu yêu lại nhớ tới hôm nay.

"Đa ta." Đại Thiên Cẩu trịnh trọng nói.

Đăng Lung Quỷ cuống lên, lắp bắp nói, "Không phải, không cần cảm tạ. Đại Thiên Cẩu đại nhân vẫn luôn ôn hòa với tiểu yêu quái như chúng ta, ngài không ngại nhận lễ vật, ta đã, đã rất, rất vui vẻ rồi."

"Ta rất thích lễ vật của ngươi." Đại Thiên Cẩu nói, lại ăn thêm một miếng mì.

Đăng Lung Quỷ đối diện hắn, vui tới muốn tự nổ thành pháo hoa luôn.

Bọn họ đang nói chuyện, bỗng một quả pháo hoa nở rộ lên giữa trời đêm.

Một quả tiếp một quả, vô cùng sáng lạn, như cả một vườn hoa nở giữa không trung.

Đại Thiên Cẩu dừng tay một chút, hắn nhận ra đây là tiếng gì. Năm đó làm tiệc rượu sinh thần trong cung cũng đốt một ít. Hắn luôn không thích pháo hoa.

Nhưng hai, ba tháng trước, Yêu Hồ từng nói, chờ tới sinh nhật hắn, sẽ đốt pháo hoa, còn đốt loại đẹp nhất đắt nhất.

Hắn tuy cười cười không nói, nhưng trong lòng lại xoay vần theo tiếng pháo hoa.

Thực sự tới sinh nhật hắn rồi.

Đại Thiên Cẩu giả bộ lơ đãng hỏi Đăng Lung Quỷ, "Hôm nay Uyển Thiên Các có gì vui à? Sao lại đốt pháo hoa?"

Đăng Lung Quỷ nhất thời không biết nói gì, thần sắc lộ ra vẻ khổ sở.

Đại Thiên Cẩu tự giễu, trên mặt vẫn là vẻ mặt ôn hòa, thấp giọng hỏi, "Là... vì Tiêu Đồ cô nương à?"

"Vâng..." Đăng Lung Quỷ cẩn thận nhìn sắc mặt Đại Thiên Cẩu, "Tiêu Đồ tiểu thư chưa thấy pháo hoa bao giờ. Các chủ đại nhân liền đốt cho nàng xem."

Đại Thiên Cẩu không nói nữa, trấn định cúi xuống ăn mì.

Chỉ là tay nắm đũa của hắn run rẩy.

Hóa ra, người hắn thích không chỉ ở bên người khác.

Pháo hoa vốn là đốt cho hắn nhìn, cũng trở thành lễ vật lấy lòng người ta rồi.

Đăng Lung Quỷ loay hoay trên ghế, trực giác biết mình nói sai rồi. Tiểu quỷ cúi đầu muốn nói gì đó, mặt lại đần ra, nói gì bây giờ.

Nó chỉ len lén nhìn về phía Đại Thiên Cẩu, lại thấy vị đại nhân xưa nay ôn hòa thận trọng chẳng biết từ khi nào đã rơi lệ.

Đăng Lung Quỷ bụm miệng, không thể tin nổi quốc sư đại nhân uy danh hiển hách cũng sẽ có lúc yếu ớt như vậy.

Nước mắt trong đêm đen không nhìn rõ được, nhưng vẫn rất chân thực, rơi vào bát mì trường thọ.

Đăng Lung Quỷ mắt nhìn thấy, tâm hận người đã làm Đại Thiên Cẩu thương tâm.

"Đại Thiên Cẩu đại nhân, sinh thần an vui."

Đăng Lung Quỷ nói, thanh âm không nhỏ, dù dưới trời đầy pháo hoa vẫn nghe thấy rõ ràng.

"Đa tạ." Đại Thiên Cẩu cười nói, nước mắt ngừng rơi, dưới ánh sáng mông lung lộ ra mặt mày nhu hòa, "Cảm ơn lễ vật của ngươi, ta rất vui."

"Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngài vui là được rồi." Đăng Lung Quỷ cũng cười rồi nhảy xuống khỏi ghế, bay tới trước mặt Đại Thiên Cẩu, vụng về cong thắt lưng, "Ta phải về rồi, buổi tối còn có nhiệm vụ."

Đại Thiên Cẩu vội vàng đứng lên, trịnh trọng cúi người với Đăng Lung Quỷ.

"Đa tạ." Hắn nói lại.

Đăng Lung Quỷ thấy mũi chua xót, cũng không để Đại Thiên Cẩu tiễn, nhanh như chớp chạy đi.

Đại Thiên Cẩu đứng tại chỗ một lúc.

Bầu trời đêm cao cao, pháo hoa không ngừng nở rộ, dường như cả kinh thành đều có thể thấy.

Xa xa dường như còn nghe thấy tiếng đàn.

Trong nháy mắt, Đại Thiên Cẩu cảm thấy mình quay về Hoa Đinh Châu, về tới khách điếm, nơi hắn cùng Yêu Hồ ngồi bên lan can, nghe tiếng pháo hoa nở rộ, nghe tiếng đôi lứa đang hẹn thề, nghe tiếng nữ xướng, "Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng."

Hắn yên lặng ngồi lại bàn đá, chậm rãi ăn hết chén mì cùng đĩa điểm tâm Đăng Lung Quỷ làm.

Qua một hồi lâu, điểm tâm cũng đã lạnh, còn dính lại với nhau, Đại Thiên Cẩu vẫn ăn hết.

Đây là lễ vật sinh nhật tốt nhất hắn từng nhận được.

-

Bên ngoài viện, Đăng Lung Quỷ vốn đã rời đi từ lâu hóa ra chỉ là vòng qua một góc tường liền dừng bước.

Thân thể nho nhỏ được màn đêm che chắn bắt đầu dài ra, một thân đèn lồng biến ra hai chân thon dài, hông nhỏ gầy, mái tóc bạc, đuôi tóc còn vương chút sắc tím.

Tiểu yêu hoàn toàn biến thành Yêu Hồ, lạnh run trong gió, trên mặt còn hai hàng lệ đang rơi.

Yêu Hồ chần chờ một chút, xoay người nhảy lên tường, men theo vách tường quay lại hoa viên của Đại Thiên Cẩu.

Đại Thiên Cẩu vẫn đang ngồi trong vườn hoa, trong tay vẫn cầm điểm tâm y đưa tới, vừa ăn vừa uống rượu, từng ngụm từng ngụm ăn hết.

Yêu Hồ không nhận ra y đang cười, nước mắt theo gò má rơi xuống, lưu thành từng chấm tròn trên y phục.

Mì trường thọ cùng điểm tâm đều là thành quả cả một chiều trong bếp của y, lãng phí không biết bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, lại chỉ có thể mượn dáng vẻ của kẻ khác đưa tới cho Đại Thiên Cẩu.

Pháo hoa chuẩn bị cho hắn, rõ ràng là để thực hiện lời hứa của mình, vậy mà lại phải mượn danh cho kẻ khác.

Còn làm Đại Thiên Cẩu thương tâm tới vậy.

"Đại Thiên Cẩu đại nhân, sinh thần an vui."

Yêu Hồ nhìn Đại Thiên Cẩu, thì thào nói. Thanh âm của y còn chưa kịp tới bên tai Đại Thiên Cẩu, đã bị gió lạnh thấu xương xé nát.

Chỉ có pháo hoa chẳng có chừng mực, không ngừng phóng lên trong trời đêm.