Toàn bộ hành trình Tạ Hựu Địch cúi đầu, không nói lời nào.
Chị gái nhỏ y tá đã trộm ngắm Thịnh Lê Thư vài lần, vào lúc cô ra ngoài, rốt cuộc không nhịn được kích động hỏi: “Người đó, cô ấy có phải Thịnh Lê Thư không?”
Tạ Hựu Địch uể oải đáp: “Ngôi sao nữ nổi như vậy, sao có thể chơi với người như tôi.”
“Cũng phải.” Chị y tá thầm nói trong lòng nữ thần sao có thể chơi với đồ ngốc chứ.
Thịnh Lê Thư đưa anh về nhà, Tạ Hựu Địch quay mặt về phía cửa sổ xe, giả chết.
“Thật ra anh không cần đau khổ.” Thịnh Lê Thư có lòng tốt an ủi: “Anh biết không hiện tại streamer nam đi con đường hài hước, mỗi tối được donate không ít. Mọi người cũng thích xem kiểu này.”
Tạ Hựu Địch: “...”
Cô có thể không cần an ủi.
Anh mất hồn mất vía về đến nhà, nằm phịch lên giường, khẽ động một cái miệng vết thương đau, không ngừng nhắc nhở đêm nay anh đáng xấu hổ đến nhường nào.
“Leng keng”, Wechat có tin nhắn mới.
Siêu sao chuyển cho bạn 5000 đồng.
Ghi chú: Khen thưởng.
Rất nhanh, Thịnh Lê Thư nhận được trả lời.
Ngài Địch chuyển cho bạn 20.000 đồng.
Ghi chú: Giữ bí mật.
Phía sau còn đi theo ba cái icon khóc thút thít.
Thịnh Lê Thư cười đến suýt chút bỏ lỡ đèn xanh.
Sao lại có người đàn ông đùa vui thế nhỉ.
Về đến nhà, cởi giày, cô đi chân trần đạp lên trên mặt đất, chạy như bay nằm lên sofa, vội không chờ nổi mà chat WeChat với anh: “Bụng nhỏ của anh không có việc gì chứ?”
Tạ Hựu Địch lập tức trả lời: “Bụng nhỏ gì chứ, là cơ bụng sáu múi!!”
Thịnh Lê Thư vui vẻ: “À, cơ bụng còn đau không?”
Tạ Hựu Địch: [Ảnh chụp] x 3
Vết thương ra máu đỏ, đúng là nhìn hơi ghê người.
Thịnh Lê Thư khẩu thị tâm phi giả vờ ghét bỏ: “Đang yên đang lành, sao lại gửi ảnh sang.”
Tạ Hựu Địch: “Cô đếm xem, có phải cơ bụng sáu múi không? Tôi không lừa cô chứ.”
Tạ Hựu Địch đã bị hạ nhục, quay chụp cơ bụng ở các góc độ, rồi gửi 25 bức ảnh cho cô, chứng minh mình không nói điêu.
Thịnh Lê Thư ở bồn tắm vừa ngâm tắm vừa thưởng thức rượu vang đỏ. Không tồi, cuối cùng có thể thưởng thức dáng người của người đàn ông mê người này rồi.
Nhà họ Tạ.
Dì giúp việc gọi Tạ Hựu Địch xuống dưới uống tổ yến.
Tần Phương Manh đang uống ngon lành, bỗng nhiên kinh ngạc hô một tiếng: “Á! Tiểu Thư đăng Weibo này!”
Tạ Hựu Địch cảnh giác: “Cô ấy đăng cái gì?”
Thịnh Lê Thư: [Hôm nay gặp được một chuyện siêu vui vẻ, muốn chia sẻ sự vui vẻ của tôi cho mọi người!]
Tần Phương Manh điên cuồng nhắn lại: [Vui vẻ sẽ lây lan, cục cưng vui vẻ, tôi cũng thấy vui vẻ nhiều lắm nha!! ]
Manh Manh: [Hu hu hu nếu cưng là con gái cô thì tốt lắm rồi!! Ôi cái mệnh khổ của tôi.]
Rốt cuộc tổ yến khó có thể nuốt xuống, Tạ Hựu Địch té ngã lộn nhào mà quay về phòng ngủ, trốn đi gửi tin nhắn Wechat cho ngôi sao nữ:
Người thành thật: Đừng nhắc đến tôi ở Weibo!!
Siêu sao: Anh là ai thế? Vì sao tôi phải nghe anh?
Ngay lúc Tạ Hựu Địch chuẩn bị toàn lực châm chọc, Thịnh Lê Thư giành trước một bước như có thuật đọc tâm:
- Anh phải hiểu rõ, Weibo là của tôi nhá.
Tạ Hựu Địch cẩn thận suy nghĩ, cô gái này không làm việc theo lẽ thường, căn bản không sợ uy hiếp. Chỉ số thông minh của anh đột nhiên tăng cao, cực kỳ có trình độ lấy lui làm tiến, uyển chuyển lấy lòng “Không nhớ rõ hứa hẹn của cô à, cô chính là ngôi sao đó!”
Thịnh Lê Thư:??
Tạ Hựu Địch: Cô từng nói tôi là con cún của cô, là con Corgi của cô, thú cưng của cô. Đối với thú cưng không tốt là ngược đãi. Có ảnh hưởng cực kỳ không tốt cho một nhân vật công chúng như cô.
Thịnh Lê Thư:...
Còn có loại đàn ông vội vàng làm chó thế này à.
Cô lập tức sửa tên Wechat của Tạ Hựu Địch…
[Tên chó].
Ngay lúc Tạ Hựu Địch thấp thỏm lo lắng, mẹ anh, Manh Manh, lại ở dưới lầu hoan hô: “Á! Chú cún thật đáng yêu! Tiểu Thư nuôi cún lúc nào thế nhỉ? Tôi nhớ rõ cô ấy chỉ nuôi hai con mèo Anh lông ngắn mà.”
Tạ Hựu Địch vội click mở Weibo của cô ấy.
Siêu sao đã đăng bài thứ hai ngày hôm này:
[Corgi mới nhận nuôi ~!]
Kèm theo đó là ảnh minh họa một con Corgi nhỏ.
Fans bình luận:
Tiểu Thư nuôi chó à? Đáng yêu không? Dễ nuôi không? Phải chú ý đừng để bị nó cắn đó.
Bình luận này sở dĩ hot nhất là bởi vì được Thịnh Lê Thư trả lời.
“Cực kỳ đáng yêu, không dễ nuôi, mỗi ngày đều nghiến răng cắn tôi đó.”
Cắn cô ấy... Làm gì có chỗ nào mà nghiến răng chứ...
Tư tưởng của anh dần dần bi3n thái, không khỏe mạnh.
Tạ Hựu Địch nuốt nuốt yết hầu, đột nhiên nóng đến hoảng hốt là thế nào chứ.
Bốn giờ sáng, Thịnh Lê Thư phải dậy trang điểm, hôm nay có phim quảng cáo phải quay chụp, lấy cảnh mặt trời mọc và ánh nắng sớm. Trên đường đi quay chụp, Thịnh Lê Thư có thời gian rảnh xem điện thoại.
Cô mở Wechat, bỗng dưng sửng sốt.
Tạ Hựu Địch ở đầu danh bạ, trong đêm đã đổi hình đại diện.
Là ảnh hoạt hình Corgi mà tối hôm qua cô đăng Weibo.
Thịnh Lê Thư mím môi, nụ cười sắp sáng ngời như mặt trời sắp mọc.
-
Đến cả dì giúp việc cũng phát hiện, gần đây cậu Tạ có chút thay đổi nhỏ.
Ví dụ như có thêm rất nhiều bộ đồ mới giày mới, thường xuyên ở phòng để quần áo một hai tiếng: “Dì, dì cảm thấy cháu mặc bộ nào đẹp? Màu đỏ thì sao?”
Dì giúp việc khiếp sợ: “Màu đỏ tươi á?”
“Ở trong đám đông khá bắt mát.” Tạ Hựu Địch rất tự tin: “Cháu có thể khống chế bất cứ màu gì, chỉ bằng giá trị nhan sắc và khí chất của cháu.”
“Có thể khống chế, nhưng không cần thiết.” Dì giúp việc nói lời chính đáng.
Trong quá trình thay đổi 80 bộ đồ, cuối cùng vẫn chọn bộ đồ tiên.
Lúc ra cửa, Tần Phương Manh ngửi ngửi: “Địch Địch, hôm nay con đổi nước hoa rồi à?”
Tạ Hựu Địch chột dạ, thuận miệng bịa chuyện: “Con không xịt nước hoa, cơ thể tự mang mùi thơm.”
Hôm nay Thịnh Lê Thư quay phim quảng cáo trong thời gian rất dài, liên tục đến 10 giờ tối, cho nên cố ý bảo anh đến muộn một chút.
Tạ Hựu Địch nói: “Tôi không đấy!”
Thịnh Lê Thư: “...”
Cái này có gì tốt mà cậy mạnh háo thắng.
Bảo anh 10 giờ, kết quả 7 giờ đã đến.
Tạ Hựu Địch mặc bộ vest màu đỏ rất bắt mắt, ở giữa đám người, như là cốc đựng đầy rượu vang đỏ có chân dài, không có cảm giác trái ngược, là một loại khí chất rất đặc biệt.
Thật ra Thịnh Lê Thư đã rất mệt, nhưng liếc mắt một cái nhìn thấy anh, như lửa khói, nóng rực đôi mắt cô, đến cả tim cũng như được sạc điện, cảm giác lại có thể liên tục bay tiếp.
Mấy đoạn phải quay bổ sung, cuối cùng bận bịu xong là 11 giờ đêm.
Kết thúc công việc, Thịnh Lê Thư chạy chậm lại, trước tiên đi đến trước mặt Tạ Hựu Địch.
Làn váy cô tung bay giống giọt sương nhỏ lên lá sen, nhẹ nhàng lắc lư. Tạ Hựu Địch vô thức thẳng lưng, tim đập thình thịch.
“Ngại quá để anh đợi lâu!” Thịnh Lê Thư thật lòng xin lỗi: “Đợi lát nữa ký cho anh hai chữ.”
Tạ Hựu Địch trêu chọc: “Không phải vượt qua ba chữ sẽ đứt tay à?”
“Hôm nay bệnh này tạm thời khỏi hẳn, ngày mai mới có thể tái phát.” Thịnh Lê Thư vẫn có thể tự bào chữa, nhân tiện nhớ cảm thán: “Anh thật kiên nhẫn đó.”
“Đây đã là gì, cô chưa thấy sự kiên nhẫn của tôi lúc đại học đâu.”
Thịnh Lê Thư nháy mắt tắt nụ cười, lạnh căm căm nói: “Theo đuổi vị nữ thần kìa của anh à?”
“??”
Sao tư duy của siêu sao lại vặn vẹo phát tán thành như vậy.
“Tôi chưa thấy sự kiên nhẫn của anh lúc đại học.” Mặt Thịnh Lê Thư vô cảm nói: “Nhưng tôi đã thấy dáng vẻ muốn chết không muốn sống trồng cây si của anh khoảng thời gian trước.”
Tạ Hựu Địch cạn lời: “Tôi chọc gì cô chứ? Sao cô phải công kích tôi thế.”
Thịnh Lê Thư quay mặt đi, hừ một tiếng.
...?
Tâm tư con gái thay đổi nhanh thế à.
“Được, được, được. Tôi sai rồi.” Tạ Hựu Địch nháy mắt hiểu ra, chân thành xin lỗi: “Lần sau tôi không mặc bộ đồ này nữa. Cô không thích màu đỏ thì nói sớm chứ, che giấu ấp úng, còn bắt tôi đoán.”
Thịnh Lê Thư: “...”
Từ nhỏ đến lớn nhất định anh không có phiền não gì rồi.
Tạ Hựu Địch hạ giọng, dỗ cô: “Tôi biết sai rồi, bồi thường cho cô được không, siêu sao trong nước?”
Cứ như vậy, tránh thoát mọi người, Tạ Hựu Địch lén đưa Thịnh Lê Thư ra khỏi trường quay.
Đến trong xe, anh Cường quản lý gọi điện thoại đến: “Em đi đâu vậy? Còn phải mở họp đấy.”
Di động bị Tạ Hựu Địch giật lấy, giận dỗi nói: “Mấy giờ rồi mà còn họp, da con gái không cần dưỡng chắc! Có phải anh là đồ đàn ông xấu xí nên không biết xấu hổ không hả?”
Ngắt máy, tắt máy, ném ra ghế sau, loạt động tác này nước chảy mây trôi.
Thịnh Lê Thư nhìn đến ngây người, tiếp đó bắt đầu hưng phấn: “Anh muốn mang tôi đi đâu?!”
“Đã trễ thế này, cô nói còn có thể đi đâu?”
...
“Nạc thăn, cà tím nướng, thịt tẩm bột chiên giòn, gà que, xâu thịt bò mấy thứ này phải có, ít cay, thịt ba chỉ nướng lâu một chút.” Trước quán nướng, Tạ Hựu Địch như là đến nhập hàng.
Thịnh Lê Thư ngăn chặn qua loa: “Quá nhiều.”
“Nhiều cái gì mà nhiều, không cần cô ăn hết, mỗi loại đều nếm thử.”
Chợ đêm mới là nơi có vị khói lửa nhân gian nhất. Ở nơi phố ăn vặt này, dòng người chen chúc xô đẩy, tiếng còi xe liên tục không ngừng. Vì công việc, Thịnh Lê Thư tất nhiên cực ít được đến đây trải nghiệm. Cô vui vẻ, hưng phấn, tâm tình mệt mỏi bay sạch, đôi mắt sáng lên.
Trước quầy hàng đều là người, Thịnh Lê Thư vẫn hơi lo lắng, theo bản năng dựa sát vào sau lưng Tạ Hựu Địch.
Tay bỗng nhiên căng thẳng.
Là Tạ Hựu Địch dùng sức cầm lấy tay cô.
Anh nghiêng người, kéo cô đứng ra phía trước mình, bóng dáng rộng lớn ngăn lại phần lớn người. Lại cẩn thận kéo khẩu trang trên mặt cô, đè thấp vành mũ lưỡi trai.
Anh nhỏ giọng trấn an: “Không có việc gì, an toàn.”
Phía sau lưng dán lên ngực anh, Thịnh Lê Thư cảm thấy mình mỏng thành một tờ giấy, tim đập như sắp xé rách tờ giấy.
Tạ Hựu Địch xách theo một túi lớn đồ nướng, dẫn cô đi đến phố đầu phố ăn vặt, nấp ở phía sau cột đá, gần như không ai nhìn tới được.
“Ăn đi.” Tạ Hựu Địch che ở trước mặt cô, ngó trái ngó phải như đặc vụ.
Rốt cuộc Thịnh Lê Thư có thể kéo khẩu trang xuống, ăn uống thỏa thích.
Nhìn dáng vẻ cô thật cẩn thận, mới lạ nếm thức ăn, Tạ Hựu Địch vừa chua xót lại vừa mềm lòng, lẩm bẩm: “Làm minh tinh cái gì chứ, còn không bằng tìm người trung thực gả đi cho rồi.”
Thịnh Lê Thư: “Nào có nhiều người trung thực như vậy, Khương Khương nhà tôi là cực may mới gặp được người đáng tin cậy.”
“Tôi không đáng tin cậy à!” Tạ Hựu Địch vội vàng phản bác.
“Anh đáng tin cậy, nhưng không trung thực.”
“...”
Hôm nay còn có thể nói chuyện tử tế không chứ.
Bên trái có một đám người trẻ tuổi vừa nói vừa cười đi qua, Tạ Hựu Địch theo bản năng mà dịch sang bên trái, ngăn trước người cô. Như này, khoảng cách hai người gần trong gang tấc, Thịnh Lê Thư còncó thể nghe được tiếng tim đập của anh.
Thịt ba chỉ trong tay lập tức mất ngon.
Tạ Hựu Địch khẽ khụ hai tiếng, lập tức đứng xa ra 0.5 centimet, nói sang chuyện khác: “Sao lại muốn vào giới giải trí?”
Thịnh Lê Thư im lặng, rất an tĩnh, sắc mặt cũng hiện lên ưu thương nhàn nhạt.
Tạ Hựu Địch thầm nói không ổn, cô nhất định có nỗi niềm khó nói, hoặc là thân thế bi thảm bất đắc dĩ nào đó mà phải làm.
“Bởi vì tôi...” Thịnh Lê Thư thở dài: “Trời sinh đẹp quá không thể không phấn đấu.”
Tạ Hựu Địch hốt hoảng.
“Sao? Tôi không đẹp?” Thịnh Lê Thư chớp chớp mắt, ánh mắt vô tội.
Tạ Hựu Địch dở khóc dở cười: “Này, từ nhỏ đến lớn, cô đều tự tin như vậy à?”
“Đương nhiên.” Thịnh Lê Thư nói: “Nếu không sao tôi nổi tiếng như này được.”
Tạ Hựu Địch nhướng mày: “Nổi bao nhiêu?”
“Ví dụ như bây giờ chúng ta bị chụp ảnh, không tới nửa giờ, anh mặc quần l0t màu gì cũng sẽ bị bới ra.”
“Thế cũng chưa chắc.” Tạ Hựu Địch nói đúng sự thật: “Hôm nay tôi không mặc.”
“...”
Tôi chỉ nêu ví dụ, không phải làm bảo anh tích cực như vậy.
Thịnh Lê Thư thật sự nếm mỗi loại xiên nướng một miếng.
Ngôi sao nữ có lực khống chế và năng lực quản lý dáng người khá mạnh, phần còn lại đều bị Tạ Hựu Địch ăn sạch. Cô cắn một miếng nhỏ, cả xâu đưa cho anh. Anh cũng cực kỳ tự giác nhận lấy.
Sau khi động tác này tuần hoàn mười mấy lần, hai người cực kỳ ăn ý liếc nhau.
Muộn màng phát hiện, đồ cô ăn qua... Đây có tính là gián tiếp hôn môi không nhỉ.
Càng về khuya Thịnh Lê Thư càng có tinh thần, kéo anh xuống đường cái.
Tạ Hựu Địch căng thẳng muốn chết: “Cô, cô, cô đeo khẩu trang kín vào, muốn bị chụp đúng không!”
“Tôi muốn uống trà sữa.”
“Cô là ngôi sao nữ à?”
“Cảm ơn nhắc nhở.” Thịnh Lê Thư được dẫn dắt, vươn ngón tay ra: “Hai cốc, khẩu vị khác nhau.”
“...”
Tiệm trà sữa gì mà đông thế, 1 giờ sáng còn có mười mấy người xếp hàng.
Tạ Hựu Địch đứng ở trong đội ngũ thong thả di động.
Vóc dáng anh cao, tướng mạo anh tuấn, ở nơi kết hợp giữa xa hoa truỵ lạc và khói lửa diệu kỳ, làm Thịnh Lê Thư đứng từ xa nhìn rất an tâm. Cô vô thức cong cong môi, thật tốt, cũng có một người đàn ông như vậy, vì cô mà đêm khuya xếp hàng mua trà sữa.
Hai người chơi đến hai giờ rưỡi mới về nhà.
Tạ Hựu Địch vốn tưởng rằng mình cực buồn ngủ, kết quả tắm rửa xong nằm ở trên giường lại không ngủ được. Anh không kiềm chế được gửi tin nhắn Wechat cho Thịnh Lê Thư.
Người trung thực: Gâu ~
Siêu sao: [Ảnh chụp] x 10
Người trung thực:... Giờ này rồi cô còn ở phòng tập gym làm gì??
Siêu sao: Buổi tối ăn nhiều, cần phải tiêu hao!! Hôm nay là phải làm xong hôm nay!!
Tạ Hựu Địch xem nhẹ khả năng tự hạn chế của cô, bị ảnh cô gửi tới hấp dẫn. Theo thứ tự mở ra, phóng đại xem. Buổi đêm yên tĩnh, bỗng nhiên mũi nong nóng, mu bàn tay lau một cái. Tạ Hựu Địch “Đệch” một tiếng!
Chảy máu mũi!!
Trời gần sáng rồi, anh mới ngây thơ mờ mịt mà ngủ.
Kết quả chưa tới bảy giờ, đã bị âm nhạc nhảy múa của Tần Phương đánh thức.
Anh không thể nhịn được nữa, đi ra phòng ngủ: “Mẹ, mẹ...”
Tần Phương Manh không phải đang khiêu vũ, mà là lạnh lùng ngồi ở trên sofa, vắt chéo chân, dáng vẻ quý bà lạnh lùng cao ngạo nứt trời.
Tạ Hựu Địch rất nhanh ý thức được, tâm tình Manh Manh không tốt.
Vừa mới chuẩn bị chuồn về phòng ngủ.
“Con đứng lại đó cho mẹ.” Tần Phương Manh bất ngờ mở miệng: “Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy nổi? Ngoài ngủ ra thì con còn biết làm gì? Lớn như vậy rồi, cũng không thấy con nói năng gì đến bạn gái! Con trai nhà người khác thật hiểu chuyện, căn bản không cần người mẹ vĩ đại phải nhọc lòng về vấn đề tình cảm! Bố con, chồng mẹ, sáng tạo ra điều kiện gia tộc ưu việt như vậy! Con còn không biết lợi dụng tốt mà tìm bạn gái!!”
“...” Tạ Hựu Địch yếu ớt giải thích: “Mẹ, giờ mới chưa tới 7 giờ, hơn nữa con là bị mẹ đánh thức mà.”
“Con còn cãi!” Tần Phương Manh thở phì phì mà đấm một cái vào ngực gối ôm con thỏ hồng nhạt: “Con quả nhiên là đứa bất hiếu.”
Tạ Hựu Địch không nói lời nào, cũng là một loại sai.
Tần Phương Manh kích động vứt di động ra: “Con trai nhà khác còn có thể ở bên Tiểu Thư! Bị chụp lén cũng là bản lĩnh của người ta!”
Tạ Hựu Địch ngây thơ: “Cái… Cái gì?”
“Tin hot buổi sáng, tối hôm qua Tiểu Thư bị chụp thân mật dạo chợ đêm với một người đàn ông xa lạ!! Ăn thịt ba chỉ!! Uống trà sữa!!” Tần Phương Manh sắp khóc tới nơi rồi: “Con trai nhà người khác có thể làm được, vì sao con không thể? Vì sao không phải là con ở bên Tiểu Thư?! Hu hu hu.”