Thuận Thiên

Chương 15: Thiên Văn Hồn Thể



Chương 15: Thiên Văn Hồn Thể

Đúng 12 giờ trưa, Trần Minh Quân vác theo một cái balo du lịch, đi thẳng tới chỗ hẹn với Dương Trí Thần. Nhưng bất ngờ là ở đó chỉ có một mình Dương Trí Thần chờ hắn.

Nhìn thấy Trần Minh Quân đến, Dương Trí Thần gãy đầu cười ngượng ngùng nói “Minh Quân à, thật là ngại quá, chuyện là thế này. Hôm nay ba mẹ tôi đã nhận lời làm việc cho người ta rồi. Phải 2 ngày sau mới xong, cho nên một mình tôi đi vẽ hoa văn cho ông trước được không?”

Nghe như vậy, Trần Minh Quân mỉm cười đáp “Dĩ nhiên là được rồi, ông cứ theo tôi lên núi. Làm được bao nhiêu thì làm, khi nào 2 bác xong việc thì có thể đến tham gia”

Dương Trí Thần nghe vậy thì mừng rỡ cảm ơn “Vậy thì tốt quá, tôi chỉ sợ làm trễ việc của ông. Bây giờ chúng ta đi thôi, ông an tâm, tôi sẽ cố gắng gấp đôi, tuyệt đối sẽ không làm trễ thời gian của ông quá nhiều”

Trần Minh Quân trấn an “Tôi tin tưởng ông mà, đừng có lo lắng quá, chúng ta đi thôi”



Tại Bình Đài Thu Sương, Trần Minh Quân hướng dẫn Dương Trí Thần việc cần làm. Chính là tô màu vào những khung hình hoa văn đã được vẽ trước. Dương Trí Thần cũng khá bất ngờ về độ đơn giản của công việc này. Cái này nói không khoa trương thì trẻ em cũng có thể làm được. Vậy mà sao Trần Minh Quân trả công cao như vậy?

Dương Trí Thần đúng là khờ thật, nhưng cũng không quá ngu ngốc. Thoáng suy nghĩ một chút, cậu ta liền hiểu vấn đề. Cậu ta cho rằng Trần Minh Quân có ý giúp đỡ mình.

Trong lòng cậu ta rất là cảm động, bởi vì từ nhỏ cậu ta quá khù khờ, những đứa trẻ khác đều chế giễu, xa lánh. Chỉ có Trần Minh Quân là không có vì cậu ta khù khờ mà xem thường cậu ta, chịu chơi với cậu ta, làm bạn với cậu ta.



“Minh Quân à, tôi thấy công việc này đơn giản quá. Ông trả công như vậy là hơi cao, tôi thấy mỗi hoa văn trả tôi 20 ngàn là được rồi”

Dương Trí Thần rất là tôn trọng bản thân, tính liêm sỉ và lòng tự ái rất cao. Chưa bao giờ xin ai cái gì bao giờ. Có lẽ vì ba mẹ hắn luôn dạy hắn như vậy. Sinh ra khỏe mạnh, đủ tay đủ chân thì đừng có trở thành gánh nặng cho xã hội, cũng đừng có trông chờ vào lòng tốt của người khác. Lao động là vinh quang, có làm mới có ăn.

Trần Minh Quân nghe thì cũng hiểu tại sao Dương Trí Thần nói như vậy. Hắn cũng biết, ở trong mắt người khác, công việc này rất là dễ dàng. Nhưng chỉ có hắn hiểu, nó không có dễ như vẻ bề ngoài. Hơi suy nghĩ một chút, hắn nghiêm túc nói

“Trí Thần, tôi biết ông đang cho rằng, vì ông là bạn tôi mà tôi cố ý trả công hậu hĩnh cho ông. Nhưng kỳ thật tôi chơi với ông từ nhỏ tới lớn, chẳng lẻ còn không hiểu ông hay sao? Tôi trả công đúng là có cao hơn một chút so với thị trường, nhưng tôi đảm bảo với ông, công việc này không dễ như ông nghĩ đâu. Cứ bắt tay vào làm là ông sẽ hiểu ngay”

Nhìn thấy thần thái nghiêm trang và giọng nói nghiêm túc của Trần Minh Quân. Trong lòng Dương Trí Thần không một chút nghi ngờ mà tin ngay.

“Được, đã như vậy thì tôi an tâm rồi. Ông hiểu tôi là tốt rồi, lao động là vinh quang, lao động là vinh quang, ha ha ha”

Thế rồi Dương Trí Thần bắt tay vào tô màu cho trận văn đầu tiên. Đúng như cậu ta nói, thái độ của cậu ta rất nghiêm túc. Làm việc vô cùng tỉ mỹ, từng nét từng nét hạ xuống rất là cẩn thận. Chỉ có điều, tốc độ có phần hơi nhanh.

Đứng quan sát một lúc, Trần Minh Quân thậm chí hoài nghi Dương Trí Thần là một trận sư chuyên nghiệp. Thời điểm bắt đầu, Dương Trí Thần rõ ràng còn hơi lo lắng, đặt bút lông hạ xuống còn hơi rung tay. Nhưng chỉ vẽ mấy nét thì liền thay đổi hoàn toàn.

Về sau, động tác vẽ như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng và lưu loát như một người đang viết chữ bình thường vậy. Thế nhưng trận văn đâu phải chữ bình thường, từng giây từng phút vẽ ra đều rút đi tinh thần của người ta.

Một thoáng công phu sau, trận văn đầu tiên đã hoàn thành. Trần Minh Quân có cảm giác vô cùng không chân thực, đôi mắt của hắn như muốn lòi ra mà nhìn. Trận văn vẽ xong cứ như được in ra, màu sắc thống nhất, nét viền thẳng tắp không một chút khuyết điểm.



Dương Trí Thần không phát hiện vẻ mặt ngơ ngác của Trần Minh Quân. Chỉ thấy cậu ta vừa vẽ xong trận văn đầu tiên thì hơi nhíu mày trầm tư. Dường như có chuyện gì đó làm cậu ta phân vân khó xử. Nhưng rất nhanh cậu ta lắc đầu, xua tan phân vân trong lòng rồi bắt đầu vẽ trận văn thứ hai.

Trận văn thứ hai này còn làm Trần Minh Quân ngẩn người nhiều hơn. Dương Trí Thần thả tay liên tục tô và vẽ, thậm chí ánh mắt còn đang lờ mờ suy nghĩ gì đó, nhất tâm nhị dụng. Cứ như một người làm việc với máy vi tính lâu năm, bàn tay gõ phím còn mắt thì chỉ nhìn màn hình.

“Làm sao có thể? Rốt cuộc là chuyện gì thế này?” Trần Minh Quân vừa quan sát vừa âm thầm tự hỏi, trong lòng thì kịch liệt rung động. Hắn không dám mở miệng nói chuyện, sợ sẽ làm cắt ngang trạng thái hiện tại của Dương Trí Thần.

Một trận văn nối tiếp một trận văn hoàn thành, thời gian càng lúc càng ngắn. Trên mặt Dương Trí Thần nào có chút dấu hiệu cho thấy cậu ta mệt mỏi. Giống như chuyện cậu ta đang làm hết sức bình thường, có lẽ sẽ khiến cậu ta rơi vài giọt mồ hôi. Nhưng còn tinh thần ư? Có thể thấy là không tiêu hao một chút nào.

Trần Minh Quân đã trực tiếp hóa đá, đứng c·hết chân tại chỗ. Hắn thậm chí hoài nghi bản thân đã vẽ sai khung trận văn. Như vậy thì Dương Trí Thần không bị mệt mỏi tinh thần cũng dễ giải thích. Nhưng còn chuyện thao tác của cậu ta thì giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ cậu ta có năng khiếu bẩm sinh về mặt hội họa. Mà đâu có đúng, khi đi học cậu ta cũng đâu có thể hiện năng khiếu này.

“Minh Quân, tôi … tôi có chuyện muốn nói với ông!”

Đang suy nghĩ miên man, tiếng nói của Dương Trí Thần làm tâm trí Trần Minh Quân thu hồi. Hắn nhìn lại thì thấy đã có 10 trận văn hoàn thành. Trần Minh Quân không khỏi hít vào một ngụm không khí, cố gắng xoa dịu trái tim đang rung động.

Lúc này mới có bao lâu chứ? Vậy mà Dương Trí Thần đã vẽ xong 10 trận văn. Cứ theo tốc độ này, trời còn chưa tối thì một mình cậu ta có thể vẽ xong 240 trận văn rồi. Trần Minh Quân cố gắng đè xuống kích động, lên tiếng hỏi lại



“Dương Trí Thần, ông muốn nói gì thì cứ nói đi. Không cần lo lắng, có gì cứ nói tôi nghe!”

Được Trần Minh Quân mở lời, Dương Trí Thần không còn do dự nữa. Hắn trực tiếp nói “Tôi nói trước, tôi không phải bị thần kinh đâu. Nhưng mà, nhưng mà, …có một chuyện rất là kỳ quái. Tôi không biết tại sao lại như vậy nữa”

Ánh mắt Trần Minh Quân lóe lên tinh quan, có lẽ chuyện này sẽ giải thích nguyên nhân Dương Trí Thần vẽ trận văn điêu luyện như vậy. Hắn vội vàng nói “Ông không cần lo lắng gì cả. Dù có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra. Từ nhỏ chúng ta đã chơi thân với nhau rồi, ông còn không hiểu tôi sao? Có bao giờ tôi nghĩ xấu hoặc là không tin tưởng ông chưa?”

Dương Trí Thần nghe như vậy thì gật mạnh đầu. Cậu ta chỉ tay về mấy cái trận văn đã vẽ xong, giọng nói nghiêm túc “Tôi nghe thấy mấy cái hoa văn này muốn nói chuyện với tôi. Lúc đầu tôi còn tưởng mình bị ảo giác. Nhưng càng vẽ ra nhiều hoa văn thì giọng nói của chúng càng lớn. Tới khi hoa văn thứ 10 hoàn thành thì tôi có thể cảm nhận được bọn chúng đang cầu xin tôi nói chuyện với chúng”

Trần Minh Quân nghe như vậy thì đầu đầy dấu chấm hỏi. Chuyện thế này hắn chưa bao giờ nhìn thấy trong ký ức của người kia. Nhất thời cũng vô cùng lúng túng, không biết phải nói gì.

Dương Trí Thần thấy Trần Minh Quân im lặng không nói. Trong lòng không khỏi lo được lo mất. Cậu ta sợ người bạn này nghĩ cậu ta bị thần kinh. Nghĩ như vậy, cậu ta không khỏi nhỏ giọng nói “Minh ..Minh Quân, chắc … chắc là do tôi bị ảo giác thôi. Phải, phải rồi, lên núi cao không quen nên chắc tôi bị ảo giác thôi. Ông cứ xem như tôi chưa từng nói gì nhé”

Trần Minh Quân biết bạn mình đang hiểu lầm. Liền giơ tay lên chặn ngang lời nói mà lớn tiếng “KHÔNG! Tôi tin ông, tôi đã nói rồi, tôi chưa bao giờ nghi ngờ ông. Nếu đã vậy, ông làm sao nói chuyện với những hoa văn này? Mà thôi, ông cứ trực tiếp nói chuyện với chúng đi. Tôi chỉ cần quan sát là được. An tâm, tôi không có xem ông bị thần kinh hay gì đâu”

Dương Trí Thần nghe như vậy thì ánh mắt lộ rõ vui mừng. Càng thêm trân trọng người bạn tuổi thơ trước mắt này. “Được, vậy tôi làm đây!”

Nói rồi Dương Trí Thần ngồi xuống, bàn tay xòe ra đặt lên trận văn, mắt nhắm lại. Số trận văn này vừa mới được sơn, rõ ràng còn ướt, nhưng tay Dương Trí Thần đặt lên cứ như không phải nước sơn mới mà là nước sơn đã khô ráo từ lâu.

Không quá 10 giây sau, dị biến phát sinh. Chỉ thấy trận văn kia bắt đầu từ từ sáng lên. Chỉ một thoáng công phu đã tỏa sáng lấp lánh. Rồi đột nhiên tạo ra một v·ụ n·ổ ánh sáng, một chùm sáng màu đỏ phóng thẳng lên trời.

Lúc này Dương Trí Thần mới mở mắt ra, rút tay về. Giây phút cậu ta rút tay lên, ánh sáng của trận văn cũng đồng thời thu liễm trở lại, nhưng không hoàn toàn biến mất. Nhìn trận văn lúc này như được gắn bên trong một bóng đèn. Ánh sáng đỏ phủ đều lên toàn bộ trận văn, vô cùng đẹp mắt.

Trong đầu Trần Minh Quân vang lên bốn chữ “Vô Cấu Thiên Văn”. Sau đó, hắn nhìn Dương Trí Thần, lại xuất hiện thêm bốn chữ khác trong đầu “Thiên Văn Hồn Thể”.

Thì ra Dương Trí Thần khù khờ và có phần giống thiểu năng trí tuệ không phải vì đầu óc cậu ta có vấn đề. Mà là vì linh hồn của cậu ta từ lúc sinh ra đã là Thiên Văn Hồn Thể.