Âm báo tin nhắn trên điện thoại vang lên từng tiếng một, trên màn hình trừ thông báo wechat ra còn có vô số tin tức weibo, nào là có người theo dõi mới, nào là có tin nhắn riêng.
Mạnh Trì mở wechat trước, người gửi tin nhắn không giống nhau nhưng nội dung lại chẳng chênh lệch nhau mấy, chẳng hạn như [Anh đẹp trai, anh lại nổi tiếng rồi.] hay là [Không nghĩ tới Tiểu Mạnh còn là người mẫu] hay [Ảnh đẹp lắm] các thứ.
Nhìn ảnh chụp màn hình weibo họ gửi cho cậu xem, Mạnh Trì đã biết vì sao weibo của cậu lại đột nhiên có nhiều người theo dõi, tin nhắn riêng cũng ùn ùn kéo đến.
Xà Sơn đăng bộ ảnh lên weibo, tuy rằng hắn không có ID của Mạnh Trì, nhưng cư dân mạng thần thông quảng đại, tìm lại được video pha trà mà Mạnh Trì nổi tiếng dạo trước, tìm được tài khoản quán trà Du Nhiên mà Dương Tự Nhạc đăng ký, rồi soi ra được weibo của Mạnh Trì.
Weibo của Mạnh Trì đã dùng rất nhiều năm, bình thường chỉ dùng để xem tin tức linh tinh, không thì là chia sẻ một vài bài viết liên quan đến trà nghệ. Cậu không thích chia sẻ cuộc sống của mình lên các nền tảng xã hội, chỉ chia sẻ tâm trạng khi chiến thắng trong cuộc thi rồi đăng một ít ảnh khi thi đấu lên mà thôi.
Như Trần Ngạn nói, con người chỉ cần có chút nổi tiếng, những dấu vết trên mạng đều sẽ bị người khác đào lên.
Trong số những người gửi wechat cho cậu có cả sếp Trần, tuy rằng không nói chuyện quá đáng như lần trước uống say nhưng cũng khiến Mạnh Trì nhíu mày.
“Có chuyện gì vậy?” Úc Đình Chi hái xong một hàng lá trà, lúc quay lại uống nước thấy vẻ mặt cậu không đúng, bèn hỏi một câu.
“Không có gì cả.” Mạnh Trì cười nhẹ một tiếng, “Xà Sơn đăng ảnh lên weibo, cư dân mạng đều đến khen tôi.”
Tuy rằng giọng điệu của cậu có vẻ thoải mái, nhưng không hiểu sao Úc Đình Chi lại cảm thấy cậu không hề vui vẻ, thậm chí còn có một chút phản cảm. Anh mở điện thoại của mình ra dạo một vòng trên weibo, đúng là trong phần bình luận có rất nhiều lời khen ngợi, có người khen mặt, có người khen dáng, có người khen tranh, nhưng ngoài ra cũng có nhiều bình luận chói tai, ví dụ như nói ảnh tục tĩu, sỉ nhục trà nghệ, thậm chí còn có người chê bôi nhân cách, hỏi cậu là vịt* à.
*vịt: từ lóng chỉ “trai bao”
Úc Đình Chi nhíu mày, chụp lại màn hình gửi cho Xà Sơn, bảo hắn đi xử lý bình luận một chút.
Mạnh Trì ngửa đầu uống nước khoáng giải khát, đáy mắt thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại của Úc Đình Chi, nhìn thấy tên Xà Sơn trên hộp thoại với hai chữ “xoá” trong khung chat mà anh gửi.
“Anh làm gì thế? Anh bảo Xà Sơn xoá ảnh à?” Mạnh Trì hỏi.
“Không phải,” Úc Đình Chi khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, “Nhưng nếu cậu muốn xoá, tôi có thể bảo anh ta xoá.”
“Sao lại phải xoá? Weibo của anh ta không phải dùng để quảng bá ảnh sao?” Nói xong lời này Mạnh Trì mới hiểu được Úc Đình Chi có ý gì, cậu cười nói, “Cứ để đó đi, tôi không cảm thấy có gì không ổn cả.”
Úc Đình Chi nhìn cậu chăm chú, như muốn từ biểu cảm của cậu xem xem có phải cậu đang miễn cưỡng không.
“Thật mà,” Mạnh Trì cười cười với anh, “Chụp ảnh không phải là để cho người ta xem à, trong phòng triển lãm có thể xem thì trên mạng tất nhiên cũng có thể.”
Úc Đình Chi gật gật đầu, cất điện thoại đi. Xà Sơn trả lời tin nhắn của anh thế nào anh cũng chả xem.
Mạnh Trì đi đến hàng trà tiếp theo tiếp tục cúi đầu hái trà, Úc Đình Chi cũng đi đến đối diện cậu, một lát sau anh bỗng hỏi: “Sư phụ cậu còn đang giận cậu sao?”
Động tác Mạnh Trì thoáng dừng lại, khó hiểu hỏi: “Anh biết sư phụ tôi tức giận ư?”
Úc Đình Chi: “Xà Sơn nói.”
Ngày triển lãm ảnh diễn ra, thật ra Xà Sơn đã gọi điện cho Mạnh Trì, chẳng qua khi đó Mạnh Trì về quê thu trà, không nói chuyện của sư phụ, nhưng chẳng cần hỏi cậu cũng có thể đoán được là Xà Sơn sẽ biết lý do, hơn nửa là do tên miệng rộng Dương Tự Nhạc kia.
Mạnh Trì thở dài nói: “Không biết nữa, sư phụ tôi máu nóng lắm, có khi phải mười ngày nửa tháng mới có thể nguôi giận được.”
Thật ra Mạnh Trì cảm thấy thầy mình vốn dĩ đã hết giận, dù sao lần trước Đỗ Phong nói với thầy chuyện cậu đi thi đấu, thầy chỉ im lặng không nói gì, cũng không tức giận.
Nhưng bây giờ ảnh vừa đăng lên weibo, độ hot cũng theo đó mà đến, bị khách quen hỏi nhiều đến phiền, tám phần là người lại giận dỗi rồi.
“Xin lỗi cậu.” Úc Đình Chi bỗng nói.
“Anh xin lỗi gì cơ?” Mạnh Trì hỏi.
“Có lẽ tôi không nên bảo Xà Sơn đến tìm cậu chụp ảnh.” Úc Đình Chi nói.
Nghe thế động tác hái trà của Mạnh Trì nhất thời dừng lại, cậu ngước mắt lên nhìn Úc Đình Chi, càng thêm khó hiểu: “Là sao? Anh bảo Xà Sơn đến tìm tôi á?”
Úc Đình Chi gật đầu, ánh mắt lại lướt qua Mạnh Trì, nhìn ra đằng sau cậu.
Mạnh Trì thấy thế cũng quay đầu lại, sau đó đối diện với đôi mắt tinh quang loè loè của sư công, cũng không biết người đã đứng đây nghe được họ thì thầm những gì rồi.
“Sư công, người làm gì thế? Doạ con giật cả mình.” Mạnh Trì nói.
Sư công đứng thẳng lưng, giả vờ bình tĩnh hắng giọng, trách móc ngược lại: “Ta còn đang muốn hỏi hai đứa đấy, không hái trà cho tốt đi, lúc thì nghịch điện thoại, lúc lại nói chuyện phiếm, hai đứa cũng chả yêu nhau cứ dính lấy nhau làm gì?”
Mạnh Trì: “…”
Úc Đình Chi: “…”
Thừa dịp hai người ngây ra, sư công lại nghiêm mặt, đưa tay gẩy gẩy số trà trong cái sàng Mạnh Trì cầm bên hông, liếc nhìn hai cái rồi khinh bỉ nói: “Mới hái được nhiêu đây? Còn chả hái được nhiều bằng ta, theo tốc độ này của mấy đứa thì có phải là muốn ở đây cả ngày không hả? Còn không mau làm việc đi, nếu không trưa không có cơm ăn đâu.”
Mạnh Trì: “… Được rồi, làm việc.”
Hai người vừa ăn mắng xong không dám lười biếng nữa, chăm chú cúi đầu hái trà.
Lá trà vừa được hái từ cây xuống xanh tươi mơn mởn, có mùi thảo mộc rất nhạt lẫn với hương trà đặc trưng của lá, để tránh nhiệt độ quá cao khiến chất lượng lá tươi bị ảnh hưởng, lá vừa hái xong không thể xếp chồng lên nhau mà phải trải phẳng ở nơi râm mát để tản nhiệt.
Ánh mặt trời càng lúc càng chói chang, vườn trà không có chỗ để phơi trà, cho nên ba người không hái lâu nữa, khoảng tầm 2 tiếng sau sư công đến nghiệm thu kết quả.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, sư công hơi cân nhắc hai cái sàng đựng trà đã tính được ba người hái tổng cộng được khoảng mười cân lá tươi.
“Được rồi, chắc có thể làm được tầm hai cân trà khô, đủ cho mỗi đứa nửa cân.” Sư công nói.
Sau khi xuống núi, Mạnh Trì đem lá tươi vừa hái đến một chỗ thoáng mát trong hành lang trong viện nhỏ để phơi sạch, đợi đến khi nước đọng trên lá khô hết, lá trà mềm rồi mới tiến hành sao trà.
Úc Đình Chi hiểu rất ít về quá trình chế tác trà, Mạnh Trì bèn vừa làm vừa phổ cập cho anh.
Trà xanh thuộc loại trà không lên men, quá trình sản xuất có thể được chia thành phơi khô, sao trà và cuối cùng là sấy. Các loại trà khác nhau có thể sẽ hơi khác nhau trong quá trình sản xuất. Ví dụ như trà trắng An Cát, trà Thái Bình Hầu Khôi [1] đều có công đoạn này, khiến lá trà được làm ra sẽ có hình dạng mảnh mai. Còn trà Hoàng Sơn Mao Phong sau khi sao xong còn phải xoa nguội, sau đấy lại tiến hành sấy khô, cuối cùng là sao lại mới có thể thành trà.
“Trước kia khi làm trà về cơ bản đều là làm thủ công, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, trong xưởng làm trà đều đổi thành máy móc, rất nhiều công đoạn từ xa xưa đều theo đó mà mất đi.” Mạnh Trì có chút tiếc nuối nói, “Cũng chỉ có những bậc thầy lâu năm như sư công còn nắm giữ một ít cách làm đó, thỉnh thoảng người sẽ làm trà thủ công.”
Sự phát triển của khoa học là con dao hai lưỡi, nó đẩy nhanh tốc độ nền kinh tế, giải phóng bàn tay người lao động, khiến cuộc sống thuận tiện và hiệu quả hơn, nhưng cũng khiến cho mọi người ì hơn, đánh mất những tinh hoa đáng bảo tồn hay vô số văn hoá truyền thống đáng ngưỡng mộ cũng đều bị nhấn chìm bởi làn sóng công nghệ. Mọi người luôn bị đẩy về phía trước, không biết khi nào họ mới nhìn lại.
Úc Đình Chi: “Cậu có biết làm không?”
“Có.” Mạnh Trì nói đoạn giơ tay lên, “Theo học mấy năm, tay cũng không biết bị bỏng bao nhiêu lớp da nữa.”
Tay Mạnh Trì thật ra không tính là xấu, rất lớn, rất có lực, còn có một ít vết chai sần, có vẻ tang thương nhưng đầy sức mạnh, nhìn bên ngoài, tay cậu đúng là có không ít vết bỏng rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
Úc Đình Chi vươn tay, đầu ngón tay khẽ vuốt ve vết sẹo bên lòng bàn tay cậu: “Vất vả nhiều rồi.”
“Lúc học cảm thấy rất vất vả, bây giờ nghĩ lại,” Mạnh Trì chậc một tiếng, “Thật ra rất đáng giá.”
Úc Đình Chi nhìn ý cười trong mắt cậu, chỉ cảm thấy một Mạnh Trì thế này quá mức mê người.
*
Ăn trưa xong, sư công vốn dĩ định ngủ trưa. Nhưng vì hôm nay là chủ nhật, lại đúng với ngày chùa mở cửa cho phép khách hành hương đốt pháo. Cứ bùm bùm khiến người ta muốn ngủ cũng khó lòng vào giấc.
Ba người bèn ngồi trong đình ở sân, vừa uống trà vừa hóng gió. Tin tức trên điện thoại Mạnh Trì vẫn chưa hết, cậu chọn ra một vài tin tương đối quan trọng để đọc, lại nghe Dương Tự Nhạc gửi tin nhắn thoại cho cậu, nói hai ngày này trong cửa hàng có quá nhiều người, chẳng qua lão Dương vẫn cứ mãi không vui.
Mạnh Trì thở dài rất nhẹ, nhìn những chấm đỏ kia, tắt luôn cả thông báo wechat.
“Con lại gây hoạ gì rồi?” Sư công nhìn cậu một cái, bỗng nhiên hỏi.
“Dạ? Không, con không có.” Mạnh Trì nói.
Sư công hừ cười một tiếng: “Còn giả vờ với ta à? Con mà không gây hoạ, sao sư phụ con lại không cho con đi thi mà là để cho Đỗ Phong đi?”
Mạnh Trì: “…”
Sao sư công của cậu cái gì cũng biết thế?
“Không có gây hoạ mà.” Mạnh Trì bưng chén trà lên tránh đi tầm mắt sư công, “Chỉ là rảnh rỗi tìm ít thú vui, nên có hơi lười biếng trước trà nghệ thôi ạ.”
Sư công nhìn cậu chăm chú, cầm quạt trong tay chọc chọc cậu: “Con cũng đừng nghĩ sư công là một lão già cổ hủ, ta cũng biết lên mạng đấy có được không!”
Không đợi Mạnh Trì nói, ông đã tiếp lời: “Ảnh chụp của con Nhạc Nhạc gửi cho ta xem rồi, có hơi lộ da thịt nhiều hơn thật, nhưng mà tên nhóc con không xấu, chụp lên còn rất có cảm giác nghệ thuật đấy.”
Mạnh Trì: “…”
Tên Dương Tự Nhạc mồm rộng này, cái gì cũng dám nói thế!
Úc Đình Chi ngồi một bên nghe vậy, động tác uống trà cũng thoáng dừng lại.
Không hiểu sao Mạnh Trì có hơi xấu hổ, ai một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Sư công, người đừng đánh đầu con là được rồi.”
“Hừ, khen con còn không vui đúng không?” Sư công nói giỡn hỏi ngược lại, “Nhất nhất muốn ta phải giống như sư phụ con mắng con một trận mới vui chứ gì?”
“Không phải mà ~” Mạnh Trì kéo dài giọng, vài phần ý tứ làm nũng, suy nghĩ một chút cậu lại nói, “Thật ra sư phụ cũng không mắng con, chỉ là nhắc nhở con, bảo con đặt tâm tư ở đúng đường.”
Chiếc quạt lắc lư trong tay sư công bỗng dừng lại, ông nghiêng mắt nhìn Mạnh Trì, trong đôi mắt già nua nhưng không đục ngầu hiện lên một tia sáng.
Vài giây sau, ông vừa thấp giọng nỉ non “Đúng đường” vừa tiếp tục lắc quạt, chỉ là tốc độ đã chậm đi nhiều.
“Tiểu Mạnh, con nói ta nghe, con cảm thấy trà là gì?” Sư công bỗng hỏi.
“Dạ?” Mạnh Trì sửng sốt, chợt đáp, “Trà không chỉ là trà.”
Sư công chuyển ánh mắt sang Úc Đình Chi ngồi đối diện, Úc Đình Chi buông chén trà trong tay xuống, mở miệng trả lời: “Đúng hơn mà nói là lá cây trà, hoặc là dùng lá cây trà sau khi đã chế tác để pha thành một loại đồ uống.”
Câu trả lời “official” này có thể so với Baidu Bách khoa toàn thư khiến Mạnh Trì và sư công đều hơi ngơ, im lặng một lát sư công cười ha ha, cầm quạt chỉ anh: “Nói không sai chút nào.”
Mạnh Trì không nói gì, nhìn thoáng qua Úc Đình Chi: “Sao anh không nói luôn là thực vật?”
Sư công cười hồi lâu, đoạn hỏi tiếp: “Vậy cậu nói xem trà nghệ là gì?”
Úc Đình Chi: “Một biểu hiện nghệ thuật của văn hoá trà.”
Sư công còn chưa phản ứng, Mạnh Trì cạn lời: “Bây giờ tôi mới cảm nhận được anh đúng là giảng viên đại học.”
Sư công cười hai tiếng, quay đầu nhìn Mạnh Trì: “Vậy con nói xem.”
Mạnh Trì bỗng lâm vào trầm tư, hình như cậu không có cách nào trả lời câu hỏi này, vì thế cậu hỏi ngược lại: “Sư công, người cảm thấy trà nghệ là gì?”
“Trà nghệ ấy à,” Sư công thản nhiên chậm rãi nói, “Có lẽ chính là ra vẻ ưu nhã pha một ấm trà.”
Ra vẻ ưu nhã.
Đây không tính là một từ chửi bới, nhưng từ trong miệng sư công nói ra, đúng là có hơi khó hiểu nhưng cũng không khiến Mạnh Trì cảm thấy quá kinh ngạc.
Có lẽ là vì sư công luôn luôn nghiêm khắc về trà nghệ nhưng lại khoan dung đối đãi với chính mình. Trong việc giảng dạy nghệ thuật trà, ông nghiêm chỉnh theo những quy tắc ứng xử của một nghệ nhân trà để dạy cho học trò, nhưng bình thường ông luôn muốn thoải mái nhất có thể.
“Trước kia ta cũng hỏi sư phụ con vấn đề này, hắn cũng giống con, không trả lời được.” Sư công nói đến đây, bỗng nở nụ cười, “Bây giờ có lẽ hắn đã trả lời được rồi.”
Mạnh Trì hỏi theo bản năng: “Là gì thế ạ?”
Sư công nhìn cậu một cái, không chút lưu tình hỏi ngược lại cậu: “Có quan hệ gì với con không?”
Mạnh Trì bị hỏi đến sửng sốt, giống như bỗng nhiên hiểu được sư công đang muốn nói gì.
“Lấy những người thường đến đây tìm ta thưởng trà luận đạo mà nói, có vài người cảm thấy trà nghệ là để giải trí mua vui, có người cảm thấy là theo đuổi tu hành, còn có người cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một loại nghề nghiệp.” Sư công nhìn sương trắng lượn lờ trên núi chậm rãi nói:
“Ta sẽ không nói rằng họ đúng, cũng không nói rằng họ sai. Cũng giống như ta dạy họ làm ra một gói trà thế nào, pha một tách trà ra sao, ta chỉ dạy họ những kỹ năng mà ta có. Bọn họ muốn sử dụng thế nào, lại ứng xử ra sao, tương lai đi đường gì đều là chuyện của họ, không liên quan đến người khác.”
Nói đến đây, ông dừng lại một chút, quay sang nói với Mạnh Trì: “Con cũng vậy.”
Đôi chân là của chính mình, con muốn theo đường nào thì cứ đi đường đó.