Cùng thời gian đó, tại cổng thành thứ 3 của thượng thành. Một lão đạo sĩ đứng xếp hàng chờ đợi tới lượt tiến vào Quân Giáng Thành. nếu thân phận của lão đạo sĩ này mà lộ ra, tin chắc rằng phần lớn số người ở xung quanh sẽ bị dọa sợ mất hồn mất vía.
Mặc dù vậy, lão đạo sĩ này vẫn thành thật đứng vào hàng, an nhiên mà chờ đợi đoàn người tiến lên từng bước một. Lão ta làm vậy không phải vì bản thân đột nhiên thay đổi tính tình. Tất cả cũng chỉ vì kiêng kị Trần Minh Quân, không muốn tạo ra bất cứ tình huống nào khiến Trần Minh Quân sinh ra địch ý.
Lão ta mang theo kế hoạch do chính lão đề xuất để đến đây. Trong lòng mang hy vọng có thể âm thầm bái phỏng Trần Minh Quân. Sau đó, lão ta sẽ kể hết mọi chuyện cho Trần Minh Quân nghe, rồi đề nghị cùng hợp tác với Trần Minh Quân. Nếu tất cả mọi thứ diễn ra theo đúng dự tính, lão ta sẽ có cơ hội thoát khỏi sự chèn ép của Liên Minh Vệ Thần.
Không sai, lão đạo sĩ này chính là Phương Thiên Bá. Sau khi kết thúc buổi gặp mặt với Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến thì lão ta đã sớm chạy đến gần Quân Giáng Thành. Tuy nhiên, thời gian này lão ta cũng chỉ âm thầm tìm hiểu thông tin, cũng không thực sự tiến vào thành.
Ngày hôm nay, Phương Thiên Bá cảm thấy, lão ta đã nắm rõ mọi thông tin cần thiết. Lão ta liền quyết định tiến vào Quân Giáng Thành. Mục tiêu là đi bái phỏng La Vu gia tộc, muốn thông qua La Vu gia tộc để tiếp cận và thảo luận với Trần Minh Quân.
Với thân phận là một Vệ Thần, lão ta có thể ngang nhiên bay thẳng vào trong thành. Nhưng mà, sau khi suy đi tính lại nhiều lần, lão ta vẫn cảm thấy nên thành thật đi bộ vào trong, không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt làm ảnh hưởng tới kế hoạch của bản thân.
Phương Thiên Bá tự nhận bản thân đã địu thấp hết mức có thể. Sẵn sàng đóng vai một người bình thường để vào thành. Lão tin chắc rằng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng quát tháo. Đi kèm theo đó là tiếng roi quất lên thân người. Tất cả trộn lẫn với tiếng kêu rên của những người kém may mắn.
“Tất cả tránh ra hai bên!”
Chát! Chát!
“Tên kia, tránh ra, muốn c·hết sao?”
“A a a a”
“Tránh ra, tránh ra! Không muốn bị dẫm c·hết thì nhanh tránh ra!”
Chát! Chát!
Phương Thiên Bá và những người nghe thấy tiếng ồn ào thì liền quay người lại nhìn. Đập vào mắt họ là một chiếc xe to như một chiếc container, được kéo bởi một cặp thú có thể hình không thua gì hai con voi. Điều đáng nói là, chiếc xe này ngang nhiên xông thẳng vào đám người.
Có vài người ngồi trên lưng con thú kéo xe, miệng thì liên tục quát tháo cho người ta tránh đường, còn tay thì vung roi đánh thẳng vào bất cứ ai cản trở. Thê thảm nhất là những người không kịp phản ứng, bị hai con thú kia dẫm đạp lên mà đi qua.
Có thể nói, phía sau chiếc xe này là cảnh máu thịt be bét và những người b·ị t·hương nằm la liệt, không ngừng kêu rên, hấp hối.
Mắt thấy chiếc xe sắp chạm mặt mình, Phương Thiên Bá liên tục nhíu mày, cảm thấy phẫn nộ nhưng đang cố gắng khắc chế.
Mặc dù là vậy, lão ta vẫn không muốn né tránh nhường đường. Vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được bản thân lại gặp phải chuyện như thế này.
Phương Thiên Bá thực sự rất muốn đưa ra một tay, hung hăn chụp c·hết cái đám ngồi trên chiếc xe kia. Trên thực tế, lão ta cũng đã sắp làm như vậy.
Tuy nhiên, Phương Thiên Bá đột nhiên nhìn lên hoa văn được khắc trên xe. Nhất thời, ánh mắt tức giận của lão ta liền tan biến. Đôi chân cũng nhanh chóng di chuyển, lướt nhẹ sang một bên để nhường đường cho chiếc xe. Chẳng những thế, lão ta thế mà lại đứng nghiêm trang, hơi có vẻ cúi đầu, giống như rất là kính sợ.
Cứ như vậy, chiếc xe dẫm đạp lên vô số người mà đi qua trước mặt Phương Thiên Bá. Ngay giây phút đó, lão ta còn cảm ứng được, có một luồng thần thức đảo qua đảo lại trên người lão ta. Dù biết là đang bị thăm dò, nhưng Phương Thiên Bá vẫn rất thành thật đứng đó. Không có làm ra bất cứ phản ứng gì.
Cho đến khi cảm giác kia biến mất, chiếc xe cũng đã đi qua chỗ lão đứng. Phương Thiên Bá mới dám thả lỏng một hơi. Lấy tay sờ lên trán mình, Phương Thiên Bá phát hiện bản thân đã ướt đẫm mồ hôi. Lão ta tự nói một mình
“Vừa rồi thật là quá nguy hiểm. Suýt chút nữa thì mình đã ra tay với người của Chiến Thần Điện!”
Lão ta đưa mắt nhìn về hướng Quân Giáng Thành. Trong lòng lúc này vô cùng đắn đo, không biết là có nên tiếp tục tiến vào thành hay không.
“Người của Chiến Thần Điện cũng đã tìm đến. Chắc là để tìm hiểu chuyện Trường Sinh Nhân bị g·iết. Hoặc là nói, bọn họ đến là muốn chiêu mộ người kia.”
Phương Thiên Bá tự nói một mình, mắt thì vẫn nhìn vào cổng thành ở phía xa.
Sau một lúc, ánh mắt lão ta lóe lên sự cương quyết.
“Thôi, mạo hiểm một lần vậy! Dù sao mình cũng chỉ muốn nói chuyện với người kia. Còn chuyện của Chiến Thần Điện, cứ tận lực xem như không có nghe thấy nhìn thấy là được”
Sau đó, tranh thủ xung quanh vẫn còn hỗn loạn, Phương Thiên Bá nhanh chân tiến thẳng vào thành. Thoáng một cái đã biến mất khỏi dòng người đông nghịt.
…
Tại một căn phòng đặc biệt trong gia tộc La Vu. Ba người U Thông, Ngư Đài và Kiến Thất đang ngồi thảo luận vấn đề gì đó. Trên mặt người nào cũng tỏ vẻ nghiêm trọng.
Trước mặt bọn họ là một lá thư rất đặc biệt. Trên đó có khắc hình hai thanh kiếm đan chéo vào nhau. Đây là ký hiệu đại diện cho một thế lực thần bí, được gọi là Chiến Thần Điện.
Về phần nội dung, đại khái là ra lệnh cho Trần Minh Quân chuẩn bị sẵn sàng, người của Chiến Thần Điện sẽ đến dẫn hắn đi bái kiến điện chủ trong vòng 7 ngày tới. Mà lá thứ này cũng đã được đưa tới La Vu gia tộc vào 7 ngày trước. Điều đó có nghĩa là, thời hạn trong thư đưa ra đã đến.
Từ lúc nhận được lá thư này, người của gia tộc La Vu đã tìm mọi cách để liên lạc với Trần Minh Quân nhưng mà không có hiệu quả. Đây cũng được xem là sơ suất của Trần Minh Quân, hắn không có để lại phương tiện liên lạc nào cho người của gia tộc La Vu.
U Thông dùng nét mặt đầy lo lắng nói với Ngư Đài và Kiến Thất
“Cũng đã hơn 7 ngày rồi trôi qua rồi! Chúng ta vẫn không có cách nào liên lạc được với đại nhân. Nếu Chiến Thần Điện tìm đến đây, chúng ta phải ứng phó ra sao đây?”
“Còn cách nào nữa đâu? Sự thật thế nào thì nói đúng như vậy thôi!” Ngư Đài bất lực nói
“Cho dù chúng ta nói sự thật, liệu người ta có tin không? Thử nghĩ mà xem, một tín đồ gia tộc lại không có cách nào liên hệ với Vệ Thần của mình. Nói ra chính chúng ta còn không tin nữa là đằng khác” Kiến Thất lên tiếng phàn nàn, trong giọng nói còn có một chút ý trách cứ Trần Minh Quân. Cũng khó trách ông ta, đúng là Trần Minh Quân không có nghĩ thấu đáo.
U Thông cảm thấy lời nói của Kiến Thất có ý vị không thích hợp, nên liền nhắc nhở
“Kiến Thất, ta có thể nghe thấy ai oán trong lòng của ông. Đừng quên, chúng ta đã tự nguyện làm tín đồ gia tộc cho đại nhân. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải đề cao lòng trung thành lên trên hết. Bởi vì chúng ta không có đường lui, chỉ có thể mạnh mẽ tiến tới. Ông hiểu rõ chứ?”
“ y da, tôi hiểu mà, chỉ tại tôi nhất thời cảm thấy uất ức trong lòng thôi!” Kiến Thất giải bài
“Kể cả cảm thấy uất ức cũng không được có!” U Thông lại nghiêm khắc nhắc nhở thêm
Nhìn vẻ nghiêm túc của U Thông, Kiến Thất đành phải hít sâu một hơi, điều chỉnh suy nghĩ và cảm xúc của chính bản thân, rồi trịnh trọng nói
“Lão đại, xin cứ an tâm, tôi đã hiểu rồi!”
U Thông cũng nhìn thấy được, cũng biết Kiến Thất thực sự đã nghĩ thông. Lúc này, ông mới gật đầu hài lòng. Sau đó, ông lại trịnh trọng nói
“Ngư Đài, Kiến Thất! Ta quyết định rồi, nếu có chuyện không thể kiểm soát được. Ta sẽ hy sinh tuổi thọ, thi triển chiêu thức cấm kỵ kia, hy vọng có thể truyền tới tinh thần của U Dã hoặc Hoa Bạch thông tin cần thiết”
Ngư Đài và Kiến Thất nghe vậy thì đều đồng loạt đứng lên phản đối
“Không được, lão đại là trụ cột của gia tộc. Nếu phải thi triển thì cũng phải để cho Kiến Thất ta thi triển, dù sao ta cũng còn trẻ, hy sinh chút tuổi thọ cũng không thành vấn đề gì”
Ngư Đài cũng giành nói
“Ta phản đối, trong ba người, thực lực của ta là thấp nhất. Nếu cần hy sinh thì nhất định phải là ta. Hơn nữa, xét về sức sống thì sức sống của ta cũng là cao nhất. Chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn!”
“Bà không thể nói như vậy, chính vì thực lực của bà thấp nhất, cho nên khả năng thành công sẽ không cao. Thực lực của ta không thua kém lão đại nhiều, lại trẻ hơn, chuyện này để ta làm là chính xác nhất”
“Lão già ông đừng có nói hưu nói vượn. Cái chiêu thức cấm kỵ kia làm gì có chuyện thất bại. Vẫn là câu nói đó, sức sống của ta là lớn nhất, sẽ ít bị ảnh hưởng nhất, chuyện này để cho ta làm là hợp tình hợp lý nhất!”
“Ta không đồng ý, nhất định phải để ta làm!”
“Lão già ông im miệng đi, chuyện này nhất quyết phải để cho ta làm!”
Mắt thấy Kiến Thất và Ngư Đài đã sắp xông vào đánh nhau tới nơi. U Thông mới đành phải cười khổ lên tiếng can ngăn
“Thôi được rồi! Tất cả im lặng nghe ta nói trước đã”
“Tấm lòng của hai người, ta hoàn toàn hiểu. Nhưng mà, từ trước tới giờ ta làm chuyện gì cũng đều đã suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Trong ba người, ta lớn tuổi nhất, tạm thời đúng là ta có thực lực cao nhất.”
“Tuy nhiên, cả ba chúng ta đều hiểu rõ ràng, tiềm lực của ta đã hết. Nhưng tiềm lực của hai người thì vẫn còn một đoạn khá dài. Không cần phải nghĩ nhiều thì cũng biết, nếu có ai đó có thể hy sinh tuổi thọ, chắc chắn phải là ta. Con đường tu hành của ta đã đoạn tuyệt, không còn khả năng tiến lên. Có c·hết sớm hơn một chút cũng không có vấn đề gì.”
Kiến Thất lúc này muốn mở miệng nói gì đó, nhưng U Thông đã giơ tay lên cản lại. Ông lạnh lùng nói
“Không cần phải nói gì thêm. Chúng ta đã quy thuận với đại nhân, cơ hội để cho 2 người tiếp tục tiến bộ sẽ rất rộng mở. Cho nên, nhiệm vụ của hai người là phải tận tụy, tận trung. Phải tận dụng cơ hội này, đưa gia tộc chúng ta l·ên đ·ỉnh cao vinh quang. Hai người có hiểu ý nghĩa và tầm quan trọng của bản thân hai người không?”