Đại lễ cứ như vậy tiếp tục diễn ra trong bầu không khí nghiêm trang và trịnh trọng. Đoàn người hoàng gia cùng văn võ bá quan đi bộ từng bước, theo con đường lớn mà đi thẳng ra Thỉnh Thần Đài.
Đoàn người đi đến đâu, ánh sáng cầu vồng cũng di chuyển theo đến đó. Đồng thời, dân chúng 2 bên đường cũng quỳ xuống theo.
Hơn nửa ngày sau, đoàn người mới dần tiếp cận Thỉnh Thần Đài.
Cửu Ngôn hoàng đến dẫn theo thành viên hoàng gia tiến đến khu vực mặt trước của Thỉnh Thần Đài. Quan văn thì tiến đến mặt bên trái, quan võ thì đi về mặt bên phải. Thành phần còn lại thì ở mặt sau.
Khi bốn đoàn người ở bốn mặt Thỉnh Thần Đài đều đã ngay hàng thẳng lối. Cửu Ngôn hoàng đến tiến đến vị trí bậc thang rồi làm rất nhiều thủ tục quỳ bái phức tạp.
Sau khi làm xong thủ tục bái lạy, Cửu Ngôn nhận một cái văn kiện từ tay tổng quản thái giám rồi đi theo bậc thang mà leo lên Thỉnh Thần Đài.
Với độ cao hơn trăm mét, Cửu Ngôn hoàng đến phải đi từng bước một, tốc độ cũng không thể quá nhanh hay quá chậm. Thành ra, cũng mất rất nhiều thời gian thì mới tiếp cận được đỉnh Thỉnh Thần Đài.
Cửu Ngôn hoàng đế sửa soạn lại trang phục, sau đó nghiêm trang quỳ xuống, mặt hướng lên trời cao. Gần như đồng thời, toàn bộ thành viên hoàng gia cũng quỳ xuống. Tiếp theo là văn võ bá quan rồi tới quân lính, người dân. Có thể nói, lúc này thì toàn bộ người có mặt trong Hoàng Thành đều quỳ xuống.
Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng Hắc Đại Thần và Lãnh Huyết Thiên cũng chỉ có thể theo đám đông quỳ xuống. Bọn họ cũng không dám ẩn nấp. Làm vậy rất dễ bị phát hiện, cách tốt nhất vẫn là trà trộn trong đám đông. Bởi vì trong đám đông có rất nhiều tu sĩ, cấp bậc gì cũng có, sẽ không quá nổi bậc.
Lúc này, ở trên đỉnh Thỉnh Thần Đài, Cửu Ngôn hoàng đến mở tờ văn kiện kia ra rồi bắt đầu cao giọng đọc
“Thừa thiên vận, thuận thiên hành! Ta, Cửu Ngôn, đương kim hoàng đế Xa Quốc, …”
Giọng đọc của Cửu Ngôn vạng vọng khắp Hoàng Thành. Dù là ở vị trí nào cũng có thể nghe rõ. Đây là do Trần Minh Quân làm ra, hắn vận dụng khả năng tái tạo sóng âm thanh. Đem âm thanh của Cửu Ngôn mô phỏng lại ở rất nhiều nơi, tạo ra hiệu ứng như đặt rất nhiều loa phát.
Bài văn tế lễ vô cùng dài, chủ yếu là nêu ra nguyên căn sự việc thỉnh thần. Lại kể đến thần tích của Trần Minh Quân, những việc làm từ lúc Trần Minh Quân xuất hiện đến giờ. Sau cùng, Cửu Ngôn hoàng đến chốt lại vấn đề, toàn bộ Xa Quốc nguyện ý tôn Trần Minh Quân làm Thần duy nhất, đời đời kiếp kiếp sẽ không thay đổi. Kính mong Trần Minh Quân xuất hiện, tiếp nhận đại lễ và vĩnh viễn che chở cho Xa Quốc, cũng là Lạc Hồng Thần Quốc từ giờ trở đi.
Đọc xong thỉnh thần văn, Cửu Ngôn dập đầu 6 cái, đại diện cho toàn bộ dân chúng thể hiện sự thần phục. Đồng thời, cũng tiếp tục hô vang
“Kính xin Vệ Thần đại nhân tiếp nhận đại lễ!”
Ngay sau đó, toàn bộ người dân Hoàng Thành cũng hô theo
“Kính xin Vệ Thần đại nhân tiếp nhận đại lễ!”
Hàng triệu người đồng thanh hô lên gây ra chấn động không khí vô cùng hùng tráng.
Đúng lúc này, ánh sáng cầu vồng biến mất, bầu trời đen huyền cũng từ từ sáng lên. Giống như có một tấm màn che đang dần biến mất. Mà trên thực tế đúng là vậy. Khi toàn bộ bầu trời sáng tỏ, mọi người mới phát hiện Mặt Trời đã lên cao quá trưa, đang ở giữa buổi chiều rồi.
Sau khi triệt tiêu hiệu quả của dị tượng, Trần Minh Quân cũng liền động tâm niệm, bản thân liền xuất hiện trên đỉnh Thỉnh Thần Đài.
Kế tiếp, một lực lượng thần bí từ hư vô sinh ra, lực lượng này dìu dắt tất cả mọi người đứng lên. Song song đó là một tiếng nói vang vọng trong đầu của họ
“Bổn tọa tiếp nhận đại lễ, tất cả mọi người có thể đứng lên!”
Tiếng nói này chính là thần niệm truyền tin, Trần Minh Quân đã khống chế lực lượng rất tốt. Dù tiếng nói vẫn rất mãnh liệt, người nghe cũng có cảm giác như nghe sấm rền bên tai, nhưng cường độ không còn đủ lớn để làm tổn thương người bình thường được nữa.
Ngược lại, tu sĩ có tu vi càng cao thì cảm nhận sẽ càng mãnh liệt. Nói cách khác, tác động của thần niệm truyền tin không đồng đều mà căn cứ theo trình độ thừa nhận của mỗi cá nhân rồi có sự điều chỉnh khác nhau. Dẫn tới hiệu quả lại hoàn toàn giống nhau.
Lúc này đây, trong lòng Hắc Đại Thần đã sinh ra thoái ý vô cùng mãnh liệt. Hắn thực sự rất muốn mạnh mẽ quay đầu rời đi, chạy khỏi Hoàng Thành, chạy khỏi cái Lạc Hồng Thần Quốc này, tránh càng xa càng tốt.
Khác với Lãnh Huyết Thiên, Hắc Đại Thần không phải tu sĩ bản địa của hành tinh này. Hắn đến từ một hành tinh khác ở bên ngoài vũ trụ. Đó là một hành tinh cường đại hơn hành tinh này vô số lần. Chính vì vậy, Hắc Đại Thần cũng có hiểu biết về cường giả lớn hơn rất nhiều so với tu sĩ bản địa.
Vừa rồi, khi Hắc Đại Thần bị cổ lực lượng thần bí kia dìu dắt đứng lên. Hắn hoàn toàn cảm giác được bản thân không thể phản kháng. Nói chính xác hơn là thân thể không thể sinh ra bất cứ phản ứng gì. Giống như đó là một quy tắc, một định luật, bất di bất dịch cứ như một chuyện thường tình vốn nên như vậy.
Cái này chính là lực lượng của trời đất. Mà có thể sử dụng đến lực lượng của Trời Đất thì chỉ thể là cường giả cấp Tôn mới có thể làm được. Hắc Đại Thần đã từng cảm thụ qua loại lực lượng này, chính là lão tổ trong gia tộc của hắn trên hành tinh kia. Thậm chí, Hắc Đại Thần còn có cảm giác mơ hồ rằng, lực lượng vừa rồi còn chính thống và mạnh mẽ hơn trăm ngàn lần so với lão tổ của hắn.
Chỉ cần cảm thụ qua loại lực lượng này, Hắc Đại Thần liền biết, Thí Thận Đại Trận sẽ không có tác dụng gì với người kia. Bản chất của Thí Thần Đại Trận chính là mượn nhờ lực lượng Trời Đất, đem quy tắc ở trong một phạm vi nhỏ sửa đổi, dẫn tới sự liên kết và tổng hợp sức mạnh của nhiều người lại với nhau.
Mượn nhờ là khái niệm vô cùng thấp so với vận dụng hay trực tiếp tạo ra quy tắc để sức mạnh Trời Đất vận hành theo. Cái mà Hắc Đại Thần vừa cảm nhận chính là người kia trực tiếp tạo ra quy tắc, khiến cho sức mạnh Trời Đất theo quy tắc đó mà vận hành.
Cách làm này con cao cấp hơn so với những gì hắn được nghe giảng dạy sơ qua. Cường giả tôn cấp có thể vận dụng một phần sức mạnh Trời Đất. Dù đã vượt qua được khái niệm mượn nhờ, chuyển thành vận dụng, nhưng so với trực tiếp ra lệnh thì còn xa tít tắp.
Hiện tại, Hắc Đại Thần chỉ muốn hung hăng vả mặt mình. Vì sao mình lại ngu ngốc và bất cẩn đến như vậy. Không kiểm tra rõ ràng về tin đồn thì đã vội kết luận, dẫn tới phán đoán sai lầm. Lại còn đem niềm tin đặt vào cái gọi là Thí Thần Đại Trận kia.
Thí Thần Đại Trận cái gì chứ? Kỳ thật là do tu sĩ trên hành tinh này ảo tưởng nên mới đặt tên như vậy. Hắc Đại Thần biết rõ, đây chỉ là một cái trận pháp cấp 7 thông thường mà thôi. Nhưng nếu so với tu sĩ trên hành tinh này thì đúng là nó đã ở vị thế bất bại.
Trận pháp có phẩm giai yếu nhất được gọi là trận pháp thông thường. Bắt đầu từ sơ cấp, cấp 1 cho tới cấp 7. Ở tầng thứ này, mỗi tăng lên một cấp thì sức mạnh của trận pháp sẽ tăng lên gấp đôi. Điều này có nghĩa là, trận pháp cấp 7 sẽ có sức mạnh gấp 64 lần trận pháp cấp 1 ở cùng một chức năng.
Lý thuyết là như thế, nhưng một số chức năng thì chỉ có trận pháp cấp cao mới có. Nên người ta chỉ có thể so sánh chức năng mà cấp trận pháp tối thiểu có được với trận pháp cấp cao mà thôi. Ví dụ như chức năng mượn nhờ một phần nhỏ sức mạnh Trời Đất thì chỉ có trận pháp cấp 7 mới có thể làm được. Cho nên, đây cũng là nói, trận pháp cấp 7 sẽ là yếu nhất trong chức năng mượn nhờ sức mạnh Trời Đất.
Tuy nhiên, từ trận pháp cấp 8 trở đi, thì phẩm giai của trận pháp đã thay đổi, biến thành linh trận. Linh trận sẽ có sức mạnh gấp 10 lần sức mạnh của cấp trước đó.
Cho tới khi trận pháp vượt qua cấp 10 thì không còn gọi theo cấp mà đã đổi thành vương trận. Lên cao hơn chính là tôn trận, thánh trận và cuối cùng là đế trận.
Dẹp bỏ những thứ suy nghĩ linh tinh này qua một bên, Hắc Đại Thần đang tìm cách thông báo cho Lãnh Huyết Thiên, để tên kia không nên hành động gì. Nếu không, có thể hôm nay chính là ngày c·hết của cả đám.
Hắc Đại Thần âm thầm hướng về Lãnh Huyết Thiên mà nhìn, muốn dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương án binh bất động.
Thế nhưng, hắn liền trợn trừng mắt lên mà nhìn, tỏ vẻ kh·iếp sợ và tuyệt vọng đến tột cùng. Chỉ thấy, Lãnh Huyết Thiên đã và đang điên cuồng bấm pháp ấn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi thì đã hoàn thành. Đồng thời, từng ánh hào quang bạch sắc không ngừng kích phát lên từ bốn phía của Thỉnh Thần Đài. Thời gian không đến một phần ngàn giây thì đã hình thành một mái vòm to lớn, đem toàn bộ Thỉnh Thần Đài cùng văn võ bá quan đều phong bế ở bên trong.