Nửa ngày sau, Trần Minh Quân đã hiểu đại khái mọi sự tình tại Quân Giáng Thành. Có thể tóm gọn lại một câu, toàn bộ đều bắt nguồn từ Lãnh Ba. Cũng chính là vị “đại sứ” của Chiến Thần Điện kia. Quan trọng hơn là, tên Lãnh Ba kia đến đây để tìm Trần Minh Quân. Nói cách khác, Trần Minh Quân đã bị động trở thành nguyên nhân cho đau khổ ở đây.
Nói như vậy không phải là quá khắt khe với Trần Minh Quân. Đúng là hắn không hề có chủ ý muốn gây ra toàn bộ những chuyện này. Cũng đúng là mọi chuyện đều là do tâm lý tàn ác, biến thái của Lãnh Ba mà ra. Nhưng mà, nếu không phải vì Trần Minh Quân, tên Lãnh Ba cũng sẽ không đến đây.
Chính vì vậy mà Trần Minh Quân cảm thấy vô cùng khó chịu, cực kỳ khó chịu. Do đó, sau khi bảo đám người gia tộc La Vu chuẩn bị tinh thần trở về nhà thì hắn cũng biến mất.
Khi xuất hiện trở lại,hắn đã ở bên trong phủ thành chủ. Theo lời của U Thông, Lãnh Ba chiếm lấy phủ thành chủ làm chỗ ở, tới bây giờ vẫn vậy.
Vừa xuất hiện trong đại điện, Trần Minh Quân liền nhìn thấy Lãnh Ba đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Đứng bên cạnh hắn là một lão già, nhìn vẻ ngoài toát ra khí tức cao thủ rõ rệt. Thần niệm đảo qua, Trần Minh Quân liền biết, lão già này là một linh sĩ ngũ tinh cửu trọng. Tức là tương đương với cường giả cấp vệ thần ở thế giới này.
Lãnh Ba đang thưởng thức một buổi trình diễn sắc dục. Ở dưới đại sảnh, hơn mười thiếu nữ xinh đẹp đang giữ nguyên tư thế khiêu vũ. Người nào người nấy đều là cực phẩm, được tuyển chọn ra từ trong muôn ngàn thiếu nữ.
Các thiếu nữ này chỉ khoác lên thân một ít vải mỏng như tơ lụa. Cả đám đang làm động tác nhảy múa, biểu diễn. Tư thế vô cùng kích thích dục vọng của đàn ông.
Dĩ nhiên, toàn bộ đều đang bị sức mạnh thế giới đình trụ tại chỗ. Ai đang làm gì thì đều dừng lại ngay khoảnh khắc đó. Lãnh Ba cũng vậy, lão già bên cạnh hắn cũng vậy, toàn bộ thiếu nữ cũng vậy.
Tuy nhiên, họ chỉ bị khống chế, không bị che mờ ý thức. Cho nên, họ vẫn biết mình bị khống chế. Thần sắc trên gương mặt tuy là không thể biến đổi, nhưng từ sâu trong ánh mắt thì vẫn nhìn rõ trạng thái sợ hãi.
Sợ hãi nhất chính là lão già bên cạnh Lãnh Ba. Bởi vì hắn là người mạnh nhất ở đấy. Cũng có thể tính là người mạnh nhất cả Quân Giáng Thành lúc này. Hơn nữa, tu vi của hắn đã là đỉnh phong của thế giới này, nên hắn hiểu rất rõ thủ đoạn của những kẻ như hắn.
Cho dù là điện chủ của Chiến Thần Điện, cũng sẽ không thể có khả năng khống chế hắn. Mặc dù vị điện chủ kia có thể g·iết hắn, nhưng đó chắc chắn phải là một quá trình chiến đấu dài hạn. Nói chính xác hơn là một cuộc chiến tiêu hao, mà bản thân hắn thì sẽ không đủ nội tình để so kèo tiêu hao với điện chủ.
Do đó, nếu có cuộc chiến tiêu hao với điện chủ, hắn sẽ thua và c·hết, không thể có kết quả khác.
Nhưng mà! Sẽ không bao giờ có kiểu vô lực như hiện tại, bản thân hoàn toàn bị khống chế, nguyên thần trong thức hải cũng không thể thoát khỏi thân thể, hoàn toàn bị giam cầm. Thần thức cũng bị áp chế trở lại thức hải, giống như cả trời đất này đều đang chèn ép hắn.
Tất cả sự việc này, làm cho nội tâm của hắn vô cùng kinh hãi. Hắn ta không ngừng nỗ lực điều động linh khí, thậm chí là cả nguyên thần, cố gắng thoát khỏi khống chế. Nhưng nỗ lực rất lâu mà vẫn không có chút xíu kết quả gì, làm cho hắn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Nhất thời, trong lòng lại sinh ra một chút oán hận Lãnh Ba. Hắn đoán, có thể những việc làm của Lãnh Ba đã gây chú ý tới một tuyệt thế ẩn danh cường giả nào đó rồi.
Đây là hắn còn chưa biết, chuyện đang phát sinh là trên toàn bộ lãnh thổ Quân Giáng Thành. Nếu hắn biết, rất có thể sẽ bị hù c·hết luôn tại chỗ.
Trong lúc lão già này cố gắng vùng vẫy, muốn thoát khỏi khống chế. Thì trong đại sảnh chợt xuất hiện thêm một thân ảnh, chính là Trần Minh Quân.
Dù đang bị khống chế, nhưng ánh mắt của Lãnh Ba và lão già kia vẫn đang nhìn xuống đại sảnh. Cho nên, họ đều chứng kiến cảnh Trần Minh Quân từ hư không xuất hiện. Bởi vì đỉnh cao tu vi trên thế giới này vẫn còn rất hạn chế. Cho nên, họ chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc được khái niệm liên quan đến không gian. Thành ra, cảnh Trần Minh Quân xuất hiện đối với họ mà nói, chính là thần tích, là chuyện hư ảo, huyễn vong, vốn không nên tồn tại trên đời.
Sau khi Trần Minh Quân quan sát xung quanh, cũng nhanh chóng xác định được mục tiêu mà hắn tìm. Thần niệm lập tức hình thành hai tuyến nhỏ, phân biệt xâm nhập thẳng vào đầu của Lãnh Ba và lão già kia.
Thần niệm của Trần Minh Quân không gặp phải trở ngại quá lớn, nhanh chóng phá tan lớp linh hồn phòng thủ, tiến nhập thức hải. Không bao lâu sau, thần niệm đã tiếp cận lối vào không gian linh hồn.
Trong thức hải của Lãnh Ba, Trần Minh Quân trực tiếp đi vào không gian linh hồn, rồi nhanh chóng tìm tới căn nguyên, tiến hành sưu hồn.
Càng xem, Trần Minh Quân càng cảm thấy giận dữ. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, trên đời này lại có loại người tàn ác dã man tới vậy. Có thể nói, đây không còn là tâm lý bình thường của một con người nên có, là một tên bệnh tâm thần chân chân chính chính. Chỉ xem một đoạn trí nhớ, Trần Minh Quân đã không còn muốn tiếp tục tìm hiểu.
Hắn nhanh chóng xóa bỏ những thứ vừa quan sát, không muốn ghi nhớ chúng, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của chính mình. Tuy là xóa đi, nhưng hắn vẫn nhớ một chuyện, đó là quyết định cách hành quyết với Lãnh Ba. Từ lúc hắn vào thế giới này, hắn chưa bao giờ kinh tởm và tức giận một ai nhiều như vậy. Thậm chí, hành vi của Trường Sinh Môn cũng không làm hắn phẫn nộ như bây giờ.
Lý do rất đơn giản, Trường Sinh Môn tàn nhẫn với đám trẻ con là vì lợi ích bản thân. Cũng giống như con sư tử g·iết c·hết một con nai là vì thức ăn. Đứng ở lập trường con nai, con sư tử là kẻ thù là tàn ác với chúng. Nhưng đứng ở lập trường con sư tử, nếu nó không g·iết con nai, nó sẽ c·hết đói.
Trong xã hội loài người, không thiếu chính nhân quân tử, cũng chẳng thiếu những người giả tạo, mưu mô, l·ừa đ·ảo, … Nhưng, dù kẻ xấu có làm gì, tất cả đều là vì lợi ích bản thân. Nói như vậy không có nghĩa là đồng tình họ làm đúng. Nhưng ít ra, đám người đó làm chuyện xấu cũng là vì có lợi ích mới làm.
Thế nhưng, có những kẻ tâm lý biến thái, họ làm chuyện xấu, hãm hại kẻ khác, thậm chí h·ành h·ạ hoặc g·iết c·hết người và động vật khác một cách dã man chỉ để cảm thấy vui vẻ. Loại người đó, là không thể chấp nhận được, phải ngăn chặn, loại bỏ khỏi xã hội bằng mọi cách.
Lãnh Ba chính là một kẻ như vậy. Hắn trời sinh vô cùng khát máu, thích g·iết chóc, h·ành h·ạ thân xác và tâm lý của người khác. Làm đủ thứ chuyện tán tận lương tâm, cùng hung cực ác. Và tất cả những chuyện đó chẳng phải để mang lại lợi ích gì cho hắn, đơn giản là giải trí mà thôi.
Do đó, Trần Minh Quân sẽ cho Lãnh Ba một c·ái c·hết công khai và đau đớn. Để cho những n·ạn n·hân dưới tay hắn cảm thấy một chút an ủi.
Thế nhưng, khi hắn còn chưa kết thúc sưu hồn, hắn đột nhiên nhìn thấy một chuyện. Chuyện này làm cho Trần Minh Quân cũng cảm thấy động dung, khó mà tin được. Nhất thời, hắn càng tập trung hơn để sưu hồn, muốn nhìn rõ những tin tức liên quan đến chuyện kia.
Còn ở trong thức hải của lão già. Thần niệm của Trần Minh Quân nhìn thấy nguyên thần của lão ta đứng tại cửa ra vào không gian linh hồn. Tất nhiên, nguyên thần của lão già thì không thể nhìn thấy thần niệm của Trần Minh Quân. Chuyện này thì Trần Minh Quân đã biết được từ lúc xảy ra chuyện ở Trường Sinh Môn.
Tuy nhiên, nguyên thần của lão già vẫn cảm giác được sự tồn tại của Trần Minh Quân. Hơn nữa, vừa rồi Trần Minh Quân phá vỡ linh hồn phòng thủ của thức hải, lão ta cũng biết đối phương đã vào trong.
Làm cho Trần Minh Quân không ngờ là, nguyên thần của lão già lại quỳ xuống tại chỗ. Sau đó, dùng linh hồn truyền tới tinh tức cho thần niệm của Trần Minh Quân.
“Tiểu nhân Hà Bố, xin ra mắt tiền bối đại nhân! Xin tiền bối đại nhân minh xét, tiểu nhân chỉ tuân theo mệnh lệnh của cấp trên để theo bảo vệ cho Lãnh Ba. Tiểu nhân cũng không đồng tình những việc do Lãnh Ba làm, càng không có ra tay trợ giúp một chút nào. Xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, cho tiểu nhân một con đường sống!”
Linh hồn truyền tin là thủ đoạn giao tiếp phổ biến giữa các nền văn minh khác nhau. Hoặc là khi mọi người ở trong điều kiện không thể phát ra âm thanh. Ví dụ như ngoài vũ trụ, trong môi trường chân không, hoặc là hai thực thể linh hồn với nhau.
Trường hợp này chính là trong môi trường thức hải, giao tiếp giữa hai thực thể linh hồn với nhau. Cho nên, không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể truyền ra tin tức trực tiếp. Cách này nhanh chóng hơn rất nhiều so với nói chuyện. Tốc độ giao lưu cực nhanh, hỏi đáp chỉ diễn ra trong tích tắc là xong.