Thuận Thiên

Chương 19: Chứng minh



Chương 19: Chứng minh

Vất vả chọn lựa trận văn và thử ghép nối trên bản nháp, Trần Minh Quân cùng Dương Trí Thần phải dùng hơn 1 tiếng đồng hồ mới có thể chọn xong trọn bộ trận văn. Nhiều lần Dương Trí Thần can thiệp vào, cậu ta cảm thấy một số cặp trận văn không phù hợp với nhau. Trần Minh Quân thì vô cùng vui vẻ tiếp thu và cải biến. Nói đùa gì chứ, hắn có thể dạy kiến thức cho Dương Trí Thần, nhưng trình độ sử dụng thì phải học ngược lại, thậm chí còn được sửa sai liên tục.

Cầm bản thảo trên tay, Trần Minh Quân trịnh trọng nói “Trí Thần, việc tiếp theo cần phải xem bản lĩnh của ông rồi.”

Dương Trí Thần gật đầu, rồi cẩn thận cầm lấy thẻ bài trống lên tay. Sử dụng một cái bút lông màu trắng bắt đầu vẽ trận văn lên thẻ bài. Từng nét lưu loát hạ xuống, vô cùng nhẹ nhàng, thành thạo. Cứ như trên thẻ bài đã có sẵn phần viền để tô lên vậy.

Sau hơn hai phút công phu, toàn bộ trận văn đã được vẽ xong. Tiếp theo là giai đoạn khai linh, đây là cách gọi trong giới tu luyện. Ý nói quá trình làm cho trận văn sống lại, biến thành Vô Cấu Thiên Văn.

Dương Trí Thần chạm tay vào từng trận văn, nhắm mắt lại bắt đầu khai linh. Bên trong căn nhà gỗ thỉnh thoảng lại bừng sáng lên.

Khi trận văn cuối cùng được khai linh, một tấm hộ thân phù thành phẩm cũng hoàn thành. Tấm hộ thân phù này đặt trong giới tu luyện cũng không phải vật dễ sở hữu. Tuy nó chỉ là một tấm hộ thân phù sơ cấp, nhưng lại là vô cấu hộ thân phù sơ cấp.

Chẳng những có thể chủ động phòng thủ, còn có thể chủ động hấp thu năng lượng thiên địa đến gần. Người thường xuyên ở môi trường giàu nguyên khí thiên địa sẽ có sức khỏe vô cùng tốt.

Đặc biệt nhất vẫn là trận văn nhận dạng chủ nhân. Trận văn này thông thường sẽ không có tác dụng, chỉ có vô cấu trận văn nhận chủ mới có tác dụng. Sau khi nhận chủ, người khác có c·ướp được thẻ bài cũng không dùng được. Chỉ có thể phá hủy thẻ bài, nhưng cũng phải là cường giả có nguyên thần mới đủ khả năng phá hủy vô cấu trận văn sơ cấp.

Nói cách khác, vật phẩm được khắc vô cấu thiên văn sẽ vô cùng khó phá hủy. Muốn phá hủy thì phải vượt qua cực hạn của vô cấu thiên văn. Mà vô cấu thiên văn càng cao cấp thì có cực hạn càng cao. Nếu khắc vô cấu trận văn lên khiên hoặc thuẫn, sẽ tạo ra vật phòng ngự đáng sợ.

Còn trận văn ẩn quang sẽ làm ẩn đi lồng sáng do trận văn ổn định tạo ra. Dù sao cũng phải mang theo bên người, lúc nào cũng có một quầng hào quang quanh thân thì hơi quá kinh thế hãi tục. Không khéo lại dẫn phát một làn sóng bái lại và xem người đeo như thần phật cũng nên.



Chuyện duy nhất không thể che dấu chính là ánh sáng trận văn. Bởi vì là vô cấu thiên văn cho nên chúng luôn tỏa sáng. Nhưng mà vấn đề này có thể dễ dàng giải thích, công nghệ điện tử bây giờ muốn làm giống vậy cũng chẳng có gì khó.

Nhìn tấm hộ thân phù đen huyền lấp lánh ánh sáng từ trận văn, vô cùng đẹp mắt. Trong đêm sẽ cực kỳ nổi bậc, làm trang sức đeo bên hông đúng là không tệ.

Không chờ đợi thêm, Trần Minh Quân muốn thử nghiệm hiệu quả. Hắn hướng cạnh thẻ bài có trận văn nhận chủ áp sát lên trán mình, đợi khoảng 10 giây thì lấy ra. Một cảm giác thân thiết phát sinh trong lòng hắn, cảm giác này là dành cho thẻ bài trong tay. Hắn biết, hộ thân phù này đã nhận hắn làm chủ.

Hắn nhìn qua Dương Trí Thần rồi nói “Trí Thần, ông hãy cầm cây đòn gánh kia rồi thử t·ấn c·ông tôi xem”

Dương Trí Thần có hơi do dự hỏi “Liệu có sao không ông? Nếu tôi làm ông b·ị t·hương thì làm sao?”

Trần Minh Quân cười cười đáp “Ông cứ nhắm vào vai tôi mà đánh, cùng lắm thì bị chút bầm tím thôi. Ông nghĩ nhiều quá, nhưng nhớ là phải dùng lực mạnh.”

Dương Trí Thần vẫn hơi bất an, nhưng không nói gì thêm. Cậu ta nhặt lấy cây đòn gánh bằng tre rồi cầm chặt nó bằng cả hai tay. Sau khi hít sâu một hơi thì nhầm thẳng bả vai của Trần Minh Quân mà đập tới.

Tiếng vun v·út vang lên, khi đòn gánh gần tiếp xúc với bả vai của Trần Minh Quân thì một quầng hào quang màu trắng hiện ra, bao trùm toàn bộ thân thể hắn. Thanh đòn gánh đập lên quầng hào quang cứ như đập vào sắt thép. Chỉ nghe một tiếng BONG vang lên, một cổ lực lượng phản ngược truyền tới, thanh đòn gánh như muốn bay tuột khỏi tay của Dương trí Thần. Đây là vì Dương Trí Thần đã có bảo lưu, không dùng quá nhiều sức. Nếu là một đòn t·ấn c·ông thực tế, phản lực gây ra chắc chắn sẽ làm bàn tay hắn b·ị t·hương.

“Trời ơi thật là thần kỳ” Dương Trí Thần ánh mắt tỏa sáng, miệng không tự chủ được mà hô lên kinh ngạc. Cậu ta đã được giảng dạy trước, nhưng tận mắt nhìn thấy thì lại là chuyện khác. Thực sự quá kích thích, quá tuyệt vời.



Trần Minh Quân cũng không quá kinh ngạc, chỉ gật gù hài lòng. Như thế này đã đủ bảo vệ người thân và bạn bè của hắn rồi. Nếu lúc mẹ hắn bị t·ai n·ạn mà có mang theo tấm hộ thân phù này, chưa chắc đã b·ị t·hương nặng như bây giờ. Chuyện đã xảy ra thì không thể vãng hồi, hắn thu thập tâm tình rồi hướng về Dương Trí Thần nói

“Trí Thần, ông tiếp tục vẽ trận văn cho số thẻ bài còn trống này đi. Cũng không cần vẽ hết toàn bộ, chỉ cần vẽ đủ 20 cái thôi”

Dương Trí Thần lấy lại tinh thần, nghiêm túc gật đầu rồi bắt tay vào làm việc ngay. Trần Minh Quân đi đến chỗ cất giữ ngưng khí thủy, lấy một hồ lô ra. Sau đó tìm một nơi kín ánh sáng để tu luyện bằng ngưng khí thủy.

Lần này hiệu quả tốt hơn hẳn, số ngưng khí thủy này cho hắn cảm giác vận chuyển thuận lợi hơn gấp chục lần so với lần trước. Tuy tốc độ không sánh bằng khi kết hợp với việc tự hấp thu, nhưng cũng vô cùng tốt.

Một người vẽ trận văn, một người tu luyện. Nháy mắt một cái đã sắp tới hoàng hôn.

Trần Minh Quân kết thúc tu luyện, bước ra bên ngoài. Trên cái bàn đá lúc này đã có một đóng hộ thân phù tỏa sáng lấp lánh, nhìn vô cùng bắt mắt. Còn Dương Trí Thần thì đang ngồi vẽ nguệch ngoạc gì đó trên mấy tờ giấy nháp. Nhìn qua thì đó là mô hình các loại trận phương không hoàn chỉnh.

Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Minh Quân, Dương Trí Thần dừng lại suy tư rồi cười ngây ngô nói “May quá, cuối cùng thì ông cũng chịu ra đây rồi. Trễ chút nữa thì chắc tôi sẽ đi về trước. Ông nhìn xem đóng thành phẩm này ổn không?”

Trần Minh Quân tiến tới, cầm lên ba tấm hộ thân phù đưa về phía Dương Trí Thần rồi nói “Cái này là của ông và 2 bác ở nhà. Cách dùng chắc ông cũng biết rồi, không cần phải nói lời khách sáo vô nghĩa với tôi, tôi sẽ giận đó nhé”

Mặc dù Trần Minh Quân biết Dương Trí Thần muốn tự làm thì cũng rất dễ dàng. Thế nhưng đã có sẵn thì dùng luôn, đỡ phải tốn công.

Hiếm khi thấy Dương Trí Thần không phản bác, nhận lấy ba tấm hộ thân phù rồi cười hề hề “Ông không nói thì tôi cũng định hỏi ông lấy 3 tấm đây. Cảm ơn ông nhiều nhé”

Nghe cách trả lời của Dương Trí Thần không khỏi làm Trần Minh Quân bất ngờ. Trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ “Không lẻ mới đó mà đã cải thiện được đầu óc rồi sao? Như vậy cũng có phần quá nhanh đi. Không sao, nếu quả thực như vậy thì cũng là một niềm vui lớn ngoài ý muốn”



Hắn thu lấy số hộ thân phù còn lại rồi nói “Giờ phiền ông theo tôi một chuyến, tôi cần ông giúp một chuyện”.

Dương Trí Thần gật đầu “Được! mà chuyện gì vậy? Có cần tôi chuẩn bị gì không?”

Trần Minh Quân cười cười đáp “Nhờ ông theo để làm người đánh tôi như hồi trưa ấy mà!”

Dương trí Thần ngẫn người ra, sao đó gãy đầu cười ngây ngô như đã hiểu. Mà cậu ta hiểu cái gì thì Trần Minh Quân cũng bó tay.

Vài chục phút sau, hai người có mặt tại nhà Trần Minh Quân. Lúc này cả nhà cũng đã dọn lên cơm tối. Nhìn thấy Dương Trí Thần theo đến. Cha mẹ Trần Minh Quân cũng nhiệt tình mời cậu ta ăn cơm cùng gia đình.

Dương Trí Thần định từ chối, vì cậu ta rất thích về ăn cơm cùng cha mẹ. Nhưng vì hiện tại còn việc chưa làm xong, lại thêm sự nhiệt tình của cha mẹ Trần Minh Quân, cậu ta cũng nhận lời ở lại ăn cơm.

Sau bữa cơm, Trần Thăng và Nguyễn Minh Yến chờ đợi Trần Minh Quân chứng minh chuyện mà hắn nói. Trần Minh Quân đứng lên, nhìn qua Dương Trí Thần rồi nói “Trí Thần, phiền cậu làm lại lần nữa. Dùng luôn cái ghế nhựa ông đang ngồi cũng được”

Dương Trí Thần nghe vậy thì gật đầu đứng dậy. Động tác đã không còn e dè như lần đầu thử nghiệm. Cậu ta nhắc cái ghế lên, rồi bất ngờ giáng mạnh vào Trần Minh Quân.

Động tác này không khỏi làm cho cả nhà Trần Minh Quân hồn vía lên mây. Nguyễn Minh Yến và Trần Hồng Thắm hét lên hoảng sợ. Trần Thăng định đứng dậy ngăn cản nhưng đã không còn kịp. Chỉ thấy cái ghế giáng xuống, đã sắp đập lên đầu Trần Minh Quân.

Đúng lúc này trong phòng ăn bừng sáng lên. Xung quanh Trần Minh Quân xuất hiện một quầng sáng bao trọn hắn vào bên trong. Cái ghế va vào quầng sáng, chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên. Chân ghế gãy ra, lực phản chấn dội lại làm Dương Trí Thần phải vội buông tay. Cái ghế rơi xuống sàn nhà, có tới 2 cái chân đã gãy, rõ ràng là Dương Trí Thần dùng lực không hề nhỏ.

Lúc này quầng sáng bao bọc Trần Minh Quân mới từ từ mờ đi rồi biến mất. Cả nhà Trần Minh Quân đứng hình nguyên tại chỗ. Người nào người nấy trừng mắt lên mà nhìn, miệng há to không thể khép.