Cứ như vậy, Kha Bất Bại cùng Liêu Đình Chiến trong trạng thái ù ù cạc cạc bị Khắc Khắc Khắc lôi kéo đi thẳng đến nơi diễn ra hội nghị của Liên Minh Vệ Thần.
Lúc này đây, trong phòng hội nghị đã có mặt hơn chục Vệ Thần. Những Vệ Thần này đến từ khắp nơi trong Bán Nguyệt Đại Lục. Tất cả đều đang thảo luận với nhau về sự việc của Lạc Hồng Thần Quốc.
Khi Khắc Khắc Khắc lôi kéo Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến bước vào, những người có mặt đều đưa mắt nhìn qua. Nhưng khi thấy người đến là Khắc Khắc Khắc, bọn họ không tự chủ được mà dời ánh mắt đi chỗ khác ngay. Rõ ràng là mọi Vệ Thần ở đây đều có thái độ e sợ Khắc Khắc Khắc vô cùng rõ rệt.
Trước khi chuyển dời ánh mắt, bọn họ cũng nhìn qua Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến. Thần sắc thể hiện rõ tâm trạng thỏ c·hết cáo thương, vô cùng đồng cảm và mật niệm cho hai người này. Thế nhưng, đồng cảm là đồng cảm, tuyệt đối sẽ không có ai lên tiếng nói điều gì. Cũng sẽ chẳng ai rảnh hơi mà đi giải cứu đối phương. Dù sao thì đạo hữu c·hết vẫn hơn bần đạo c·hết.
Đúng lúc này, một luồng thần thức ẩn chứa sức mạnh linh hồn hùng hậu quét qua toàn bộ phòng hội nghị. Áp lực to lớn đè lên tinh thần của tất cả những người trong phòng. Nhất thời, tất cả mọi người dừng thảo luận, cả Khắc Khắc Khắc cũng nghiêm trang hẳng lên.
Nương theo luồng thần thức này rút đi, một người thần bí xuất hiện từ hướng sâu bên trong hội trường đi ra. Người này mặc một bộ hắc bào, bao phủ toàn thân, có cả mũ trùm đầu. Khuôn mặt được che kín bởi một chiếc mặt nạ đen, thậm chí mắt cũng không lộ ra. Chiếc mặt nạ này dùng một loại vật liệu đặc thù, giống như gương một chiều, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu đen kịt. Cả bộ hắc bào cùng mặt nạ đều có tác dụng che đậy thần thức.
Đây chính là vị minh chủ vô cùng thần bí của Liên Minh Vệ Thần, chưa từng có ai biết mặt mũi hay danh tính của y. Chỉ biết danh xưng của y là Hắc Đại Thần. Dám xưng Đại Thần, tức là y có thực lực đứng ở hàng ngũ đỉnh tiêm, bao quát trên hầu hết cường giả Vệ Thần khác.
Hắc Đại Thần thong thả bước đi, nhìn như rất chậm, nhưng thân hình của y cứ mờ mờ ảo ảo. Giống như đang liên tục tan biến và xuất hiện trở lại. Mỗi lần như thế, y đã tiến đến một khoảng cách khá xa so với ban đầu.
Nhìn cảnh tượng Hắc Đại Thần di chuyển, vậy mà những Vệ Thần trong hội trường đều có hiện tượng hoa mắt. Trong bất tri bất giác giống như bị thôi miên, thất thần. Khi họ bừng tỉnh lại thì Hắc Đại Thần đã đứng ở chủ vị trong hội trường.
Chỉ có duy nhất Khắc Khắc Khắc là có ánh mắt thinh minh, không hề bị mê hoặc hay ảnh hưởng gì. Ánh mắt của Khắc Khắc Khắc nhìn về Hắc Đại Thần chỉ có một sự nóng bỏng. Toàn thân phát ra một cổ khí tức nồng đậm chiến ý. Nếu chỉ nhìn vào Khắc Khắc Khắc, người ta còn tưởng hắn đang quan sát một mỹ nữ tuyệt sắc nhất trên thế gian.
Lúc này, các Vệ Thần mới đồng thanh hướng về Hắc Đại Thần chào hỏi
“Xin chào minh chủ đại nhân!”
“Xin chào minh chủ đại nhân!”
…
Khắc Khắc Khắc cũng không ngoại lệ, vẫn nghiêm chỉnh chào hỏi. Nhưng ánh mắt rực lửa chiến ý thì vẫn không có chút thay đổi nào.
Hắc Đại Thần nhìn qua một lượt toàn trường. Kỳ thực hắn đã quan sát bằng thần thức. Cũng biết đại khái nhân số ở đây gồm những ai rồi. Nhưng thần thức quan sát quá hạn chế, vẫn là nhìn bằng mắt sẽ rõ ràng hơn.
Nhìn thấy ánh mắt tôn kính của mọi người, Hắc Đại Thần khá hài lòng. Tuy nhiên, lúc mắt chạm mắt với Khắc Khắc Khắc, Hắc Đại Thần không khỏi cảm thấy mất tự nhiên và tràn đầy bất đắc dĩ.
Trong lòng hắn thầm mắng “Sao cái tên cuồng ma chiến đấu này cũng đến? Rõ ràng ta đâu có triệu tập hắn!”
Mặc dù nghĩ vậy trong lòng, Hắc Đại Thần cũng không có mở miệng đuổi khách. Chỉ là cố ý tránh né ánh mắt cuồng chiến kia, giả vờ như không thấy.
Bản thân Hắc Đại Thần cũng không có sợ chiến đấu. Thực lực của hắn cũng không có gì e sợ Khắc Khắc Khắc. Nói chính xác hơn là hắn mạnh hơn Khắc Khắc Khắc. Chỉ là mạnh hơn không nhiều, chiến đấu cùng đối phương sẽ không ăn thiệt thòi, càng không thể b·ị t·hương.
Nhưng mà hắn bị phiền đến sợ. Cái tên Khắc Khắc Khắc này vô cùng cuồng chiến. Cứ quấn lấy không buông tha. Mỗi lần có cơ hội là lại tìm hắn luận bàn. Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, Hắc Đại Thần tuyệt đối sẽ không gặp mặt Khắc Khắc Khắc.
Lần này, sự việc Lạc Hồng Thần Quốc quá lớn, có ảnh hưởng nghiêm trọng đến liên minh. Hắc Đại Thần bị buộc phải triệu tập hội nghị liên minh, nhưng hắn cũng đã có chút tâm tư, không hề triệu tập Khắc Khắc Khắc. Ai có ngờ, dù không có triệu tập thì đối phương cũng đến.
Lại nói, cái tên Khắc Khắc Khắc chẳng có chút quan tâm nào đến tín ngưỡng. Cho nên, Hắc Đại Thần không triệu tập hắn thì cũng dễ hiểu, hoàn toàn có thể bàn giao được với chúng Vệ Thần khác.
Lạc Hồng Thần Quốc, cũng là Xa Quốc lúc trước. Dù không phải là một quốc gia lớn nhất Bán Nguyệt Đại Lục, nhưng cũng là một quốc gia không nhỏ. Hơn nữa, toàn bộ Bán Nguyệt Đại Lục cũng chỉ có 15 quốc gia. Thiếu một cái chính là mất đi một cái.
Quan trọng nhất chính là, dân số của Xa Quốc rất lớn. Dù chưa có kết quả điều tra rõ ràng, nhưng chắc chắn là đứng top 5 quốc gia đông dân nhất Bán Nguyệt Đại Lục. Đó mới là điểm mấu chốt làm cho Xa Quốc hấp dẫn trong mắt các Vệ Thần.
Một nơi có nguồn tín ngưỡng lớn như vậy, lại được Trường Sinh Nhân bật đèn xanh, cho phép các Vệ Thần khác tự do thu nạp tín đồ. Có Vệ Thần nào mà không vui, không quý. Thành ra, trong bất tri bất giác, Xa Quốc trở thành một cái bánh dùng chung cho Liên Minh Vệ Thần.
Sau khi Trường Sinh Nhân biến mất, dẫn đến Vệ Thần chủ chốt của Xa Quốc liền không còn. Mà vị trí này chỉ có thể do một Vệ Thần tự do hoặc một Vệ Thần ở quốc gia láng giềng kế thừa.
Nói cách khác, kẻ g·iết c·hết Trường Sinh Nhân có thể kế thừa Xa Quốc. Nhưng cũng chỉ là kế thừa tình trạng hiện tại.
Chính vì vậy mà Kha Bất Bại và Liêu Đình Chiến mới đứng ngồi không yên, vội vàng lôi kéo theo Phương Thiên Bá tham gia vào tranh giành.
Thế nhưng, trong khi tranh giành còn chưa có kết quả. Đột nhiên Trần Minh Quân xuất hiện trở lại, còn tuyên bố thu nạp Xa Quốc làm quốc gia tín đồ, đổi tên thành Lạc Hồng Thần Quốc.
Chuyện như vậy làm cho Liên Minh Vệ Thần vô cùng giận dữ! Chuyện như vậy chẳng khác nào họ đang ngồi ăn chung một bữa tiệc ngon thì có một kẻ lạ đi vào và đá họ ra khỏi bữa tiệc đó.
Bình thường, dù mỗi vệ thần đều có một địa bàn tín ngưỡng chính, thậm chí là cả một quốc gia. Nhưng mà bên trong đó cũng sẽ có tín đồ của vệ thần khác. Chuyện như vậy đã được xem là luật ngầm. Chỉ cần số lượng tín đồ không vượt quá con số giới hạn thì sẽ không có ai nói gì.
Tuy nhiên, vẫn có một số khu vực đặc biệt. Tại những nơi đó, tín đồ của nhiều vệ thần lại có số lượng khá cân bằng nhau. Dẫn tới tình trạng sống chung, nhưng một miếng bánh có nhiều người vào cùng chia sẻ.
Mà Xa Quốc lại là một chỗ như thế. Đây cũng là do Trường Sinh Nhân rất ít để ý đến tín ngưỡng. Cho nên, hắn rất thoải mái cho phép các vệ thần khác phát triển tín đồ ở Xa Quốc.
Sau khi Trường Sinh Nhân bị Trần Minh Quân cho đi bán muối, các vệ thần khác vốn là đang rất vui. Có một số tên thậm chí đã tính toán chiếm đoạt cả Xa Quốc. Ví dụ như đám người Kha Bất Bại, Liêu Đình Chiến.
Ai mà ngờ, hôm nay lại nghe được tin tức về sự ra đời của Lạc Hồng Thần Quốc. Đám vệ thần trong Liên Minh Vệ Thần làm sao mà dễ dàng chấp nhận cho được.
Một quốc gia tín đồ có ý nghĩa hoàn toàn khác khái niệm “địa bàn” của Vệ Thần. Địa bàn chỉ là nơi khai thác tín đồ chính của Vệ Thần. Nhưng mà, quốc gia tín đồ thì sẽ thuộc sở hữu của Vệ Thần, trừ phi Vệ Thần đó bị diệt, bằng không thì người dân của quốc gia sẽ không được phép có tín ngưỡng nào khác.
Hắc Đại Thần lúc này mới lên tiếng
“Được rồi, các vị không cần quá khách khí. Mặc dù còn thiếu một vài người, nhưng bây giờ chúng ta có thể tiến hành hội nghị được rồi.”
Nghe vậy, vệ thần trong hội trường liền nhao nhao tìm đến chỗ ngồi của mình.
Thấy hội trường đều đã an vị, Hắc Đại Thần nói tiếp
“Chắc các vị đều đã biết, sở dĩ có buổi hội nghị ngày hôm nay, chính là vì sự xuất hiện của một vệ thần xa lạ tên Trần Minh Quân, cùng với chuyện hắn thu nhận Xa Quốc làm tín đồ quốc gia. Mọi người có mặt ở đây, ít nhiều gì cũng có một lượng tín đồ ở Xa Quốc. Cho nên, buổi hội nghị này là nhằm đưa ra đối sách trước sự ra đời của cái gọi là Lạc Hồng Thần Quốc kia”