Mặc dù cảm thấy một chút r·ối l·oạn trong đầu, nhưng song song đó, Trần Minh Quân còn có một linh cảm khác. Dường như, nếu hắn quyết tâm theo đuổi chuyện này đến cùng, làm rõ tất cả, thì sẽ khám phá ra một con đường chưa từng có ai đặt chân đến.
Trần Minh Quân ngồi trầm tư suy nghĩ. Hắn cẩn thận nhớ lại từng chuyện quan trọng.
Từ lúc tiếp nhận ký ức của chủ nhân Tử Tinh, hắn luôn mang trong lòng cảm giác của người tìm ra thế giới mới. Chưa bao giờ thử đem mọi thứ ra suy xét cho thấu đáo.
Ngày hôm nay, khi phát hiện sự việc về bất đồng huyệt vị. Hắn đã bị dội cho một gáo nước lạnh vào đầu. Làm cho hắn thanh tĩnh lại không ít.
Dựa theo con đường tu luyện mà hắn được truyền lại trong ký ức. Suy đi ngẫm lại thì chỉ có bốn chữ để hình dung “vô cùng khó khăn”. Từ khi nhập môn cho tới lúc đạt được trường sinh, có muôn vàng gian nan và thử thách.
Lấy chuyện khai huyệt làm ví dụ. Để có thể kích hoạt được huyệt Khí Hải, tu sĩ sẽ phải thừa nhận một loại thống khổ không có từ ngữ nào trên thế gian này diễn tả được. Có thể nói, chỉ có biết và chưa biết, không tồn tại thứ gọi là miêu tả.
Chưa hết, cứ mỗi khi thành công kích hoạt một huyệt thì độ khó và thời gian để có thể kích hoạt huyệt tiếp theo sẽ tăng lên rất nhiều.
Rồi tới chuyện công pháp đại chu thiên, tại sao tu sĩ không thể cải tu công pháp khác. Tại sao khi vận chuyển lộ tuyến khác đi thì sẽ dẫn tới bạo tạc kinh lạc.
Khi chưa khám phá ra chuyện bất đồng huyệt vị, Trần Minh Quân cũng cho rằng mọi chuyện tự nhiên là như vậy. Nhưng bây giờ thì hắn cảm thấy dường như không phải. Bởi vì lộ tuyến vận chuyển công pháp lấy vị trí đại huyệt làm cơ sở chia đoạn. Hiện tại, hắn đã biết được cơ sở chia đoạn của người tu luyện không hoàn toàn chính xác, phải nói là thiếu đoạn.
Còn một vấn đề khác cũng không kém phần nổi bậc. Thứ tự khai huyệt cũng quyết định vấn đề khó khăn của chuyện khai huyệt. Ngay từ đầu, hắn cứ làm theo lý thuyết tu luyện mà mọi tu sĩ điều biết. Khai huyệt bắt đầu từ huyệt khí hải là dễ nhất.
Thứ tự kích hoạt các đại huyệt sau đó cũng đã được giới tu luyện không ngừng nghiên cứu và cải thiện không biết bao nhiêu năm tháng. Có thể nói, thứ tự hiện nay là tổng kết tốt nhất và nhanh nhất rồi. Việc còn lại là phụ thuộc vào bản lĩnh cá nhân của từng người và hoàn cảnh tu luyện của họ.
Nhưng! Hiện nay lại phát sinh ra nhiều huyệt vị mà người tu luyện ở ngoài vũ trụ chưa từng biết đến. Có nghĩa là, thứ tự khai huyệt chưa chắc đã là nhanh nhất và tối ưu nhất.
Nếu suy nghĩ xa hơn nữa, huyệt vị đóng vai trò rất là khó diễn tả. Vừa là một loại cầu nối giữa các đoạn kinh lạc, vừa ẩn chứa một cái không gian đặc thù. Không gian đặc thù này có thể lưu trữ chân khí hoặc linh khí. Tu sĩ nhờ không gian đặc thù này mà có được nguồn linh khí lớn để sử dụng trong quá trình thi pháp.
Điều kiện để mở được không gian đặc thù của một huyệt đạo chính là phải kích hoạt được huyệt đạo trước. Chỉ có huyệt đạo ở trạng thái hoạt động thì mới có khả năng mở ra không gian đặc thù. Cũng chỉ có đại huyệt thì mới mở được không gian đặc thù.
Không gian đặc thù này được người tu luyện gọi là khí hải. Dù tên của nó trùng với tên của huyệt khí hải, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn khác. Theo đó, cường giả đỉnh cao của vũ trụ có thể mở ra 108 khí hải, tương ứng với 108 đại huyệt.
Bất cứ tu sĩ nào cũng biết 108 khí hải là cực hạn. Nhưng bây giờ, nếu có nhiều hơn 108 đại huyệt. Nói như vậy, 108 khí hải nào đâu phải cực hạn.
Sau khi nghĩ tới những vấn đề này xong. Một hạt giống hy vọng đã được gieo xuống và không ngừng nảy mầm phát triển trong lòng Trần Minh Quân. Làm cho hắn từ hoang mang r·ối l·oạn chuyển dần sang cảm giác hưng phấn và chờ mong.
Lấy động lực từ ngọn lửa chờ mong trong lòng, Trần Minh Quân bắt đầu vạch lá tìm sâu. Sau Mạch Nhâm là tới Mạch Đốc, rồi lần lượt từng mạch trong bát mạch đều được hắn cẩn thận so sánh đối chiếu nhiều lần.
Cứ như vậy, Trần Minh Quân giành toàn bộ thời gian để nghiên cứu. Vài ngày sau, toàn bộ bát mạch đã được hắn dò xét qua rất nhiều lần. Kết quả, hắn tìm ra được rất nhiều đại huyệt bất đồng giữa đôi bên. Tổng số đại huyệt tăng thêm trên toàn bộ thân thể lúc này đã là 149. Như vậy, chỉ riêng bát mạch, Trần Minh Quân đã tìm ra 41 đại huyệt bất đồng giữa đôi bên.
Trần Minh Quân đang muốn tiếp tục so sánh tới thập nhị chính kinh thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Nhìn thấy người gọi đến là Phan Bích Ngọc thì hắn liền nghe máy.
“Alo tôi nghe nè Ngọc”
Phan Bích Ngọc vừa nghe Trần Minh Quân bắt máy thì liền nói một lèo
“Minh Quân, hôm nay là ngày ông hẹn chị tôi đến nhà ông. Chị tôi kêu tôi hỏi ông có vấn đề gì không? Nếu không thì chúng tôi sẽ qua liền”
“Chúng tôi? Bộ bà cũng định đến nhà tôi luôn hả?” Trần Minh Quân thắc mắc
“Ủa, chứ làm sao chị tôi biết nhà của ông? Làm sao? Không hoan nghênh tôi hay gì?” Phan Bích Ngọc hỏi ngược lại, giọng có chút cao
“Đâu có, thì tôi chỉ hỏi lại xem có đúng vậy không thôi mà. Biết bà cũng đến thì để tôi chuẩn bị một bữa tiệc đãi bà cùng chị Bích” Trần Minh Quân âm thầm cười khổ, chỉ có thể nhanh chóng giải vây cho chính mình.
“Ờ, như vậy nghe còn được. Vậy nhé, chắc khoảng 12 giờ trưa là tôi tới nhà ông. Tôi cúp máy đây”
“Ừ, hẹn trưa gặp lại”
Sau khi nói chuyện với Phan Bích Ngọc, Trần Minh Quân mới phát hiện đã một tuần trôi qua rồi. Thời gian này, hắn toàn vùi đầu vào việc vạch lá tìm sâu. Thời gian trôi qua không có chút cảm giác gì cả. Hắn lại lướt qua danh bạ trên điện thoại, tìm số của Dương Trí Thần rồi bấm gọi.
Một lúc sau, Trần Minh Quân tắm rửa sạch sẽ rồi rời khỏi nhà. Trước khi đi, hắn đã nói chuyện chị em Phan Bích Ngọc và Phan Ngọc Bích sẽ cùng ăn cơm trưa với gia đình. Để mẹ và chị gái có thể làm vài món ăn ngon đãi khách.
Còn bản thân hắn, tranh thủ trước khi chị Bích đến nơi. Hắn muốn tận mắt nhìn lại khu vực trên núi. Trong cuộc nói chuyện điện thoại lúc nãy, Dương Trí Thần đã báo cho hắn biết, mọi thứ trên núi đã được bố trí xong cả rồi. Hắn rất tin tưởng Dương Trí Thần, nhưng vẫn phải tận mắt nhìn qua. Để còn có chuẩn bị khi dẫn Phan Ngọc Bích đi quan sát.
Bước chân của hắn vừa rời khỏi nhà thì liền có cảm giác lạ trong lòng. Thứ cảm giác này không giống với cảm giác nguy cơ. Đây là một loại cảm giác khi có ai đó nhìn chằm chằm vào hắn.
“Quả nhiên bị theo dõi”
Trần Minh Quân âm thầm nói, trên miệng thì mỉm cười, đôi chân vẫn thản nhiên bước đi, không vì chút cảm giác lạ kia mà có hành động gì bất thường.
Men theo con đường dân sinh, Trần Minh Quân đóng vai một người bình thường mà đi từng bước lên núi. Hắn còn phải âm thầm vận chuyển chân khí xung kích Bách Hội một cách nhẹ nhàng. Mục đích là làm cho vẻ mặt của hắn nhăn nhó và thân thể không ngừng chảy mồ hôi.
Nếu không làm vậy, thì việc một người đi lên núi quá nhẹ nhàng sẽ làm cho đối phương để ý. Cho dù từ để ý dẫn tới chuyện sinh ra nghi ngờ là rất thấp thì Trần Minh Quân cũng muốn loại bỏ hoàn toàn. Hắn cần phải diễn thật tốt cho đám người này nhanh chóng rời đi.
Bình thường, thời gian để hắn vọt lên tới vườn thuốc chưa đến 20 phút. Nhưng hiện nay, hắn phải đi từng bước nặng nề. Hơn một tiếng sau thì mới nhìn thấy được cánh cổng vườn thuốc quen thuộc. Đây là vị trí của vườn thuốc cũ, nơi trước khi vườn thuốc được mở rộng.
Dựa theo lời của Trần Minh Quân, Dương Trí Thần đã thay đổi trận pháp, đưa một phần diện tích khá lớn ra bên ngoài. Tạo ra một con đường đi vào và đi ra. Nếu không phải một người có linh hồn lực cực mạnh thì sẽ không cảm thấy chuyện gì bất thường.
Về phần những diện tích trồng dược liệu quan trọng thì đều bị ẩn đi. Hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Từ trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng từ ngoài thì sẽ nhìn thấy thứ mà trận pháp cho thấy.
Dương Trí Thần nhìn thấy Trần Minh Quân từ xa thì tiến lên tiếp đón. Tên này cũng đã được Trần Minh Quân cho biết chuyện bị theo dõi. Cho nên mới ra đây để làm diễn viên.
Vai của Dương Trí Thần dĩ nhiên là người chăm sóc vườn cho Trần Minh Quân. Chuyện này cũng là sự thật, thứ cần diễn chính là phải xem Trần Minh Quân như một người bình thường để đối đãi.
Sau khi tiếp đón và chào hỏi, Dương Trí Thần dẫn Trần Minh Quân đi vào trong vườn thuốc. Sau đó, cả hai liên tục di chuyển và ngó nhìn xung quanh. Lúc này, họ chỉ cần diễn vẻ ngoài, còn lời nói thì không cần sợ bị nghe lén nữa.
Dương Trí Thần đang giới thiệu cho Trần Minh Quân biết những nơi bố trí trận văn che mắt. Cũng đồng thời chỉ cho Trần Minh Quân biết những nơi quan trọng cần tránh né và lưu ý khi dẫn người khác vào đây.
Sau khi đã tận mắt nhìn được, Trần Minh Quân gửi lại cho Dương Trí Thần một ít đồ sinh hoạt rồi xuống núi. Cái này cũng là để diễn, Trần Minh Quân đang diễn vai ông chủ lên núi thăm vườn và mang theo đồ cho người làm.