Trong lòng Robert nảy ra xúc động, muốn đi đến chào hỏi mấy người kia. Nhưng cũng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua rồi thôi. Dù sao thì ông ta cũng đã được dặn dò giữ im lặng. Hơn nữa, ông ta cũng có linh cảm, cái vấn đề “liên quan tới an ninh quốc gia” lần này dường như cũng có liên quan tới chuyện ông ta nghiên cứu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, người được đưa vào phòng ngày càng đông. Mật độ cũng ngày càng dày hơn. Vốn cần tới 2 - 3 tiếng đồng hồ thì chỉ cần 1 tiếng đồng hồ mà đã kín chỗ.
Không bao lâu sau, vị trí trống cuối cùng trong căn phòng cũng đã có người ngồi. Dĩ nhiên là không tính đến những vị trí ở trên cao. Chỗ đó chắc chắn là giành cho những người dẫn dắt cuộc gặp mặt này.
KÉT ….
Một tiếng động đặc biệt vang lên trong căn phòng. Đó là âm thanh của một cánh cửa đang được mở ra. Dường như cánh cửa này rất nặng và cũng rất lâu rồi chưa được hoạt động, nên tiếng ma sát vang lên nghe rất chói tai.
Toàn bộ mọi người đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Đó là vị trí đối diện với cảnh cửa mà họ bước vào. Tại đó, có một tia sáng tràn vào căn phòng. Một cánh cửa thép vừa dày và lớn đang được mở ra một cách chậm chạp.
Sau khi cửa thép mở ra đủ rộng để một người đi qua. Phía sau cánh cửa xuất hiện một nhóm người khá đông. Họ lần lượt bước ra rồi đi thẳng tới vị trí các chỗ ngồi trên cao. Từng người đều ngồi xuống một chỗ, giống như ai cũng biết rõ đâu là chỗ ngồi của mình.
Tiến vào sau cùng là một gương mặt quen thuộc với tất cả mọi người, đó chính là John Astin, tổng thống đương nhiệm của Hoa Kỳ. John được hộ tống bởi bốn người lính vũ trang. Ông bước thẳng vào vị trí trung tâm, nơi có một cái micro.
Nhìn thấy John, toàn bộ người có mặt đều đứng lên. Ra vẻ tôn trọng đối với người đứng đầu chính phủ của họ. Chỉ có ba người quái dị kia là chẳng có chút thay đổi gì. Người đang đứng thì vẫn đứng, người đang ngồi thì vẫn ngồi.
Sau đó, cánh cửa thép được đóng lại. John bước nhanh đến cạnh micro, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng vang lên
“Xin kính mời các vị ngồi xuống và thật tập trung, những gì tôi sắp nói là vô cùng trọng đại!”
Nói câu này xong thì John dừng lại để quan sát mọi người. Chờ cho tới khi họ đều đã ngồi xuống thì ông mới tiếp tục nói.
“Trước tiên, tôi xin thay mặt quốc gia gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người vì đã cắt ngang cuộc sống bình thường của các vị và lôi kéo các vị đến đây. Nhưng mà, quốc gia thực sự đang cần kiến thức và năng lực của các vị, rất mong các vị thông cảm”
“Những gì các vị sắp được nghe, được thấy trong căn phòng này sẽ làm thay đổi toàn bộ nhận thức của chúng ta về thế giới và vũ trụ. Nếu không cẩn thận thì có thể dẫn đến biến động xã hội cực lớn. Chính phủ trên khắp thế giới cũng có thể vì đó mà bị sụp đổ hoàn toàn.”
“Chính vì vậy, tôi muốn các vị hiểu rõ tầm quan trọng của việc giữ bí mật. Tuyệt đối không tiết lộ bất cứ điều gì diễn ra ở đây cho bất cứ ai ngoài những người có mặt ở đây, kể cả gia đình của các vị. Nếu chính phủ phát hiện các vị cố tình hay vô ý làm lộ tin tức, các vị sẽ bị kết án phản quốc”
“Tất cả chuyện này đều bắt đầu từ dự án siêu kính viễn vọng R-T5. Chắc các vị còn chưa được biết, dự án R-T5 đã thành công. Và sự thành công của R-T5 đã khai mở ra một thế giới hoàn toàn mới. Nhưng không phải là một thế giới khoa học vũ trụ phát triển mạnh mẽ. Để hiểu rõ hơn, xin mời các vị xem đoạn phim ghi hình do R-T5 quay lại được.”
Tổng thống John nói xong câu này, đèn trong căn phòng cũng liền tắt ngúm. Sau đó, màn ảnh lớn sáng đèn lên rồi bắt đầu chiếu lại diễn biến như đã xảy ra tại trung tâm điều khiển R-T5.
Lúc đầu, chỉ là những hình ảnh bình thường. Khung cảnh của một hành tinh có môi trường rất giống Trái Đất. Chỉ là khó nhìn được có nền văn mình bên dưới mặt đất hay không. Không lâu sau, tầm nhìn ngày càng phóng đại. Hình ảnh mặt đất rõ nét dần, hình ảnh của những công trình nhân tạo đập vào mắt mọi người.
Robert nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt sáng rực lên. Ông ta không chỉ nghiên cứu về thần học mà còn luôn tin tưởng sự tồn tại của văn minh ngoài Trái Đất.
“Hóa ra cuộc gặp hôm nay là vì chuyện này!” Robert âm thầm nghĩ trong lòng.
Theo Robert, chuyện phát hiện ra một nền văn minh khác bên ngoài Trái Đất đúng thật là một sự kiện lớn. Đồng thời, đây cũng là vấn đề thuộc chuyên môn nghiên cứu của bản thân ông. Chính vì vậy ông mời bị hộ tống đến căn phòng này.
Chỉ có một chuyện làm Robert vô cùng khó hiểu. Việc phát hiện một nền văn minh khác thì cũng đâu có đến nỗi sẽ làm xã hội hỗn loạn, chính phủ sụp đổ. Có phải họ đã suy nghĩ quá nghiêm trọng rồi không?
Tuy có nhiều câu hỏi trong lòng, nhưng Robert vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình, không muốn bỏ qua bất cứ hình ảnh nào. Rất nhanh, tầm nhìn của màn hình thay đổi. Rời xa khỏi hành tinh kia, bắt đầu quan trắc xung quanh.
Đột nhiên, trong tầm nhìn của màn ảnh xuất hiện hình ảnh hai nhân vật đang chiến đấu. Dựa theo kích thước các hành tinh ở xung quanh thì có thể ước tính kích thước của hai nhân vật này to lớn khủng kh·iếp.
Cuộc chiến của hai nhân vật này làm luyên lụy đến rất nhiều hành tinh. Bởi vì tầm nhìn quá xa, nên cũng khó xác định các hành tinh này có sự sống hay không. Nhưng khả năng đều là hành tinh c·hết.
Lúc đầu, Robert còn chẳng hiểu chuyện gì. Thậm chí, trong một thoáng ông còn cho rằng đây là phim dàn dựng bằng kỹ xảo. Tuy nhiên, Robert liền phủ nhận ngay suy nghĩ của mình. Chính phủ không có rảnh đến mức làm ra một đoạn phim kỹ xảo rồi kéo cả đám đến đây.
Một tia sáng xẹt qua đầu óc của Robert, ông liền bừng tỉnh đại ngộ
“Nền văn minh Thần Ma!”
Không chỉ có Robert, tất cả mọi người điều nhìn lên màn ảnh bằng ánh mắt tràn đầy biểu cảm. Có chấn kinh, có vui mừng, có khó tin, cũng có kh·iếp sợ. Nhưng đa phần thì đều là mắt chữ A miệng chữ O, toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong một gốc nhỏ của căn phòng. Thời điểm hình ảnh 2 người khổng lồ chiến đấu ngoài vũ trụ hiện ra. Cô gái cổ trang không còn giữ được thái độ bình thản, ánh mắt đang khép hờ cũng mở lớn ra quan sát. Lão già đạo sĩ và gã chiến sĩ cổ phương tây cũng không ngoại lệ. Cả ba đều đưa mắt nhìn về màn hình, ánh mắt thể hiện rõ cảm xúc vô cùng mãnh liệt. Có khát vọng, có ước ao cũng có kh·iếp sợ.
Đoạn video cũng không quá dài, đến khi cả hai người khổng lồ biến mất thì video cũng ngừng. Cả căn phòng chìm sâu vào im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hơi thở dồn dập và tiếng tim đập loạn nhịp của những người có mặt.
“Cộp cộp cộp …”
Những tiếng bước chân vang lên, không khí sâu lắng bị phá vỡ. Tổng thống John tiếp tục đi đến bên cạnh micro, gương mặt nghiêm nghị lên rồi nói
“Các vị, những gì vừa rồi các vị nhìn thấy hoàn toàn là sự thật. Không phải một tác phẩm khoa học viễn tưởng gì cả. Hơn nữa, hình ảnh này đã diễn ra trong quá khứ, cách thời đại của chúng ta hơn 2 triệu năm. Bởi vì chúng được quay chụp ở thiên hà Tiên Nữ, nơi cách chúng ta hơn 2 triệu năm ánh sáng.”
“Chúng ta đã sai! Vũ trụ này chẳng những có nhiều nền văn minh khác, mà còn tồn tại cả nền văn minh Thần Ma. Có lẽ các truyền thuyết hay thần thoại mà chúng ta được kể đều có phần sự thật trong đó. Hiện tại, chúng ta đã biết những thứ này có tồn tại, quốc gia cần các vị, cần chuyên môn của các vị để làm rõ nó ra. Quốc gia sẽ nỗ lực hỗ trợ bằng tất cả khả năng. Nếu chúng ta có thể khám phá ra, quốc gia chúng ta sẽ là Thần Quốc ...”
“Ha ha ha .. Thần à? Thế giới này chỉ có một vị Thần mà thôi! C·hết đi”
Tổng thống John nói được đến đây thì có tiếng cười vang lên cắt ngang. Mọi người nhìn lại thì thấy đó chính là cô gái cổ trang phương đông. Cô ta vừa nói xong thì xảy ra đột biến.
Keng … Phập
Một âm thanh bén nhọn vang lên. Nghe như tiếng v·ũ k·hí lạnh rút ra khỏi vỏ. Rồi một tia sáng lóe lên trong căn phòng. Sau đó, mọi người chỉ nghe được tiếng thịt xương bị chặt đứt.
Đầu của John rơi ra khỏi cổ rồi rớt xuống ngay dưới chân ông ta. Tia máu từ cổ bắn lên không ngừng. Phải vài giây sau thì t·hi t·hể không đầu mới từ từ đổ xuống.
“Á á …”
“Pằng Pằng …”
Cả căn phòng chợt bùng lên hỗn loạn. Mọi người chạy dồn về cánh cửa nhầm muốn thoát thân. Tiếng la thất thanh vang lên gần như cùng lúc với tiếng súng nổ. Mặc dù không phản ứng kịp với ánh kiếm. Nhưng các quân nhân bảo vệ tổng thống cũng kịp chĩa súng bắn về hướng 3 người cổ quái.
Rất tiếc, xung quanh ba người này có một cái màn sáng bảo vệ. Đạn v·a c·hạm vào là bị chệch hướng ra xung quanh. Thậm chí còn vô tình g·iết c·hết một số người khác trong phòng.