Dáng vẻ Úc Đình Chi nửa quỳ gối hiện lên trong đầu cậu, tai Mạnh Trì nóng lên, ngoài miệng muốn nói tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết, nhưng đầu óc lại cứ một mực nhớ đến. Úc Đình Chi cũng quá không tự biết mình nhỉ, độ linh hoạt của anh sao có thể nói là bình thường được? Chỉ có thể nói là trên cả bình thường.
Còn có, sao anh lại nói chuyện trước mặt trẻ con như thế, đây là chuyện mà giáo viên nhân dân nên làm à?
Mạnh Trì nói với Úc Đình Chi xong, quay đầu lại nói với nhóc củ cải cao: “Ván này coi như nhóc thắng, còn biết làm nhiều thứ ghê ha.”
Nhóc củ cải cao sung sướng ngẩng cao đầu: “Cái này không tính là gì, cha cháu còn biết dùng đầu lưỡi thắt nút quả anh đào* cơ.”
*thắt nút anh đào bằng lưỡi: cách dùng đầu lưỡi để thắt nút phần cuống của quả anh đào (cherry). Nếu ai đó có thể dùng lưỡi thắt nút cuống quả anh đào, điều đó cho thấy họ có thể là 1 người hông giỏi do sự khéo léo của miệng mình. Xem thêm ở đây
Thắt núi anh đào.
Vẻ mặt Mạnh Trì ngây ngốc, trong nháy mắt nghĩ đến Trần Ngạn từng ở quán bar tán tỉnh bartender, chính là dùng trái anh đào trong ly cocktail.
Đờ phắc, cha đứa nhỏ này mỗi ngày đều dạy nó những gì thế?
“Cái này rất nguy hiểm, mấy đứa không nên học.” Mạnh Trì trở nên nghiêm túc, “Nếu mà bị kẹt lại, sau này mấy đứa cũng không thể ăn anh đào được nữa.”
Nhóc củ cải cao đắc ý gật đầu: “Cháu biết, cha cháu nói với cháu, ông ấy nói chờ cháu trưởng thành mới có thể học, còn có thể dùng cái này đi tìm bạn gái.”
Khoé miệng Mạnh Trì co giật, lần này thật sự là không nhịn được nữa.
Cha đứa trẻ này thật đúng là không kiêng kỵ gì, sao cái gì cũng nói thế? Cũng may còn có chút ý thức an toàn, cũng không biết nên nói người này đáng tin hay không đáng tin nữa.
“Tìm bạn gái cái gì, chơi người Sắt của nhóc đi.” Mạnh Trì đưa tay nắm lấy mũi nhóc, dặn dò, “Sau này cũng đừng khoe khoang khắp nơi đầu lưỡi mình linh hoạt, nhớ chưa.”
Nhóc củ cải cao không vui nhìn cậu một cái, lại nhìn thoáng qua Úc Đình Chi, bĩu môi không nói gì. Úc Đình Chi mặt lạnh, hai nhóc con không dám làm càn, thấy anh không đi nên tự mình nhảy nhót sang bên khác chơi.
Chờ hai nhóc con rời đi, nơi này liền an tĩnh lại, Mạnh Trì nhỏ giọng chửi thầm một câu: “Trẻ con bây giờ thật là gì cũng biết, nhân tiểu quỷ đại*.”
*nhân tiểu quỷ đại: tuổi thì ít nhưng ba cái thứ linh tinh gì cũng biết
Úc Đình Chi ngồi xuống bên cạnh cậu, bỗng nhiên hỏi: “Vì sao thắt nút anh đào lại có thể tìm được bạn gái? Đây là thủ đoạn theo đuổi người gì sao?”
“…?”
Mạnh Trì ghé mắt, nhướng mày nói: “Thầy Úc này, anh còn ở đây giả bộ thuần khiết với tôi à?”
Ánh mắt Úc Đình Chi rất chân thành: “Ý cậu là gì?”
Mạnh Trì nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn Úc Đình Chi, vừa cảm thấy Úc Đình Chi đang giả vờ giả vịt, nhưng lại cảm thấy kiểu nghệ sĩ như Úc Đình Chi có thể thật sự không biết thú chơi vui vẻ phù phiếm này.
Lại nghĩ đến độ linh hoạt của miệng anh, bất kể là kỹ năng hôn hay là kỹ năng nói, nhìn thế nào cũng không giống là tài xế mới*.
*tài xế mới: tay mơ trong chuyện tình cảm
Suy nghĩ chạy lệch, Mạnh Trì vội vàng dời tầm mắt: “Không có ý nghĩa gì cả, anh không hiểu cũng không sao, dù gì anh cũng không tìm bạn gái.”
Ánh mặt trời chạng vạng nóng rực, ngược lại thêm phần tiêu điều, nét vàng nặng nề chiếu lên con ngươi Úc Đình Chi, khiến anh chăm chú lại thâm tình.
Mạnh Trì cũng nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy mình như bị hớp hồn. Cậu chớp mắt, khẽ hít một hơi thật sâu, bình ổn lại nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc của mình.
Im lặng hai giây, trên mặt Mạnh Trì mới nở nụ cười: “Thầy Úc à, tôi còn chưa tìm được bạn trai thì dạy anh kiểu gì chứ?”
Nghe vậy, mí mắt Úc Đình Chi run lên một chút, hàng mi dài rợp bóng chợt loé lên rồi biến mất, con ngươi vẫn sáng ngời như cũ. Môi anh hơi mấp máy, đang muốn mở miệng thì ngoài sân truyền đến một tiếng “Thầy Úc”.
Hai người nghe thấy quay đầu lại, nhìn thấy trước cửa quán có một người đàn ông mặc đồ thể thao, ước chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ có hơi thanh tú.
Mạnh Trì nhận ra đây là đồng nghiệp của Úc Đình Chi, lúc trước cậu từng thấy họ cùng nhau ăn cơm. Trước khi Úc Đình Chi đi, anh đưa hộp đồ ăn trong tay cho Mạnh Trì, nói là trên đường về tiện tay mua chút đồ ăn vặt đặc sản, sinh viên đều nói món này rất ngon. Úc Đình Chi mua hai hộp, đưa một hộp cho cậu.
Là hộp bánh hoa đào, chính là món bánh hoa đào mà trước đó Mạnh Trì muốn ăn nhưng chưa ăn được.
Nhìn miếng bánh tạo hình tinh xảo trong tay, hương hoa đào hoà quyện với vị sữa bay vào mũi, trong nháy mắt Mạnh Trì động lòng.
Trong lòng cậu có một ít tiếc nuối nho nhỏ lúc sáng, dưới tình huống còn chưa rõ đã được Úc Đình Chi thoả mãn rồi.
*
Ở đây một tuần, Mạnh Trì đã thu trà xuân gần như đầy đủ. Bên kia, Đỗ Phong cũng đã đi tham gia hoạt động với Dương Chính Phong, trong đó có một buổi biểu diễn trà nghệ, Đỗ Phong cũng là nhân vật chính.
Mạnh Trì căn giờ, gọi điện thoại cho Đỗ Phong trước khi họ kết thúc.
“Ôi chao, anh nói cậu nghe, anh lo lắng quá trời luôn. Lúc thay quần áo, cúc áo bị vướng lại, may mà anh sờ thấy không đúng nên mới kịp thời sửa lại.”
Tuy rằng đang nói chuyện với cậu, nhưng trong lời nói Đỗ Phong đều lộ ra sự hưng phấn, có thể thấy được anh thật sự rất vui vẻ.
“Anh đây chỉ là cài nhầm nút. Lúc trước lần đầu tiên em lên sân khấu thiếu chút nữa còn đậy nhầm nắp chén.” Mạnh Trì giơ điện thoại di động lên, vừa là an ủi cũng là chúc mừng, “Có lần này rồi, sau này thầy Đỗ của chúng ta có thể tự mình đảm đương một cõi.”
“Ài, vẫn còn kém xa.” Đỗ Phong khiêm tốn, dừng một chút lại nói, “Cậu thu trà cũng gần đủ rồi, sớm quay về đi, trận đấu tới để cậu lên thì tốt hơn. Anh nói với thầy rồi, ông ấy cũng không nói là không được.”
Nghe như vậy, Mạnh Trì im lặng một lát mới đáp lời: “Không vội, em còn phải lên núi Thanh Phong một chuyến, gặp sư công một lần.”
“À, ừ nhỉ, thiếu chút nữa anh quên mất.” Đỗ Phong lại dặn dò, “Cậu nhớ mang chút trà thủ công về, sư phụ thích uống.”
Sư phụ của Dương Chính Phong chính là bậc thầy làm trả nổi danh ở Tây Trì, những năm ông vẫn còn làm trà phải nói là ngàn vàng khó mua. Bây giờ người ở núi Thanh Phong thanh tu, thỉnh thoảng nhàn rỗi sẽ tự mình làm trà, cũng không bán ra bên ngoài, chỉ giữ lại để uống. Hằng năm người ở quán trà Du Nhiên, bất kể là ai đều sẽ lên núi gặp mặt ông, tiện thể gói ít trà thủ công đem về.
Mạnh Trì là học trò của Dương Chính Phong, đương nhiên sẽ không quên đi núi Thanh Phong một chuyến, cũng không quên sư phụ cậu thích uống loại trà gì.
Núi Thanh Phong là ngọn núi ít nổi tiếng nhất trong tám ngọn núi lớn ở Tây Trì, vị trí tương đối hẻo lánh, quanh đỉnh núi bằng phẳng đều trồng trà, cho nên nơi này ngoài một ngôi chùa Thanh Phong ra thì không còn nơi nào đáng để đi, nên hiển nhiên cũng không có xe đưa đón dành riêng cho du khách, vì khá ít người đến.
Cha chồng Giang Hồng có một vườn trà ở đó, nói sáng mai ông định quay về, Giang Hồng bèn bảo Mạnh Trì đi theo luôn. Mạnh Trì liền đồng ý, không hẹn xe bên cạnh nữa.
Không ngờ hai nhóc cháu trai kia ở đây chơi đùa không muốn về, cha chồng Giang Hồng cũng không còn cách nào, đành phải tạm thời quyết định ở lại thêm hai ngày. Kết quả là kế hoạch đi nhờ xe của Mạnh Trì tan thành mây khói.
Xe đến núi Thanh Phong không dễ hẹn, kiểu gọi xe tạm thời này còn khó tìm hơn. Giang Hồng có lẽ là cảm thấy có lỗi, cứ một mực nói sẽ giải quyết giúp cậu.
Mạnh Trì cũng không hoàn toàn đặt hy vọng lên người Giang Hồng, cậu dùng phần mềm hẹn xe thử đặt. Lúc chờ tài xế nhận đơn, cậu mở vòng bạn bè xem xem, thấy Giang Hồng còn vì chuyện này mà đăng bài lên đó.
Nửa đêm rất khó để hẹn xe, Mạnh Trì lướt vòng bạn bè vài phút, thấy được một đoạn video Úc Đình Chi đăng lên lúc trưa, vẫn chưa thấy có ai nhận đơn cả.
Trong video vẫn là con mèo con màu đen kia, lần này đính kèm câu: [Cậu ấy* vẫn đối xử với tôi rất lạnh lùng thì làm sao bây giờ?]
Nhìn thấy người này dùng đại từ “nó”*, Mạnh Trì theo bản năng cho là anh gõ nhầm, chợt nghĩ đây có thể là một con mèo đực con.
*Ở đây thầy Úc dùng từ 他/ dùng để nhắc đến một người thứ ba giới tính nam, VD: cậu ấy, anh ấy, nó. Weo, thầy Úc 1 lời 2 nghĩa đó ạ
Mèo con cúi đầu uống nước trong bát sứ, đầu lưỡi nhỏ màu hồng phấn phát ra âm thanh “Nia ~ nia” trong nước, rất có tư thái “hai tai không nghe ngoài cửa sổ, một lòng chỉ muốn uống nước mà thôi”.
Ở khu vực bình luận, Mạnh Trì thấy Tống Mân gửi một câu: [Mua chút đồ ăn ngon dỗ dành ~]
Úc Đình Chi không trả lời.
Mạnh Trì cũng thu lại cái tay định ấn like, nghĩ thầm Úc Đình Chi này là đi công tác cũng đưa mèo theo à? Chẳng qua chờ cậu xem kỹ video, phát hiện ở đằng sau video có dòng chữ như là trung tâm nuôi dưỡng thú cưng.
Đợi đến khi Mạnh Trì lướt xong vòng bạn bè, cậu cũng không gọi được xe. Có điều cũng may Giang Hồng thần thông quảng đại, gửi wechat cho cậu nói là đã giải quyết xong vấn đề xe, ném cho cậu một biển số xe, bảo mai 5h sáng cậu chờ ở cửa để lên xe là được.
Mạnh Trì thở phào nhẹ nhõm, buông điện thoại xuống đi ngủ.
Hôm sau, Mạnh Trì vừa đi vừa ngáp tìm được chiếc xe buýt đúng biển số kia, sau đó đã nhìn thấy một nhóm trai xinh gái đẹp lưng đeo bảng vẽ, và cả Úc Đình Chi làm thầy giáo dẫn đoàn.
Bấy giờ Mạnh Trì mới ý thức được, Giang Hồng tìm được xe cho cậu, chính là xe đưa đón nhóm Úc Đình Chi.
Thầy dẫn đội ngoại trừ Úc Đình Chi còn có một nam một nữ, nam chính là vị hôm qua đến tìm Úc Đình Chi.
Đối với sự xuất hiện của Mạnh Trì, ba người đều không có chút kinh ngạc nào, trực tiếp sắp xếp cho cậu ngồi ở chỗ gần cửa sổ hàng đầu, hẳn là Giang Hồng đã mở lời trước.
Nhóm sinh viên ríu rít rất chi là tò mò với người ngoài như Mạnh Trì, nghiêng đầu nhìn xung quanh đến khi cửa xe đóng lại, Úc Đình Chi ngồi xuống bên cạnh Mạnh Trì, ngăn đi phần lớn tầm mắt, nhưng cậu vẫn có thể nghe được có sinh viên đang nói chuyện về cậu, nói cậu là anh đẹp trai hôm qua ở cùng một chỗ với Úc Đình Chi.
“Không nghĩ tới mọi người còn đến núi Thanh Phong vẽ vật thực, nơi đó ngay cả khách du lịch cũng ít người ghé.”
Úc Đình Chi nói: “Có giáo viên dẫn đoàn nói năm nào cũng vẽ phong cảnh giống nhau, có chút ngán ngẩm, cho nên tìm một nơi khác biệt.”
Anh không nói chỗ này là do ai tìm, Mạnh Trì cũng không hỏi.
Sau khi xe khởi động, có người trò chuyện, có người ngủ bù, những người khác còn đang ăn sáng.
Trong xe tràn ngập mùi thức ăn khiến Mạnh Trì hơi nhíu mày, cậu không thích có mùi lạ trong xe.
Buổi sáng ra ngoài hơi gấp, Mạnh Trì bèn cầm bánh hoa đào hôm qua Úc Đình Chi mua bỏ vào trong túi làm bữa sáng. Tuy rằng không thích mùi thức ăn trong xe, nhưng đúng là Mạnh Trì bị gợi lên có hơi đói, lúc lấy bánh hoa đào ra còn hỏi Úc Đình Chi có ăn không.
Úc Đình Chi nhìn hộp đồ ăn đã vơi đi một nửa: “Có ngon không?”
“Ừm, ngon lắm.”
Nhìn má Mạnh Trì phồng lên, khoé miệng Úc Đình Chi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, mở một chai nước khoáng cho cậu.
“Cảm ơn.” Mạnh Trì khô miệng, tất nhiên không từ chối sự chăm sóc của Úc Đình Chi.
Sau khi lấp đầy bụng, mày Mạnh Trì cũng nhíu lại, cậu muốn mở cửa sổ hít thở không khí, nhưng khoé mắt lại nhìn thấy sinh viên đang nghiêng cổ ngủ bù, gió lạnh buổi sáng thật sự không thích hợp quấy rầy giấc ngủ của họ.
“Có chuyện gì sao? Cậu bị say xe à?” Úc Đình Chi chú ý đến mi tâm cậu nhíu lại, hỏi một câu.
“Không phải.” Mạnh Trì lắc đầu, đồng thời chun mũi, “Chỉ là mũi có hơi khó chịu.”
Tài xế lái xe rất ổn định, cho nên khoảng thời gian hưng phấn ban đầu qua đi, nhóm sinh viên trong xe đều yên lặng, lúc Mạnh Trì nói chuyện cũng cố ý đè thấp giọng xuống.
Úc Đình Chi từng nghe Dương Tự Nhạc nói qua, khứu giác Mạnh Trì rất mẫn cảm, đây cũng là điểm mà lúc đầu Dương Chính Phong nhìn trúng ở cậu. Khi phân biệt trà, cậu chỉ cần ngửi một cái là có thể chỉ ra chỗ tốt chỗ xấu của trà.
Mùi trong xe tạp nham, đối với Mạnh Trì mà nói, đúng là không dễ chịu lắm.
“Cậu có thể mở cửa sổ cho thoáng khí một chút.” Úc Đình Chi nói xong bèn đưa tay muốn mở cửa sổ.
Mạnh Trì nắm cánh tay anh, lắc đầu nói: “Không sao đâu, đừng để gió thổi họ tỉnh giấc.”
Bởi vì dựa vào gần, cho nên trong những mùi vị lộn xộn kia, Mạnh Trì vẫn có thể ngửi được hương hải dương nhàn nhạt trên người Úc Đình Chi. Mà theo làn gió nhẹ khi anh giơ tay ra, mùi hương ấy cũng xông vào mũi cậu.
Mạnh Trì vốn không chán ghét mùi hương này, bây giờ lại càng cảm thấy nó càng thêm thơm ngát.
“Anh dùng nước hoa hiệu gì thế?” Mạnh Trì giật giật cánh mũi, “Rất dễ ngửi.”
“Hả? Tôi không dùng nước hoa.” Úc Đình Chi suy nghĩ một chút lại nói, “Có lẽ là kem dưỡng tay.”
Mạnh Trì không phải trai thẳng, cậu không chỉ biết chăm sóc da mà còn sẽ chăm sóc cả hai bàn tay của mình, dù sao với nghệ nhân trà mà nói, tay mới là diện mạo của nghệ nhân trà.
Cho nên cậu không có bất kỳ ý kiến gì với việc Úc Đình Chi thoa kem dưỡng tay cả, thậm chí còn hy vọng anh chăm sóc nhiều hơn, dù sao đó cũng là bàn tay trong mộng của cậu.
Khi Úc Đình Chi đưa tay ra trước mặt cậu cho cậu ngửi rõ hơn, Mạnh Trì liền cúi đầu, ngửi mùi hương thơm mát kia.
Vừa lúc xe đi qua vành đai giảm tốc, trong lúc xóc nảy, đôi môi ấm áp của Mạnh Trì đã in lên mu bàn tay Úc Đình Chi.
Mùi hương trở nên nồng đậm, Mạnh Trì hơi sững sờ, tim đập thình thịch.
Úc Đình Chi ngồi bên cạnh cũng vì chuyện ngoài ý muốn này mà kinh ngạc chớp mắt, chợt con ngươi anh khẽ nhúc nhích, thoáng nhìn đôi mắt Mạnh Trì hơi dại ra, đột nhiên anh nhếch khoé miệng, nhẹ giọng nói: “Cậu chiếm tiện nghi của tôi.”
Nghe thế, hàng mi dài rũ xuống của Mạnh Trì khẽ rung rinh, ngay khi Úc Đình Chi cho rằng cậu sẽ xấu hổ mà rút lui, Mạnh Trì bỗng nhiên giơ tay nắm lấy tay anh, rồi ngước mắt lên, trong mắt chỉ có ý cười tự nhiên.
Cậu siết chặt năm ngón tay, ngân giọng gọi một tiếng “Thầy Úc”, nói: “Rõ ràng là anh đang ăn vạ mà.”