Trác Di Hiểu chỉ nghĩ theo nghĩa đen: “Chị ơi, chị bị tông ở đâu vậy? Bôi thuốc chưa ạ?”
“Không sao, xe kia cũng thường à, tốc độ khá chậm, lỡ tông rồi thì thôi vậy.” Ai tông thì chị cũng chẳng thể nói cho em biết được đâu. “Anh bôi thuốc cho chị ấy rồi.” Tài xế Trác niềm nở đáp.
Trác Mẫn Mẫn bảo ba người qua nhà ăn trưa. Lúc nhận được điện thoại, Trác Dụ không đồng ý ngay, mà hỏi Khương Uyển Phồn trước: “Em có muốn đi không?”
Khương Uyển Phồn đáp: “Đi, sao lại không đi chứ. Em muốn nếm thử bữa trưa miễn phí xem thế nào.”
Trác Dụ bật cười bởi nét mặt của cô, cười đến mức quên cả sự hiện diện của Trác Mẫn Mẫn. Bà ta phải liến thoắng hỏi thì anh mới nhớ có bà ta ở đấy.
Trên đường đi, Trác Di Hiểu vòng vo kiếm cớ mấy lần: “Em mới về mà, em bị say xe.”
“Giờ này mới say à?” Trác Dụ vạch trần.
“Em có nhiều hành lý lắm, mang đến nhà cô không tiện đâu ạ.”
“Để ở cốp sau đi, em đâu cần phải lấy xuống, lát nữa anh sẽ chở em về ký túc xá.”
Trác Di Hiểu chưng hửng, cúi thấp đầu không nói gì.
Đến nhà họ Lâm, mọi người đều có mặt đông đủ.
Lâm Cửu Từ mỉm cười quan sát Trác Di Hiểu: “Sao mới đi một tháng mà ốm nhom thế này?”
“Tia cực tím ở Vân Nam mạnh lắm ạ, mọi người thường hay vào núi nên không tránh khỏi dầm mưa dãi nắng.” Trác Dụ giải thích thay em gái.
Trác Mẫn Mẫn kéo tay Khương Uyển Phồn ngồi bên phải ghế sô pha, oán trách với vẻ bất mãn: “Vẽ tranh thôi mà, làm gì cực vậy được, chắc chắn là nó ham chơi rồi.”
Trác Di Hiểu bĩu môi, không đáp lại.
Người cô này đã quen trịch thượng, thích gì nói nấy, dù cho trong lòng cô bé không thoải mái.
“Không phải ham chơi đâu ạ.” Khương Uyển Phồn không vòng vo dời đề tài này đi mà giải thích vô cùng thẳng thắn: “Đây nhiệm vụ học tập của em ấy, kiểu như dự án trong công ty vậy, phải thực hiện một cách nghiêm túc. Đừng chỉ nghĩ nó là một bức tranh, thật ra phải bỏ rất nhiều tâm huyết lắm đấy ạ. Tựa như vẽ một bầu trời đầy sao, phải có sự thay đổi màu sắc về đêm, tần suất xuất hiện của các vì sao, tỷ lệ bố cục xa gần của khung cảnh, thậm chí một cơn gió thổi qua cũng có thể thay đổi suy nghĩ của em ấy.”
Khương Uyển Phồn mỉm cười: “Dĩ nhiên, phải xem so sánh với cái gì đã. Nếu là thể lực, quả thật không khổ cực bằng công nhân công trình hay các bác nông dân rồi.”
Cô dứt lời, mọi người đều im phăng phắc.
Mắt Trác Di Hiểu sáng lên với sự sùng bái trào dâng từ sâu trong lòng. Cô ấy hơi nhích người sát vào Khương Uyển Phồn.
Lâm Cửu Từ đứng ra hòa giải: “Được rồi, ăn cơm nào, chúng ta ăn cơm thôi. A Dụ à, hôm nay có tôm sông mới, cố ý làm cho con đấy.”
Trác Dụ vòng qua bàn trà dắt tay Khương Uyển Phồn, dù không nói gì nhưng nụ cười luôn thường trực trên môi.
Lúc ăn cơm lại khôi phục bầu không khí hòa hợp. Trác Mẫn Mẫn liên tục gắp thức ăn cho Khương Uyển Phồn: “Người nhà cả, con cũng phải thường xuyên đến đây nha. Tốt nhất là mỗi ngày đều tới làm bạn với cô.”
Khương Uyển Phồn rất nhiệt tình, vừa ăn vừa thật lòng khen ngợi: “Đồ ăn rất ngon. Cô đừng lo, con nhất định sẽ đến ăn cơm thường xuyên ạ! Cô cũng ăn đi, con múc cho cô chén canh nhé.”
Trên bàn mỗi người tán gẫu riêng với nhau. Trác Dụ nói chuyện công việc với Lâm Cửu Từ. Lâm Diên lơ đãng ngồi một bên. Lâm Dĩ Lộ huyên thuyên nói gì đó với Trác Di Hiểu. Trác Di Hiểu rất kiệm lời, chỉ thỉnh thoảng gật đầu.
Sau đó, cô ấy lặng lẽ giấu bàn tay dang nắng đen đúa của mình xuống bàn.
Khương Uyển Phồn ung dung dời mắt, quay sang tỏ ra kinh ngạc với Lâm Dĩ Lộ: “Da Dĩ Lộ đẹp thật, trắng hơn lần trước chị gặp em nhỉ.”
Lâm Dĩ Lộ đắc chí, đây quả thật là chủ đề sống còn của cô ta: “Em thường đến tiệm làm đẹp lắm ạ.”
Khương Uyển Phồn ra chiều hiểu biết: “Tiệm đó rất nổi tiếng, còn mắc nữa, nhưng cũng coi như đáng giá.”
“Cũng tàm tạm thôi,” Lâm Dĩ Lộ hất hàm ra vẻ khoe khoang: “Nạp nhiều tiền sẽ được giảm giá 98% mà chị, chẳng mắc lắm đâu.”
Cười nhẹ, Khương Uyển Phồn gật đầu.
Sau khi ăn xong, quả nhiên Trác Di Hiểu bị Lâm Dĩ Lộ chặn riêng ở cửa phòng vệ sinh.
Lâm Dĩ Lộ khá cao. Cô ta khoanh tay, quét nhìn Di Hiểu từ đầu đến chân một cách khinh thường: “Em vốn đã đen rồi, sao còn không chú ý tránh nắng vậy? Bây giờ trông em càng giống hòn than rồi đấy, mặc màu gì cũng không thể cứu nổi đâu. Chị đề nghị em ít ra ngoài dang nắng đi, nếu không đến mùa hè phải lộ cánh tay lộ chân trông xấu cực luôn.”
Trác Di Hiểu mím chặt môi, bị cô ta đả kích đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ có thể cúi thấp đầu nghe và chịu đựng, đồng thời cầu cho thời gian mau chóng trôi qua.
“Đúng là đen hơn, ban nãy mẹ em cũng nói con bé đi Vân Nam rất cực mà.”
Trác Di Hiểu chợt quay đầu. Nơi cuối hành lang, Khương Uyển Phồn xuất hiện.
Cô cười hờ hững khoanh tay trước ngực, đi từng bước tới giữa hai cô em, rồi nói với Lâm Dĩ Lộ: “Vậy thì tốt quá rồi, hôm nay chị em mình, ngay bây giờ luôn, nhân dịp này đến chỗ spa làm đẹp mà em vừa nói để trải nghiệm đi.”
Sắc mặt Lâm Dĩ Lộ cứng đờ.
Trác Di Hiểu để ý thấy ánh mắt “vô tâm” của Khương Uyển Phồn, lập tức hiểu ngay, bèn thêm dầu vào lửa: “Chị ơi không sao đâu ạ, em không cần bao đâu, tụi mình AA (*) nha?”
(*) Nghĩa là chia đôi.
Khương Uyển Phồn hơi nhíu mày: “AA à?”
Tuy không nói rõ ràng nhưng giọng điệu và vẻ mặt đắn đo vừa phải kia rất dễ khơi gợi trí tưởng tượng của người khác.
Trên bàn cơm, Lâm Dĩ Lộ đã khoe khoang quá về mình, bây giờ nếu cô ta tỏ ra không ổn, vậy chẳng phải sẽ bị bẽ mặt và bị Khương Uyển Phồn xem thường sao. Dù không gánh nổi thì cũng đành phải giả bộ hào phóng thôi. Vì vậy, cô ta ngượng ngùng gật đầu: “Không cần AA, để em dùng thẻ trả cho.”
Nói đi là đi. Trước khi ra ngoài, Khương Uyển Phồn mỗi tay dắt một em gái, vừa nói vừa cười.
Lâm Cửu Từ vui mừng nói: “Tình cảm của ba đứa tốt thật nhỉ.”
Trác Dụ không ý kiến gì, chỉ khẽ chau mày, không yên tâm dặn dò Khương Uyển Phồn vài lần: “Em lái xe chậm thôi nhé.”
Trước khi lên xe, Trác Di Hiểu nhận được tin nhắn của Khương Uyển Phồn. Sau khi đọc xong, cô ấy bật cười rồi nhắn lại ba từ:
“Chọn mắc tiền.”
...
Chiều tối, Lâm Dĩ Lộ về đến nhà, lập tức không kiềm lòng được bèn nằm lì trên giường khóc sướt mướt cáu giận: “Mấy người đó đủ quá rồi! Biết con sẽ thanh toán mà còn đặc biệt chọn dịch vụ mắc tiền nữa. Làm spa chưa đủ, còn ngoáy tai, giác hơi, chăm sóc sức khỏe toàn diện. Mẹ biết cửa tiệm kia mắc bao nhiêu không hu hu hu, tiền trong thẻ con vốn không nhiều rồi mà! Con thấy bọn họ cố ý thì có!”
Lâm Cửu Từ đúng lúc đi ngang qua nghe thấy thì không vui, bèn nghiêm nghị phê bình: “Dĩ Lộ, sao con lại nghĩ người khác như vậy? Không lễ phép gì hết.”
Trác Mẫn Mẫn an ủi con gái hồi lâu, chợt bật cười: “Biết đâu đúng là vậy thì sao.”
Lâm Cửu Từ khó thể tin: “Sao bà cũng nghĩ vậy hả?” Kế đến, ông ta nổi giận: “Bà thiếu chút tiền cỏn con đó sao? Bà biết điều giùm tôi đi được không?”
“Đây là chuyện tiền bạc sao?”
“Tôi hiểu rồi. Không phải là chuyện tiền bạc. Nói trắng ra, bà có ý kiến với người mà Trác Dụ cưới chứ gì?” Lâm Cửu Từ lạnh mặt, giọng điệu càng trở nên không vui: “Bây giờ cái nhà này vẫn không thể thiếu Trác Dụ được đâu, bà tự coi mà làm đi!”
Bên này, bầu không khí hoàn toàn khác hẳn.
Trác Di Hiểu rạng rỡ trò chuyện với Khương Uyển Phồn về những chuyện lý thú trong khi đi vẽ cảnh ở Vân Nam. Thi thoảng hai người cười to, tiếng cười lớn đến nỗi Trác Dụ cũng cảm thấy đầu óc mình ong ong.
Anh hơi ngơ ra: “Chiều nay có chuyện gì à?”
Khương Uyển Phồn và Trác Di Hiểu ăn ý nhìn nhau, cùng đáp: “Chuyện của con gái, anh hỏi ít thôi.”
Trác Dụ tức cười: “Một người là vợ anh, một người là em gái anh, anh hỏi thì có làm sao nào?”
Trác Di Hiểu: “Hỏi thì anh cũng không hiểu đâu.”
“...”
Vậy ra đây là thời kỳ phản nghịch đến muộn sao?
Sau khi đưa Di Hiểu về trường, Khương Uyển Phồn mới tỉnh ngủ: “Đây chính là thái độ trước kia của anh dành cho Di Hiểu đấy, không thoải mái chứ gì.”
Trác Dụ hô to oan uổng: “Anh có làm gì đâu.”
“Thôi.” Khương Uyển Phồn không nói tỉ mỉ với anh, cũng hiểu anh bị khó xử: “Tóm lại, chuyện gì cũng phải chú ý cách thức. Hiện tại bình an vô sự nhưng không có nghĩa sau này cũng thế. Một khi bị cắn trả thì càng khó giải quyết hơn.”
Trác Dụ cái hiểu cái không: “Hiểu rồi.”
“Anh hiểu cái gì?”
“Em đang thừa cơ kể lể bất mãn, trách anh hai ngày qua đã…” Trác Dụ tạm dừng: “Ừm, đâm mạnh quá phải không.”
Khương Uyển Phồn: “...”
Trác Dụ chau chặt mày, vẻ mặt vô tội đúng chất trà xanh. Anh nhìn cô đầy tủi thân: “Nhưng anh nhớ không lầm, em cũng nói rất thoải mái mà.”
“Em nói lúc nào!”
“Ờ, là rên.”
“Trác Dụ!”
“Biết rồi.” Trác Dụ rất biết mưu cầu sự sống, xoa dịu: “Tối nay anh sẽ nhẹ hơn nha.”
Hậu quả của vụ việc này quả thật đã vượt khỏi tầm hiểu biết của cô. Ngày hôm sau đến tiệm, cô cầm kim muốn nhanh vào việc, nhưng đầu óc vẫn cứ mông lung không tỉnh táo nổi.
Lúc ấy, cô ôm niềm tin và quyết tâm mãnh liệt rằng nhất quyết không cho Trác Dụ được như ý. Trác Dụ không ép cô: “Được.”
Thấy anh bình tĩnh cầm quần áo đi tắm, Khương Uyển Phồn cũng dần thả lỏng, nằm trên giường thảnh thơi nghịch điện thoại di động. Hơn mười phút sau, cửa phòng tắm bật mở, Trác Dụ đi ra.
Khương Uyển Phồn vội ném di động, hoảng sợ: “Anh anh anh, sao anh không mặc quần thế hả?!”
Trác Dụ ung dung lau tóc. Lau xong, anh mới đàng hoàng nói: “Bộ đồ lần trước em may cho anh, anh cảm thấy không vừa người lắm. Bà chủ Khương, cái gì ra cái nấy, có phải em nên thỏa mãn yêu cầu của khách hàng không?”
Giả vờ quân tử, còn lắm chiêu lắm trò.
Khương Uyển Phồn quyết định giữ bình tĩnh: “Được, thưa quý khách, anh muốn thế nào?”
“Đo lại giúp anh đi chứ.” Khách hàng Trác nghiêm túc nói.
“Ngực 114.2.” Ừm, rộng hơn lần trước một chút. Khương Uyển Phồn cầm lòng không đặng nhìn ngực anh, mùi thơm trên người hừng hực, kèm theo nhiệt độ cơ thể khiến hương thơm càng khuếch tán hơn, ngửi mà thấy lâng lâng cả người.
Khương Uyển Phồn kéo thẳng thước đo, tay hơi run rẩy, đo đến phần eo.
Trác Dụ có hai hõm eo, nước ở chỗ lõm vẫn chưa khô hẳn. Từng dấu đỏ trên hông là những vết xước được tạo ra hai ngày qua do cô chống cự, hoặc hùa theo.
Lẽ ra tay nên dời xuống, nhưng Khương Uyển Phồn phân tâm thành ra động tác lộ vẻ ngập ngừng.
“Run cái gì.” Trác Dụ nắm chặt cổ tay cô, thẳng thừng đặt lên eo mình, nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Nghiêm túc chút nào bà chủ Khương. Nhích xuống đi, có phải nên đo mông rồi không? Không thì anh đứng trước gương để em xem cho tiện nhé?”
Vậy thì ai chịu nổi hả!
Hỏi thế này thì ai chịu nổi đây!
Thay vì bị nam sắc hành hạ, Khương Uyển Phồn đành chấp nhận số mệnh.
Cô chọn làm.
“Cô giáo, cô giáo?” Lữ Lữ quơ tay trước mặt cô. Khương Uyển Phồn như vừa tỉnh khỏi giấc mộng: “Hả? Sao vậy?”
Lữ Lữ chỉ ra ngoài: “Có người muốn gặp cô ạ.”
Người đến là một gã đàn ông độ bốn mươi, ăn mặc khá hợp mốt, quần tây dài chín phần hở mắt cá chân và một chiếc khăn choàng cashmere tua rua được khoác trên vai. Anh ta tự giới thiệu: “Xin chào cô Khương, tôi là người đại diện của văn phòng Tề Nhã. Chúng tôi đã chú ý đến cô từ lâu. Tất cả những bộ lễ phục được cô may riêng cho các nữ diễn viên trong giới đều được đón nhận nồng nhiệt. Lần này, chúng tôi cũng muốn làm phiền cô, liệu chúng ta có cơ hội hợp tác cùng nhau không ạ?”
Hai học trò trẻ bên cạnh nghe được, khó nén nổi kích động: “Wow wow!!”
Cái tên Tề Nhã này nghe nhiều thành quen. Sở dĩ Khương Uyển Phồn có ấn tượng là do nghe Thịnh Lê Thư đề cập tới. Thật ra hai cô ấy cũng không phải là kỳ phùng địch thủ gì, bởi phong cách theo đuổi của cả hai khác nhau. Tề Nhã theo phong cách gợi cảm và lạnh lùng trưởng thành, có trong tay vài bộ điện ảnh IP ăn khách lớn và được giới truyền thông ca tụng không hổ là hoa đán thế hệ mới.
Khương Uyển Phồn vẫn điềm tĩnh hỏi thăm chi tiết về yêu cầu, phong cách và kỳ vọng của đối phương.
Người đại diện cũng rất thật thà, không mảy may giấu giếm: “Yêu cầu của chúng tôi quả thật khá cao, nhưng vì đi thảm đỏ điện ảnh quốc tế nên không dám tạm bợ. Đoàn đội đã tìm rất nhiều nhãn hiệu trong ngoài nước và các văn phòng thiết kế nhưng đều không hài lòng lắm. Bên cô là do chính Tề Nhã tự đề cử.”
Khương Uyển Phồn sững sờ.
Người đại diện cười nói: “Tề Nhã rất nice, không thích những nhãn hiệu quá xa xỉ, phù hợp là tốt nhất. Cô ấy đã để ý đến vài bộ lễ phục xuất sắc viral mà cô thiết kế. Huống hồ, Tề Nhã luôn mong muốn có thể giới thiệu văn hóa truyền thống Trung Quốc trên sân khấu quốc tế.”
Lời nói và thành ý khá hoa mỹ, nhưng Khương Uyển Phồn vẫn không đồng ý ngay: “Theo lịch trình bên tôi, trong thời gian này tạm thời không thể hẹn trước được. Với thái độ có trách nhiệm, tôi cũng không muốn vội vàng. Có vài trường hợp chúng tôi đã hẹn trước nhưng buộc phải dời ngày. Nếu bên anh cần gấp, vậy tôi cũng đành chịu ạ.”
Cô không hề khoe khoang, sự thật chính là vậy.
Dù Khương Uyển Phồn nghiện kiếm tiền nhưng gần đây bị phân tâm bởi chuyện kết hôn, thế nên cô không muốn trở thành một con ma cuồng công việc.
Ít nhất vào thời điểm hiện tại, ở bên Trác Dụ đang hấp dẫn cô hơn là công việc.
Không ngờ, người đại diện đứng tại chỗ gọi ngay cho Tề Nhã báo rõ tình hình.
Vài phút sau, anh ta nói: “Được ạ, Tề Nhã nói tiến độ sẽ lấy thời gian bên cô làm chuẩn.”
Nghe được câu trả lời, Khương Uyển Phồn sảng khoái đồng ý: “Được, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết và soạn thảo hợp đồng, hai bên xác nhận xong sẽ ký kết.”
Chốc lát sau, cô lại gửi tin wechat cho Thịnh Lê Thư.
Thịnh Lê Thư đang quay hình chương trình giải trí, lúc hồi âm thì trời đã chập tối.
“Tề Nhã thật sự tới tìm cậu? Trước đó tớ nghe phong thanh rồi. Cô ta có thể được mời đi thảm đỏ của điện ảnh quốc tế đúng là giỏi thật. Cơ hội tốt vậy, cậu cũng đừng áp lực, cậu cứ làm theo những gì mình muốn thôi, dù sao bạn tớ trâu bò nhất trần đời này mà.”
Được ngôi sao đang lên nịnh nọt sẽ có cảm nhận thế nào.
Đáp án của Khương Uyển Phồn rất sang chảnh, quen rồi.
“Đúng rồi.” Cô chợt nảy ra một ý, thuận miệng hỏi: “Trước đó ekip của Tề Nhã đã tìm tới những văn phòng thiết kế nào vậy? Trong nước à.”
Cô vừa gửi xong, ở cửa tiệm chợt vang lên giọng chửi bới của Tạ Hựu Địch.
“Má nó, tôi đúng là nợ mạng cậu, đời này kiếp này không đổi nổi. Cậu có biết chiều nay tôi lúng túng thế nào không?! Cứ nghĩ là dưỡng sinh, kết quả là giáo sư nam kia lại cho rằng tôi vô sinh đấy!”
Tạ Hựu Địch và Trác Dụ cùng đi vào. Trác Dụ né tránh cú đánh của anh ấy: “Giỏi, cậu lại đánh tôi cơ à, tôi mách vợ cho xem.”
“Cậu có vợ thì ghê gớm lắm hả!” Tạ Hựu Địch rưng rưng kể khổ: “Chết tiệt, ảo thật đấy, dám lừa tôi đi khám nam khoa, cô y tá kia gặp tôi đã hỏi ngay có phải là bệnh nhân bị rối loạn chức năng chỗ đó không nữa kìa.”
Bên này vừa dứt lời.
Điện thoại của Khương Uyển Phồn đã vang lên, Thịnh Lê Thư gửi tin nhắn giọng nói tới: “Khương Khương, có phải họ có nhóm chat riêng không vậy? Kiểu đồng bệnh tương liên nên cùng trao đổi kinh nghiệm trong nhóm ấy. Hôm nay anh Cường bảo tớ rằng bạn của chồng cậu cũng đi khám nữa kìa!”
Tạ Hựu Địch: “??”
Người đó là ai? Anh Cường là ai? Không phải, sao nhiều người biết hôm nay anh đi khám nam khoa vậy hả?
Thịnh Lê Thư cảm thán: “Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa mà, chẹp chẹp chẹp!”
Tạ Hựu Địch suy sụp: “Cậu cho rằng tôi muốn vào cái bệnh viện nam khoa đó lắm sao?! Không hề nhé, tôi thật sự chỉ muốn đi kiểm tra sức khỏe thôi.”
“Sao cái đó lại không phải kiểm tra sức khoẻ?” Trác Dụ tỏ vẻ vô tội: “Cậu cũng phải làm loại kiểm tra sức khoẻ này nữa chứ.”
“Làm cái con khỉ, ông rất khỏe mạnh.” Tạ Hựu Địch nhớ ra, không sợ làm to chuyện chạy đến tố cáo với Khương Uyển Phồn: “Đúng rồi, tên trai tồi này cũng từng khám nam khoa đó, tôi còn giúp cậu ta lấy số đây này.”
Khương Uyển Phồn nhìn Trác Dụ với vẻ hoài nghi.
Trác Dụ không mảy may sợ sệt, thản nhiên thừa nhận: “Đúng, anh từng khám rồi.”
Tạ Hựu Địch nặng nề gật đầu: “Tôi nói không sai chứ.”
“Bác sĩ đề nghị đàn ông đã trưởng thành không nên cấm dục quá lâu, không tốt cho thận.” Giọng điệu của Trác Dụ vừa lười biếng vừa gợi đòn: “Giáo sư dặn anh phải giải tỏa hợp lý, đừng giữ gìn khí tiết quá.”
Khương Uyển Phồn thấp giọng ho khan, nhẹ nhàng quay mặt đi.
Tạ Hựu Địch: “...”
Quả thật bị khiếp hãi bởi thể loại đàn ông không biết xấu hổ này.
Điện thoại di động rung lên, tin wechat mới đến. Khương Uyển Phồn cúi đầu đọc.
Thịnh Lê Thư: “Tớ hỏi rồi, bên muốn hợp tác với Tề Nhã nhất chính là ‘Điển Phong’, nhưng bị ekip của Tề Nhã từ chối rồi.”
Thịnh Lê Thư: “Sếp của ‘Điển Phong’ là Yến Tu Thành đó.”