Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chương 18



Bà Mạnh cực kỳ kinh ngạc, khen ngợi một cách thẳng thắn: “Thật là xứng đôi.” Sau đó nói với chồng: “Đây là Tiểu Khương mà em từng nhắc với anh, cháu gái của cô Kỳ.”

Dư Hải Lan không khỏi đánh giá cao, thái độ niềm nở với Khương Uyển Phồn.

Người có mặt tại hiện trường gió chiều nào theo chiều đó, Khương Uyển Phồn thành nhân vật chính, Lâm Diên và Yến Tu Thành đương nhiên bị gạt sang một bên. Lâm Diên ngây người ra bởi cảnh tượng đột ngột này, nhìn Trác Dụ cả nửa ngày cũng không thốt nổi một chữ.

Trác Dụ nhướng mày: “Chị dâu đẹp không?”

Lâm Diên suýt nữa nhồi máu cơ tim.

Còn Yến Tu Thành ở đằng sau, ánh mắt như một chùm đèn chiếu tĩnh mịch cứ chăm chăm vào người Khương Uyển Phồn. Bỗng nhiên tầm mắt bị chắn ngang, âu phục đen như bức tường, là Trác Dụ chắn ánh mắt đang nhìn Khương Uyển Phồn của anh ta.

Sau khi cuộc gặp gỡ kết thúc, bà Mạnh kéo tay của Khương Uyển Phồn lưu luyến không rời, tự mình tiễn tới tận cửa. Trác Dụ lái xe tới, bà Mạnh mời: “Có thời gian thì cùng Tiểu Khương tới nhà ăn bữa cơm, chỉ có hai người chúng ta thôi.”

Khương Uyển Phồn ngồi vào ghế lái phụ, lễ phép chào tạm biệt.

Cửa sổ xe đóng lại, không khí đột ngột im bặt, thoang thoảng mùi son phấn.

Khương Uyển Phồn liếc một cái vào gương chiếu hậu, không khỏi căng thẳng.

Trác Dụ phá tan sự tĩnh lặng: “Tối nay mượn thể diện của em, hiếm khi anh cũng làm nhân vật chính luôn.”

Khương Uyển Phồn nói: “Giúp đỡ lẫn nhau.”

Đáp án này khiến Trác Dụ bật cười.

Tốc độ xe chậm lại, anh chủ động nhắc tới chuyện trong nhà: “Lâm Diên là em họ của anh, nói chuyện không có chừng mực khiến em chê cười rồi.”

Khương Uyển Phồn nhớ tới lần anh và Tạ Hựu Địch cãi nhau trong tiệm thì hỏi: “Anh và Tạ Hựu Địch làm hòa chưa?”

“Chưa nữa.” Trác Dụ đau đầu: “Cậu ta chặn anh rồi.” Dừng một lúc anh lại nói: “Sau đó anh lại đổi số khác kết bạn với cậu ta.”

Còn về tiếp sau của chuyện này lại là một đoạn phát triển cực kỳ khó tin. Tạm thời không muốn nói kỹ, Trác Dụ đổi chủ đề: “Đúng rồi, lúc nào em tới chỗ bà Mạnh?”

“Không đi.” Khương Uyển Phồn nói: “Em từ chối rồi.”

Thân xe rõ ràng dừng lại, Trác Dụ nhíu mày: “Tại sao?”

Khương Uyển Phồn thoải mái nói: “Công ty của anh không phải cũng đang tranh giành à? Đã quen biết thế này rồi, em không thể không nể mặt được.”

Ban đầu tưởng rằng chuyện ngoài lề ở bữa tiệc vừa rồi đã tự nhiên kết thúc nhưng mà nói thế này Trác Dụ lại gật đầu, nghiêm túc nói: “Cũng đúng, sau này em phải gặp người nhà anh.”

“Sau này.” Khương Uyển Phồn khựng lại, nhắc lại theo bản năng.

Trác Dụ nhướng mày: “Chê lâu à? Được vậy ngày mai nhé.”

“Em không có ý như thế.”

“Hiểu rồi.” Trác Dụ đạp ga, chiếc xe bắt đầu nhanh hơn: “Vậy bây giờ.”

“Ơ hay!” Khương Uyển Phồn thật sự gấp gáp rồi.

Trác Dụ không trêu cô nữa: “Được rồi, được rồi, em ngồi cho vững. Anh sẽ không ép em làm chuyện mình không muốn. Nếu như thật sự có sau này, nếu em không muốn gặp họ, vậy thì không gặp.”

Khương Uyển Phồn hơi thấy nhẹ nhõm.

Đưa cô tới cửa tiểu khu, Trác Dụ hạ cửa xe xuống: “Khương Uyển Phồn.”

“Hửm?” Cô quay đầu.

“Lời em nói, anh có thể xem là thật không?” Giọng Trác Dụ hơi run, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa mong đợi.

Khương Uyển Phồn không nói gì, xoay người gia tăng bước chân.

Vừa tới nhà, cô nằm lên giường, tay che lấy ngực, trái tim vẫn đập thình thịch. Cô nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu, như thể nó là bảng vẽ còn mắt là cọ vẽ, tự động phác họa ra dáng vẻ của Trác Dụ.

Đôi mắt nhắm chặt lại càng gay go hơn.

Trác Dụ trong đầu trở thành ảnh động, mí mắt giương lên lúc anh cười, vẻ mặt che giấu đi sự kiềm chế lúc bị sỉ nhục, cơ thể mặc âu phục chân dài thẳng tắp, ba vòng khi đo cơ thể...

“Vòng ngực 110, eo 75, vòng mông 121.”

“...?”

Khương Uyển Phồn tỉnh ngộ, bản thân còn có thể đọc chính xác số liệu nữa.

Cô lật người một cái, sờ tìm điện thoại dưới gối.

Ấn vào nhóm nhỏ vài cái, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nhập chữ gửi đi.

Một chén trà gừng: [Nếu như tớ nói, tớ muốn đăng kí kết hôn, các cậu sẽ thế nào?]

Siêu sao: [?]

Máy ảnh mini: [?]

Một chén trà gừng: [Quen biết ba tháng trước, nam, con người rất tốt.]

Máy ảnh mini: [Lúc bố tớ giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu, cậu cũng nói như thế.]

Siêu sao: [Làm phiền rồi, bây giờ yêu cầu của các cậu thấp tới mức chỉ cần là nam là được à?]

Một chén trà gừng: [Anh ấy là người thành phố này, 28 tuổi, biết Triệu Lâm không? Đó là công ty nhà cô của anh ấy.]

Máy ảnh mini: [Đợi đã.]

Máy ảnh mini: [Người này có phải họ Trác không?]

Khương Uyển Phồn nhíu mày lại lật người một cái: [Sao cậu biết?]

Máy ảnh mini: [Mạnh dạn đoán một cái, tên là Trác Dụ à?]

Một chén trà gừng: [...]

Máy ảnh mini: [Trùng hợp thế! Trùng tên với đối tượng xem mắt một tháng trước của tớ này!!]



“Cô ơi, tối qua cô không ngủ ngon à?” Lúc Lữ Lữ cầm mẫu áo tới thì nhìn chằm chằm mắt của cô: “Đã đen sì cả rồi.”

Khương Uyển Phồn sờ sờ má phải: “Đau răng nên không ngủ được.”

“Ôi, vậy cô uống chút thuốc tiêu viêm đi.” Lữ Lữ vừa sắp xếp vải vừa than thở: “Cô đã thật sự từ chối chuyện tu sửa tranh Vạn Phật rồi, người khác cứu cũng chẳng cứu được.”

Khương Uyển Phồn ừm một tiếng: “Thời gian công trình bên đó lâu quá lại còn có chỗ sửa chỉ định nữa, đi theo là phải non nửa năm nên thôi.”

Lữ Lữ không hề tiếc nuối: “Thực ra cô giáo này, cô có thể đi tới nơi càng cao hơn, chắc chắn mạnh hơn ai đó.”

Khương Uyển Phồn khẽ cười: “Em so sánh với anh ta làm gì, chị vốn mạnh hơn anh ta mà.”

“Đúng!!” Lữ Lữ bĩu môi: “Đúng là hời cho Yến Tu Thành.”

Khương Uyển Phồn rất bình tĩnh chỉ chỉ: “Hai mẫu này đi, em mang qua cho chú Đồng lần nữa đi.”

Học trò gọi: “Cô Uyển Phồn có người tìm!”

Cứ tưởng là khách hàng nhưng cô chẳng hề quen biết người đứng ở cửa.

“Chào cô Khương, tôi tên là Chu Chính, tổng giám đốc Trác bảo tôi tới.” Chu Chính lấy một bọc tài liệu còn mới toanh trong túi ra đưa cho cô: “Tạm thời có chuyện, chuyến bay công tác của tổng giám đốc Trác tới Bắc Kinh sớm quá nên không kịp tới đây.”

Kẹp tài liệu không tính là dày, Khương Uyển Phồn hỏi: “Đây là?”

Chu Chính nói: “Tổng giám đốc Trác bảo cô mở ra sẽ rõ ngay.”

Sau khi người đi rồi, Khương Uyển Phồn ước lượng tài liệu trong tay. Dù rằng không nhìn thấy cụ thể nhưng trái tim vẫn không kiềm chế được mà đập mạnh hơn.

Sợi dây trắng quấn ba đến năm vòng, mở ra, thứ đập vào mắt đầu tiên là đề mục màu đỏ chót. Lật trang đầu tiên là chữ của Trác Dụ. Trong bọc có vài chứng từ, chứng minh quyền sở hữu cổ phiếu, quyền tài sản cửa hàng.

Lúc này điện thoại vang lên, đương sự đúng lúc gọi điện tới.

Khương Uyển Phồn ấn nghe máy, ngón tay bất giác run lên vì thế ấn hai lần mới ấn đúng.

Trác Dụ hỏi: “Nhìn thấy đồ chưa?”

Khương Uyển Phồn ừm một tiếng, cổ họng như tắc nghẹn.

Trác Dụ nói: “Vốn dĩ muốn tự mình cầm đưa cho em nhưng đi công tác gấp quá.”

Khương Uyển Phồn vẫn đáp lại một tiếng: “Vâng.”

Sự trầm mặc ngắn ngủi.

Mở miệng lần nữa, giọng Trác Dụ hơi nhỏ lại mang theo vẻ chắc chắn cẩn thận: “Lời tối qua em nói là thật sao?”

Không đợi cô suy nghĩ đáp lại hoặc là sợ nghe thấy đáp án, Trác Dụ nói thẳng ra, nắm lấy thế chủ động với thái độ bình tĩnh: “Vậy anh xem là thật. Giai đoạn hiện tại của anh, những thứ có thể đưa cho em đều đã ở trước mặt em rồi. Em đừng áp lực, nếu thật sự không có cảm giác đó với anh, anh bảo Chu Chính chiều lại tới cầm đồ đi.”

Khương Uyển Phồn lắng nghe mà bật cười cũng không căng thẳng nữa mà còn trêu chọ anh mấy câu: “Nếu đã như thế còn cầm mấy thứ này tới cho em làm gì?”

Trác Dụ thì thầm: “Lỡ như.”

“Hửm?”

“Lỡ như anh cược đúng thì sao.”

“Nhà cửa xe cộ đều thêm tên em à?”

“Thêm chứ.”

“Không sợ em phân chia tài sản nhà anh à?”

“Không sợ.” Trác Dụ nói: “Điều kiện nhà em tốt hơn nhà anh.”

Khương Uyển Phồn trực tiếp bật cười, khóe mắt giương lên, chân mày dịu dàng, chuyển động chín giờ sống động như nắng ấm khiến cả người nóng cả lên như một chiếc bánh hương dứa xốp mềm.

Trác Dụ hơi than thở: “Không muốn ép em, cũng không nỡ từ bỏ. Anh rất muốn một đáp án chính xác. Lỡ như là thật thì luôn phải thể hiện cho em, những gì em thấy, em cầm đều là tất cả những gì anh có thể cho trước mắt. Nếu như chỉ là chơi đùa, chỉ là trêu đùa...” Anh dừng lại một lúc mới tiếp tục: “Vậy thì anh vẫn thấy tiếc nhưng ngoài tiếc thì còn biết ơn nữa.”

Cổ họng Khương Uyển Phồn căng chặt: “Biết ơn cái gì?”

Giọng của Trác Dụ hòa lẫn với tiếng còi xe ở đầu bên kia điện thoại, vừa lúc có lúc không vừa mê hoặc. Anh thấp giọng nói: “Em xuất hiện, anh rung động rồi.”

……

Việc dù có bận, Lữ Lữ cũng vẫn có thể phát hiện ra những tin sốt dẻo khác nhau: “Có thấy gì không, hôm nay tâm trạng chị Uyển Phồn rất tốt luôn.”

“Không phải chị ấy đau răng à, thế mà tâm trạng vẫn tốt á?” Nhân viên cửa hàng lắc đầu: “Không nhìn ra.”

“Mắt thế nào đấy.” Lữ Lữ phân tích: “Chị ấy cứ cười mãi, đấy đấy đấy, lại nữa rồi!”

Mắt mà sắc còn thấy đồ trong tay của cô: “Cái chị ấy lật có phải sổ đỏ không? Mua nhà rồi à? Thế mà chúng ta lại không hề hay biết?”

“Nghĩ cái gì đấy.” Nhân viên quán rì rầm: “Mình thà tin là phòng tân hôn mà tổng giám đốc Trác mua còn hơn.”

“Cậu mới nghĩ cái gì đấy.” Lữ Lữ thề thốt: “Nếu mà vậy thì chữ Lữ* của mình sẽ viết ngược.”

*chữ 吕 này.

Sau cơm trưa, Khương Uyển Phồn tập trung vào công việc. Tấm màn trên tay này được gửi từ quê tới từ tuần trước, Khương Vinh Diệu dặn hết lần này tới lần khác phải tỉ mỉ một chút. Chỉ vàng chỗ giữa vì quá lâu đời nên đã bạc màu và đứt tới mức thay đổi hoàn toàn, việc khôi phục lại mất một khoảng thời gian.

Bận gần mười tiếng đồng hồ mới thêu được 1/5, đợi Khương Uyển Phồn nghỉ ngơi thì sắc trời vào bảy giờ tối đã đen sì. Lữ Lữ đi tới đưa đồ ăn nhanh đã nguội ngắt cho cô. Khương Uyển Phồn chẳng muốn ăn gì, làm một cốc yến mạch lấp đầy bụng. Còn chưa uống được hớp nào thì chuông gió của cửa hàng vang lên, có người đi vào cửa hàng.

“Chào mừng, có hứng thú thì tùy ý...” Lời im bặt dừng hẳn lại, Khương Uyển Phồn thấy rõ là Yến Tu Thành.

Anh ta mặc áo măng tô màu mơ dài tới mắt cá chân, đeo chiếc kính không gọng tăng thêm phần nho nhã, hình tượng thông minh tài tuấn. Khương Uyển Phồn lùi ra sau một bước, sự lạnh nhạt khắc cả lên mặt: “Có chuyện gì?”

Yến Tu Thành mím chặt môi: “Uyển Phồn, em nhất định phải dùng thái độ này với tôi à?”

“Tôi đã rất kiềm chế rồi đấy.” Khương Uyển Phồn đặt yến mạch lên bàn, mạnh một cái làm, vài giọt nóng rực vung vãi khiến mu bàn tay cô rụt lại.

“Có bị bỏng không?” Yến Tu Thành nói: “Cần gì phải thế, tự mình làm khó mình.”

“Đừng có đặt tôi vào lời này để nói.” Khương Uyển Phồn nhìn về phía anh ta cười lạnh lẽo: “Nhiều năm trôi qua như thế rồi, anh vẫn tự tin mù quáng thế nhỉ, chẳng thay đổi chút nào.”

Yến Tu Thành đã không còn là chàng trai mang sự tự ti của quá khứ đó nữa, bây giờ công thành danh toại, tiền đồ tươi sáng, lần nữa chứng minh được rằng sự lựa chọn trước đây của anh ta là không hề sai lầm.

Tin chắc vào dự đoán của bản thân nên sẽ càng chẳng biết sai để sửa.

Bầu không khí căng thẳng xa cách, sự im ắng như đang chuẩn bị gươm súng sẵn sàng.

“Em có biết Trác Dụ là người thế nào không?” Yến Tu Thành bỗng chốc lên tiếng: “Một người có bố từng có lịch sử phạm tội, em chắc chắn muốn ở bên anh ta à?”

Khương Uyển Phồn khẽ cười, chẳng thèm để ý: “Dựa theo logic của anh, nếu như anh mà không đi thì có phải tôi phải báo cánh sát không?”

Sắc mặt Yến Tu Thành khó kiềm chế được: “Anh ta không có thực quyền ở công ty, cô, chú, họ hàng của anh ta đều không phải người dễ đối phó. Gia đình phức tạp như này, em chắc chắn muốn nhận vào người mình chứ? Nghe ngóng xem xét lần nữa, mấy tháng trước, chuyện mờ ám của anh ta và cái ngôi sao nữ tên Thịnh Lê Thư kia đều thành trò cười kia, còn không chỉ là mỗi cái này.”

Im lặng vài giây.

Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, khóe môi giương lên một độ cong: “Anh ghen tị với anh ấy.”

Yến Tu Thành nhanh chóng tức giận: “Anh ta có cái gì tốt đẹp khiến tôi ghen tị?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Khương Uyển Phồn nhìn thẳng: “Bởi vì anh nghe thấy hôm đó tôi nói rằng tôi muốn kết hôn với anh ấy.”

Má Yến Tu Thành nghiến chặt: “Nếu như em chỉ vì muốn báo thù tôi thì tôi đồng ý xin lỗi em.”

Khương Uyển Phồn như nghe được chuyện cười hài hước nhất trên đời, thậm chí không muốn lãng phí một chữ với anh ta nữa: “Anh đi đi.”

Lệnh đuổi khác kiên quyết, không hề nể mặt.

Đã nhiều năm qua như thế rồi, Khương Uyển Phồn vẫn giống hệt với thời đại học. Tính cách dứt khoát, trong mềm có cứng, rõ ràng không phải người thích nổi trội nhưng mọi lời nói mọi hành động đều mang theo cung lửa: tự tin, trầm tĩnh, thành thạo, không gây rắc rối cũng không sợ thử thách.

Những thứ trước đây khiến Yến Tu Thành cực kỳ say mê, cũng khiến trong lòng anh ta u ám nhát gan.

“Tôi biết rồi, em nhớ ghét tôi.” Yến Tu Thành nói: “Nhưng tác phẩm năm đó cũng chẳng phải một mình em hoàn thành đâu.”

Ánh mắt Khương Uyển Phồn lạnh lẽo cực điểm: “Anh có thể nói tiếng người được không?”

Yến Tu Thành không tức giận ngược lại còn cười: “Nói tiếng gì còn quan trọng sao? Khóa chúng ta, cuối cùng người nổi bật nhất còn không phải tôi à?”

“Yến Tu Thành.” Nhiều năm thế rồi, lần đầu tiên Khương Uyển Phồn gọi tên của anh ta, cô nói: “Anh thật đáng thương.”

……

Yến mạch chỉ còn hơi âm ấm tách biệt hẳn với bóng sáng của chiếc đèn đặt dưới đất. Màu cam ấm nhàn nhạt giống như lòng đỏ trứng quấy lên, nhìn sự vật qua ánh sáng, tầm mắt mờ đi.

Khương Uyển Phồn nhắm mắt lại, cơn bực bội vừa rồi dấy lên, cô đã bình tĩnh lại, trái tim như một căn phòng trống rỗng, đâu đâu cũng có tiếng vang.

Đèn nháy của điện thoại nhấp nháy hiện thị cuộc gọi nhỡ.

Cuộc gọi là Trác Dụ gọi tới vào 15 phút trước, lúc cô đang trong cuộc đối thoại không hề vui vẻ với Yến Tu Thành.

Gọi lại, tiếng chuông đầu tiên còn chưa vang lên thì Trác Dụ đã nhấc máy rồi.

“Anh gọi điện cho em à?” Giọng Khương Uyển Phồn rất khàn, Trác Dụ vẫn chưa nói chuyện, chỉ nghĩ tới anh đang nghe thôi chóp mũi đã không nhịn được xót xa.

“Đúng vậy, không có chuyện gì cả, chỉ muốn hỏi xem em đang làm gì, buổi tối có ăn cơm hẳn hoi không thôi.” Đầu bên kia của Trác Dụ rất yên tĩnh khiến tiếng của anh cực kỳ rõ ràng như là đang ở bên vậy.

Một câu ‘ăn cơm hẳn hoi’ khiến hốc mắt của Khương Uyển Phồn đỏ ửng lên.

Cô hít mũi: “Không ăn.”

Trác Dụ chậc một tiếng: “Vậy là em không ngoan rồi.”

Khương Uyển Phồn muốn ổn định lại cảm xúc nhưng suy nghĩ vừa nảy ra đã lập tức bị cảm tính lật nhào. Giờ phút này, trái tim cô như dây mây tìm kiếm chỗ dựa theo bản năng.

“Bên chỗ anh xong việc chưa, lúc nào mới về? Sau khi về chúng ta gặp nhau đi.” Khương Uyển Phồn hơi nói năng lộn xộn: “Nhưng mà anh bận quá, sau khi về có lẽ cũng phải tới công ty. Vậy thì đợi khi nào anh không bận nữa, chúng ta lại...”

Anh khẽ cắt ngang: “Muốn gặp anh à?”

Khương Uyển Phồn nghẹn ngào: “Ừm.”

“Ngay bây giờ.” Trác Dụ nói: “Em quay đầu đi.”

Khương Uyển Phồn sững sờ quay người lại.

Trác Dụ giơ điện thoại lên tai đứng ngay ở cửa.

Khương Uyển Phồn đưa tay lên dụi mắt theo bản năng, tưởng là ảo giác.

Trác Dụ đã đi tới trước mặt cô, nắm điện thoại trong lòng bàn tay cười nói: “Dụi mắt cái gì, em sờ một cái không phải biết ngay có phải thật hay không à.”

Khương Uyển Phồn cúi mắt, cảm xúc tủi thân sa sút dần dần dâng lên: “Anh cao quá em không sờ được.”

Trác Dụ đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng vòng qua cô, cười nói: “Được, lỗi của anh.”

Khương Uyển Phồn nghiêng đầu cọ cọ vào hõm vai của anh.

Mùi trầm hương thoang thoảng lan tỏa, không rõ là trên quần áo của anh hay là mùi hương vẫn chưa tắt hết trên bàn thờ.

Sự tĩnh lặng cực điểm, năm giác quan cực kỳ nhạy bén.

Khương Uyển Phồn khoác hai tay ra sau lưng anh, lúc thì chặt, lúc thì lỏng.

Anh coi đó như tín hiệu thấp thỏm chần chừ, thế nên rất biết chừng mừng chuẩn bị kết thúc cái ôm. Lực tay còn chưa kịp giảm thì Khương Uyển Phồn đã ôm chặt lấy anh.

Bên tai Trác Dụ như được đổ nước nóng vào.

Khương Uyển Phồn úp trên vai anh lẩm bẩm: “Ngày mai mấy giờ cục dân chính làm việc nhỉ?”