Thuận Thiên

Chương 12: Bát Phương Tụ Năng Trận sơ cấp



Chương 12: Bát Phương Tụ Năng Trận sơ cấp

Kỳ thực, vẽ trận văn cũng không quá khó. Còn cái gì mà đưa tinh thần, pháp lực vào trong trận văn. Mấy thứ này chỉ là phim ảnh vẽ vời cho thêm chuyện thôi. Chẳng những vẽ trận văn đơn giản mà còn có thể chỉnh sửa. Miễn là hình dạng cuối cùng của nó phù hợp với thiên đạo thì sẽ có tác dụng.

Tuy nhiên, giây phút bạn đặt bút xuống với ý niệm vẽ trận văn, tinh thần của người vẽ sẽ bị hao mòn theo từng nét vẽ. Sự hao mòn này không phải vì trận văn hấp thu tinh thần lực mà là đột ngột tiêu biến. Không ai giải thích được tại sao lại như vậy, bản thân người để lại ký ức cho Trần Minh Quân cũng không biết. Nếu nói có người hiểu được thì chỉ có thể là một vị đại đế mà thôi.

Dựa theo độ mạnh yếu mà trận văn được phân chia làm 11 cấp bậc. Bắt đầu từ sơ cấp, cấp 1, cấp 2 cho tới cấp 10. Nhóm trận văn thuộc nhóm sơ cấp được xem là bất nhập lưu, gần như không có tác dụng gì với người tu luyện cả. Nhưng lại có tác dụng với người nhập môn và người thường.

Cũng chỉ có trận văn sơ cấp mới có thể được vẽ ra bởi người thường. Trận văn từ cấp 1 trở lên sẽ yêu cầu trình độ tu vi nhất định. Bởi vì tốc độ tiêu hao tinh thần lực khi vẽ nhóm trận văn này rất nhanh, người thường chỉ cần đặt bút xuống sinh ra ý niệm vẽ chúng là sẽ hôn mê ngay lập tức.

Việc kết hợp nhiều trận văn lại với nhau thành một thể hoàn chỉnh mới được gọi là trận pháp. Do số lượng trận văn vô cùng nhiều, phương pháp kết hợp cũng theo đó mà đa hình đa dạng. Với mỗi cách phối hợp khác nhau sẽ tạo ra tổng uy lực của trận pháp khác nhau. Vì vậy mà phương pháp kết hợp trận văn cũng là kiến thức quý giá, được gọi là trận phương. Những người sở hữu nhiều trận phương uy lực tốt gọi là trận sư.

Sau khi trận văn đã liên kết với nhau thì chúng giống như một bức tranh duy nhất. Từ đó rất khó nhìn ra những trận văn bên trong. Hãy tưởng tượng bạn vẽ rất nhiều nét ngoằn ngoèo trên giấy, cố tình vẽ gần nhau, sau đó nối điểm đầu và cuối của chúng với nhau. Lúc này bạn sẽ không thể phân biệt được phần nào là của những nét ban đầu.

Trở lại vấn đề chính, Trần Minh Quân lúc này đang dựa theo hiểu biết từ trong ký ức của người kia mà định hình trận pháp cần vẽ. Trận pháp này chỉ là sơ cấp, rất phù hợp cho người nhập môn tu luyện. Nhưng bởi vì người nọ đã quá lâu rồi không có dùng đến, nên muốn nhớ lại cũng không phải dễ dàng.



Trần Minh Quân dựa theo ký ức để tìm tồi, trận phương hắn muốn dùng có tên là Bát Phương Tụ Năng Trận Sơ Cấp. Khi được vẽ ra sẽ hình thành trận pháp tụ năng sơ cấp, phẩm chất tốt.

Trận phương này được người nọ học và sử dụng khi mới bước chân vào tu luyện. Dù đã trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt, nhưng vì nó đánh dấu sự khởi đầu trong thành tựu huy hoàng của người nọ nên vẫn được nhớ như một kỷ niệm. Nhưng nhớ là nhớ, về phần chi tiết một chút thì cần phải cố gắng ngẫm lại mới tìm ra được.

Hắn liên tục dùng bút vẽ phác thảo lên giấy nháp. Dĩ nhiên chỉ là vẽ gợi ý chứ không phải vẽ hình dáng thực sự của trận văn. Nếu hắn làm vậy thì sẽ không còn tinh thần để vẽ trận văn trên bình đài nữa.

Cứ như vậy Trần Minh Quân tập trung vẽ, thỉnh thoảng sẽ nghe tiếng rẹt rẹt vang lên, một tờ giấy nháp bị xé ra rồi ném sang một bên. Liên tục vẽ, liên tục xé, thời gian thì âm thầm trôi qua như một dòng chảy êm đềm không gợn sóng.

Hơn 3 tiếng đồng hồ sau, Trần Minh Quân bước ra khỏi căn nhà gỗ. Trên tay hắn là một tờ phác thảo hoàn chỉnh của Bát Phương Tụ Năng Trận Sơ Cấp. Nhìn hình tượng của hắn lúc này khá buồn cười, cứ như một người thợ mộc. Tóc tai bù xù như một cái ổ gà, trên mép lỗ tai còn giữ lấy một cây bút chì chưa tháo xuống. Lại xách theo một túi đồ gồm thước nhỏ, thước một mét, thước dây 5 mét.

Hắn đi thẳng ra chỗ bình đài thu sương, quăng đóng đồ nghề qua một bên, rồi bắt đầu đo đạc từng gốc của bát quái. Vừa đo vừa dùng bút chì ghi chú lại. Rất nhanh trên bề mặt bình đài xuất hiện từng hình đa giác với hình dáng và kích thước khác nhau. Đếm kỹ số lượng thì sẽ thấy có tổng cộng 30 hình đa giác cho mỗi gốc. Tổng cộng sẽ có 240 hình đa giác trên bề mặt bình đài.

Mỗi hình đa giác này chính là nơi sẽ vẽ ra một cái trận văn. Bên trong hình đa giác được hắn ghi chú bằng một hàng chữ và một con số. Ví dụ như “tụ năng 145” “tụ năng 2854” hoặc như “khuếch đại 985” “ổn định 59”. Nhìn sơ qua có thể hiểu vị trí đó sẽ cần vẽ trận văn cụ thể nào. Ví dụ “tụ năng 145” có nghĩa là vẽ trận văn tụ năng ở thứ tự 145 trong danh sách trận văn tụ năng.



Trần Minh Quân cũng không tự chế ra số thứ tự, hắn đang sử dụng một tiêu chuẩn hẳng hoi. Sự tồn tại của tiêu chuẩn này cũng rất dễ hiểu. Số lượng trận văn rất nhiều, làm sao để thuận tiện khi trao đổi thông tin hoặc ghi lại trận phương. Vì lẽ đó mà một tiêu chuẩn chung về trận văn đã ra đời. Mỗi một trận văn sẽ được phân nhóm và đánh số thứ tự. Dựa theo nhóm và số thứ tự là có thể phân biệt được ngay.

Bước đầu bố trí đã xong, bước tiếp theo là dùng bút chì vẽ hình dạng bên ngoài của trận văn tại từng vị trí. Chuyện này cũng không phải dễ dàng, hắn phải dùng thước đo đạc và tạo lưới, sau đó vẽ từng đường nét nhỏ, rồi kết nối các nét nhỏ lại với nhau. Làm như vậy là vì trận văn yêu cầu về kích thước và độ dày phải có tỷ lệ chính xác cao. Công đoạn vẽ khung ngoài của trận văn sẽ không tiêu hao tinh thần, nếu có tiêu hao thì đó là tiêu hao bình thường do tập trung.

Cái gọi là khung ngoài chính là đường viền bên ngoài của trận văn, không được xem là trận văn chân chính, chỉ khi tô màu vào bên trong thì mới là trận văn. Cũng giống như bạn muốn vẽ một hình chữ nhật màu đỏ, đầu tiên sẽ vẽ bốn cạnh của nó, sau đó mới tô màu vào bên trong. Vẽ bốn cạnh chính là vẽ khung ngoài.

Vẽ khung trận văn đầu tiên mất của hắn khá nhiều thời gian. Nhưng kết quả thì làm hắn khá hài lòng. Từ kinh nghiệm thu được, Trần Minh Quân lại tiếp tục vẽ khung ngoài cho các trận văn khác.

Dưới ánh nắng chói chang, hắn miệt mài đo và vẽ. Khung trận văn đầu tiên hắn phải tốn hơn 10 phút để hoàn thành, nhưng khung thứ hai đã cải thiện hơn, chỉ cần hơn 5 phút. Tới khung thứ ba thì càng nhanh hơn. Dường như việc vẽ khung trận văn đã khơi dậy tiềm thức của người nọ. Giúp Trần Minh Quân không hay không biết mà đang từ từ dung hợp kinh nghiệm trong ký ức thành tiềm thức của chính mình.

Mặt trời lặng lẽ trôi dần về phía trời tây. Trần Minh Quân hoàn toàn nhập tâm vào công việc, không còn để ý đến thời gian. Khi hắn phát hiện tầm mắt đã không còn đủ sáng để vẽ thì mới ngẩng đầu lên nhìn trời. Hoàng hôn đã biến mất, một vài vì sao lờ mờ xuất hiện trên nền trời màu xám đỏ.

Hắn bước vào căn nhà gỗ, bật công tắc đèn điện lên rồi quay lại tiếp tục vẽ. Trần Minh Quân muốn ngày hôm nay phải hoàn thành vẽ khung trận văn. Như vậy thì ngày mai có thể bắt đầu tô màu cho trận văn.



Mặc dù tốc độ vẽ đã nhanh hơn rất nhiều, nhưng cũng phải tới gần 22 giờ đêm hắn mới hoàn thành toàn bộ khung cho 240 trận văn.

Trần Minh Quân nằm dài trên bình đài thu sương, đưa mắt nhìn lên các vì sao để thư giãn tinh thần. Dù hắn không phải vẽ trận văn chân chính, nhưng tập trung từ trưa tới nửa đêm cũng làm đầu óc hắn mệt mỏi rã rời.

“Ọt ọt ọt”

Tiếng bao tử kêu lên làm cho hắn chợt nhớ mình còn chưa ăn tối. Vừa nghĩ đến thì cảm giác đói khát như l·ũ l·ụt kéo đến. Cảm giác này khiến cho tay chân hắn vốn đã mệt mỏi lại càng thêm vô lực.

Trần Minh Quân vươn người ngồi dậy, thu gom dụng cụ rồi đi thẳng vào căn nhà gỗ. Thật may mắn là lúc trước mẹ của hắn vì sợ hắn đói nên buộc hắn mang một thùng mì tôm lên vườn thuốc. Tính ra thì hắn còn chưa ăn gói mì nào từ lúc đó.

Sau một thoáng công phu chế biến đơn giản với nước sôi. Một bát mì tôm 2 gói với nhiều rau thơm đã được hắn ăn sạch sẽ, một giọt nước cũng không để lại.

Lo xong cái bao tử, hắn tắc hết đèn điện ở bên ngoài, rồi cởi t·rần c·huồng đi ra chỗ ao nước dự trữ. Cảnh này mà có ai thấy thì ngày hôm sau toàn bộ khu vực xung quanh núi Cấm sẽ có lời đồn về một tên biến thái t·rần c·huồng nào đó.

Trần Minh Quân cũng rất là bất đắc dĩ, bởi vì hàng ngày hắn đều về nhà ăn cơm tắm rửa. Cho nên hắn đâu có chuẩn bị quần áo ở trên này. Bấy giờ cũng đã khuya, đường xuống núi sẽ không an toàn. Nhưng lao động cả ngày trời, mồ hôi và bụi bẩn đầy cả người, nếu không tắm sạch thì khó mà ngủ được. Hắn cũng không thể mặc quần áo mà tắm, vì còn phải mặc lại. Cho nên hắn đành phải cởi t·rần c·huồng, lợi dụng ánh sáng mờ nhạt mà đi tắm tiên.

Cái ao nước dự trữ này cũng không phải nằm trong khuôn viên vườn thuốc. Là ao sử dụng chung của những mảnh vườn quanh đó. Trần Minh Quân chỉ có thể âm thầm cầu nguyện giờ này đừng có ai ra ao lấy nước.