Nghe đối phương đồng ý, Trần Minh Quân cũng không bất ngờ. Nhưng mà, trong lòng hắn thì đã quyết định. Dù sao cũng phải tra xét đối phương, dù đối phương có đồng ý hay không cũng vậy.
Bởi vì đối phương quá quỷ dị, lại có phương thức sinh tồn vừa tàn nhẫn và biến thái. Nếu không tìm hiểu đến tận cùng, Trần Minh Quân không cảm thấy an lòng.
Thế là, hắn không nói nhiều thêm. Một tia thần niệm cẩn thận tiếp cận đối phương. Sự cẩn thận này là vì sợ làm đối phương tổn thương, cũng là để trấn an đối phương.
Nhìn thấy thần niệm tiếp cận mình, linh hồn ý thức kia giống như vô cùng sợ hãi, muốn trốn tránh theo bản năng. Nhưng rất nhanh đã có thể bình tĩnh, không tiếp tục di chuyển, để cho thần niệm của Trần Minh Quân tiếp cận gần.
Chốc lát sau, với sự áp chế cực hạn của mình, Trần Minh Quân đã có thể điều khiển thần niệm xuyên qua thân thể hư ảo của đối phương mà không làm tổn thương đối phương. Nên biết, thần niệm giống như thuốc độc đối với linh hồn của người khác, lại có bản năng thôn phệ linh hồn lực. Bây giờ thần niệm tiếp xúc trực tiếp tới linh hồn thể, cho nên Trần Minh Quân phải áp chế rất lớn mới được.
Vừa vào bên trong, Trần Minh Quân không khỏi kinh nghi trong lòng
“Đây là …không gian linh hồn! Làm sao có thể? Làm sao bên trong một thực thể linh hồn lại có không gian linh hồn?”
Bên trong linh hồn thể của đối phương vậy mà rất giống một không gian linh hồn. Điều này vô cùng phi lý. Không gian linh hồn chỉ có thể có ở trên thân thể vật lý, là nơi chứa căn nguyên linh hồn và linh hồn lực. Cũng là nơi dưỡng dục và trú ẩn của các thực thể linh hồn như là nguyên thần.
Thường thức mà nói, nguyên thần xuất khiếu thì cũng chỉ là thể năng lượng đơn thuần. Chính là thân thể hư ảo được cấu thành từ linh hồn lực. Khi số năng lượng này bị sử dụng hết mà không được hồi phục, nguyên thần cũng sẽ diệt vong.
Cho nên, Trần Minh Quân cảm thấy, việc hắn phát hiện một linh hồn thể lại có không gian linh hồn bên trong, chẳng khác nào phát hiện ra chân lý mới vậy. Tuy nhiên, việc trước mắt là phải sớm hiểu rõ loại tồn tại này. Bởi vì nó quá nguy hại cho thế giới bên ngoài.
Thần niệm của Trần Minh Quân đi sâu vào trong. Phải nói là không gian linh hồn này đặc biệt lớn, thần niệm phải di chuyển rất lâu mới đến được trung tâm. Hơn nữa, linh hồn lực ở đây cũng vô cùng dồi dào, cứ như là vô cùng vô tận vậy.
Điều này cũng làm Trần Minh Quân nghi ngờ không thôi. Với số lượng linh hồn lực to lớn như thế này. Đối phương có thể dễ dàng chống lại thần niệm của hắn. Cho dù không thể làm nguy hại đến hắn thì cũng có thể làm hắn bất lực áp chế đối phương.
Vậy tại sao đối phương lại trông có vẻ rất yếu đuối. Mà cũng không đúng, đối phương chẳng yếu chút nào. Ít nhất thì đối phương có thể làm thần niệm của hắn bị tổn thương. Hơn nữa, còn có dấu hiệu thôn phệ một chút xíu thần niệm của hắn.
Như vậy, đối phương không sử dụng hết sức mạnh linh hồn lực là vì sao. Chỉ có thể có hai nguyên nhân để nói. Thứ nhất, đối phương không thể khống chế hoàn toàn sức mạnh của bản thân. Còn lý do thứ hai, chính là đang gài bẫy hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Minh Quân càng thêm cẩn thận. Lưới thần niệm bên ngoài cũng tăng cường hơn, đề phòng bất trắc. Còn tia thần niệm đã đi vào không gian linh hồn của đối phương, dù có tổn thất thì cũng chỉ gặp chút tổn thương mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Thế là, dưới sự tăng cường phòng thủ ở bên ngoài. Tia thần niệm này lại gia tăng tốc độ, tiến nhanh vào sâu bên trong.
Không lâu sau, hắn đã nhìn thấy căn nguyên của đối phương.
Lúc này đây, hắn vậy mà cảm thấy thần niệm ghét bỏ thứ căn nguyên này. Thứ cảm giác này như khi chúng ta nhìn thấy một con côn trùng dơ bẩn đang bò lên thân thể chúng ta vậy. Cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn một tát đập c·hết.
Trần Minh Quân cố gắng gạt bỏ thứ suy nghĩ ghét bỏ kia. Rồi nhanh chóng tiếp cận vào căn nguyên. Theo phương thức đã biết, hắn bắt đầu xâm nhập vào, dò tìm trí nhớ.
Chỉ mới bắt đầu, thì gần như đã liền kết thúc. Bởi vì, ký ức của căn nguyên thực sự quá ít. Kể cả ký ức trong thời gian đối phương ký sinh vào Lãnh Ba cũng rất ít. Giống như căn nguyên hạn chế lưu trữ chúng. Mặc dù vậy, phần ký ức còn lại cũng không sai khác gì so với những gì đối phương đã khai báo.
Trần Minh Quân cảm thấy không thể nào, dù đối phương có nói thật thì ký ức sinh tồn không thể nào ít như vậy. Thế là hắn tiếp tục tìm kiếm.
Kết quả, thứ mà hắn tìm được chỉ là một mảnh hỗn độn. Chẳng khác nào một ổ cứng thật lớn nhưng lại chẳng lưu trữ thứ gì để đọc.
Sau vài lần cố gắng tìm kiếm, Trần Minh Quân cũng dừng lại. Hắn biết, dù có tìm lâu hơn cũng sẽ không tìm được thứ gì.
Dù là vậy, hắn cũng chưa muốn rời đi. Trong lòng liên tục suy nghĩ. Sau cùng, một ý định sinh ra. Trần Minh Quân lập tức thi triển Lạc Thần Thuật, dùng phương thức tương tự khi đối phương ký sinh kẻ khác. Một tia thần niệm tách rời, mang theo ý chí của Trần Minh Quân xâm nhập và hòa tan vào căn nguyên của đối phương.
Ý chí mà Trần Minh Quân muốn nhiễm vào vô cùng đơn giản. Đó chính là tuyệt đối trung thành và nghe theo Trần Minh Quân. Trần Minh Quân chính là Trời là tất cả đối với đối phương.
Sau khi làm xong, Trần Minh Quân bắt đầu rời khỏi khu vực căn nguyên chuẩn bị rời khỏi không gian linh hồn này.
Tuy nhiên, khi đi được giữa đường, hắn bỗng nhiên dừng lại. Hơi có chút suy nghĩ trong lòng, thế là hắn thả ra áp chế sự khát vọng của thần niệm. Thần niệm của hắn bắt đầu điên cuồng cắn nuốt linh hồn lực ở xung quanh. Từng tia tinh thần lực mới nhanh chóng được sinh ra, truyền về bản thể của Trần Minh Quân. Tốc độ tạo ra tinh thần lực nhanh đến mức làm cho bản thân của Trần Minh Quân cũng khó mà tin được.
Lúc này đây, linh hồn thể kia cũng nhận biết được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng dường như nó không quá cảm thấy đau đớn, chỉ là không ngừng phát ra những tin tức ám chỉ sự bất an của bản thân. Hy vọng Trần Minh Quân có thể đừng hủy diệt nó.
Trần Minh Quân cũng truyền lại một tin tức cho đối phương, nói rõ ý đồ và lý do vì sao hắn làm vậy. Cơ bản là để đề phòng đối phương, nên muốn tướt bỏ phần lớn sức mạnh của đối phương.
Đúng vậy, Trần Minh Quân sợ sẽ xảy ra biến cố trước khi có thể hoàn toàn khống chế đối phương. Cho nên, để đảm bảo sẽ không có biến cố nào, hắn muốn cắn nuốt phần lớn linh hồn lực của đối phương. Nhưng sẽ dừng lại ở mức đủ để đối phương tiếp tục tồn tại.
Còn về phần hủy diệt đối phương, Trần Minh Quân tạm thời còn chưa muốn. Dù có làm thì cũng phải hiểu rõ về đối phương đã rồi mới làm. Trần Minh Quân cảm thấy sự tồn tại này thực sự rất nguy hiểm. Nên tìm hiểu cho rõ ràng sẽ tốt hơn, đề phòng tương lai gặp phải một sinh vật khác tương tự.
Chỉ là, thật không ngờ linh hồn lực của đối phương ẩn chứa năng lượng mạnh như vậy. Thần niệm của hắn thôn phệ và tạo ra tinh thần lực với tốc độ chẳng khác nào ngồi tàu cao tốc. Trần Minh Quân nhìn qua không gian linh hồn của bản thân, nhìn thấy từng điểm sáng không ngừng sinh ra bằng tốc độ có thể đo đếm được. Trong lòng không khỏi dâng lên một cổ cảm giác kích động khó mà hình dung được.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Trần Minh Quân chìm đắm trong cổ cảm giác hạnh phúc này. Không còn để ý đến chuyện gì khác nữa.
Cứ như vậy thoáng một cái đã qua hơn 5 ngày. Trần Minh Quân đã gần như c·hết lặng cả người. Trong cả 3 không gian linh hồn của hắn đều tràn ngập ánh sáng của tinh thần lực. Chúng đã nhiều đến mức tạo thành quang hải, kéo dài cứ như là vô tận.
Dù là vậy, tốc độ tăng lên vẫn đang rất nhanh và vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Ở bên trong không gian linh hồn của đối phương, Trần Minh Quân cảm thấy linh hồn lực vẫn đang kéo về cuồn cuộn, số lượng và chất lượng vẫn giữ nguyên như lúc ban đầu.
Trong lúc nhất thời, Trần Minh Quân có ảo giác rằng, linh hồn lực của đối phương thực sự là vô cùng vô tận. Nhưng rồi hắn nhanh chóng phủ quyết suy nghĩ này. Không có thứ gì là vô cùng vô tận, chỉ là do số lượng quá nhiều ngoài dự kiến mà thôi.
Liên tục thôn phệ 5 ngày, dù cảm giác rất thư sướng, nhưng Trần Minh Quân cũng cảm thấy có chút quá lâu rồi. Bên ngoài còn nhiều chuyện cần phải giải quyết, hắn không thể cứ như vậy mà duy trì mãi.
Mà lúc này đây, linh hồn thể kia cũng đã hoàn toàn bị đồng hóa. Trong ý thức chỉ có một ý nghĩ duy nhất, Trần Minh Quân chính là Trời, cũng là tất cả đối với hắn. Hắn sống là vì Trần Minh Quân, chất cũng sẽ c·hết vì lợi ích của Trần Minh Quân.
Cho nên, linh hồn thể cũng đã không còn e sợ, không còn bất cứ cảm giác bất an gì. Chỉ có vui vẻ, chỉ có cảm giác được phục vụ Trần Minh Quân là vinh hạnh to lớn.
Bản thân Trần Minh Quân cũng đã nhận biết được chuyện đó. Mặc dù Lạc Thần Thuật sẽ không giúp Trần Minh Quân cảm nhận được suy nghĩ chính xác của đối phương, nhưng mà cảm nhận một chút đại khái thì lại có thể.
Hiện giờ, thứ mà Trần Minh Quân nhìn thấy ở đối phương chỉ có lòng kính sợ, sùng bái, nguyện dâng lên tất cả cho hắn.
Hơi suy nghĩ một chút, Trần Minh Quân quyết định kết thúc quá trình thôn phệ linh hồn lực. Về sau có thời gian sẽ nghiên cứu kỹ hơn, hắn cũng không ngại xem đối phương như một tài nguyên tu luyện di động. Quan trọng là việc thôn phệ linh hồn lực từ bên trong sẽ không làm đối phương thống khổ. Hắn cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý gì.
Sau đó, linh hồn thể kia đi theo thần niệm của hắn, rời khỏi đầu Lãnh Ba, tiến thẳng vào một trong ba không gian linh hồn của Trần Minh Quân, tạm thời sống nương nhờ vào Trần Minh Quân.