Trần Minh Quân không có ý định trực tiếp chủ trì đại hội võ lâm tu sĩ. Hắn chỉ cần quan sát, còn tất cả công việc còn lại sẽ được tứ đại gia tộc tiến hành. Nếu chuyện gì cũng cần hắn làm, vậy thì thế giới này sẽ không thể tự cải biến.
Hắn đã có thông báo trước cho tứ đại gia tộc. Cũng nói rằng, trước đại hội một ngày, hắn sẽ phân phó công việc cụ thể. Cho nên, trước lúc hắn đến, tứ đại gia tộc không hề liên hệ Trần Minh Quân. Tất cả mọi việc phát sinh do số lượng tu sĩ đổ về tăng cao đều được tứ đại gia tộc tự tìm cách xử lý.
Mà việc xử lý cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với họ suy nghĩ. Các tu sĩ đến Bách Sơn Thành đều vô cùng thanh thật. Người nào người nấy hết sức hòa khí, cử chỉ hành vì đều có quy củ và trật tự. Thậm chí, thái độ đối đãi với phàm nhân cũng trở nên không mặn không nhạt. Khác xa so với thái độ trịnh thượng và xem thường như thường thấy.
Tuy nhiên, không phải tất cả tu sĩ trên Lạc Hồng Thần Quốc đều có mặt. Có nhiều người vì đường xá xa xôi mà không thể đến kịp. Cũng có người xem thường, không tin những gì được nghe nói.
Riêng nhóm tu sĩ đến từ nước ngoài thì chủ yếu là đến với mục đích thăm dò. Không biết cái gọi là đại hội võ lâm tu sĩ là cái trò gì. Càng không biết người tên Trần Minh Quân sẽ lợi hại và khủng bố như lời đồn hay không?
Chỉ có những người có mặt tại Hoàng Thành là biết rõ những chuyện này. So với lời đồn thì còn chân thật và khủng bố hơn rất nhiều.
Nhưng mà, tin cũng tốt, mà không tin cũng được, tất cả đều hết sức thận trọng. Không có một ai giữ thái độ cao ngạo hàng ngày của mình. Ít nhất thì người chịu đến Bách Sơn Thành thì đã có lòng kiêng kỵ với Trần Minh Quân. Tuyệt sẽ không hồ nháo khi chưa hoàn toàn biết rõ.
Sau khi nói chuyện với Hư Tử Linh, Trần Minh Quân dịch chuyển đến một núi nhỏ ở bên ngoài Bách Sơn Thành. Vừa đến nơi, hắn liền truyền tin cho Nhân Tâm, bảo ông ta báo tin cho 3 người còn lại.
Không bao lâu sau, Nhân Tâm, Cửu Loan, Khai Phú và Gia Tuấn tìm đến ngọn núi nhỏ này. Đây là nơi bốn người bọn họ chính thức gia nhập dưới trướng Trần Minh Quân.
Vừa nhìn thấy Trần Minh Quân, cả bốn người đồng loạt quỳ xuống hành lễ
“Thuộc hạ tham kiến đại nhân!”
“Thuộc hạ tham kiến đại nhân!”
“Thuộc hạ tham kiến đại nhân!”
“Thuộc hạ tham kiến đại nhân!”
Trần Minh Quân gật đầu, điềm đạm nói
“Được rồi, đứng lên cả đi”
”Cảm ơn đại nhân!”
Cả bốn người lại tạ ơn, rồi cùng nhau đứng lên, nhưng vẫn cung kính, chờ phân phó.
Lúc này, Trần Minh Quân mới nói
“Bổn tọa triệu tập các ngươi đến đây là vì chuyện đại hội võ lâm tu sĩ. Lần đại hội này, mục đích thứ nhất là để thiết lập quy củ dành cho tu sĩ khi đi lại trên lãnh thổ Lạc Hồng Thần Quốc. Mục đích thứ hai là công bố ra bên ngoài, Lạc Hồng Thần Quốc sẽ thành lập Học Viện Lạc Hồng. Ngoài ra, còn có một số chuyện quan trọng khác liên quan tới cơ sở hạ tầng của Lạc Hồng Thần Quốc”
Nói tới đây, hắn phất tay một cái, từ hư không liền ngưng tụ ra 2 quyển sách. Một quyển sách chứa nội dung các quy củ dành cho tu sĩ trên địa bàn Lạc Hồng Thần Quốc, được Trần Minh Quân tạm đặt là “Lạc Hồng Tu Sĩ Luật”. Quyển sách thứ 2 nói chi tiết về việc thành lập Học Viện Lạc Hồng, có tên là “Dự án Học Viện Lạc Hồng”.
Sau khi ngưng tụ ra 2 quyển sách, Trần Minh Quân lên tiếng tiếp
“Nhân Tâm!”
Nhân Tâm nghe gọi thì đi lên, cung kính đáp
“Dạ có thuộc hạ!”
“Bổn tọa phân cho ông làm nhiệm vụ tuyên truyền Lạc Hồng Tu Sĩ Luật tại đại hội võ lâm tu sĩ”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Nhân Tâm nói xong, liền cung kính nhận lấy quyển sách thứ nhất rồi lui xuống trong ánh mắt hâm mộ của ba người còn lại.
Trần Minh Quân lại gọi tiếp
“Cửu Loan!”
Cửu Loan nghe gọi thì trong lòng vui mừng, vội vàng tiến lên
“Dạ có thuộc hạ!”
“Bổn tọa phân cho bà làm nhiệm vụ tuyên truyền về dự án Học Viện Lạc Hồng tại đại hội võ lâm tu sĩ. Đồng thời, sau khi học viện được thành lập, bà cũng nhận nhiệm vụ làm viện trưởng của học viện. Công việc cụ thể thì hãy đọc và nghiên cứu quyển sách này!”
“Thuộc hạ tuân lệnh, đội ơn đại nhân đã tin dùng!”
Cửu Loan vui mừng như mở cờ trong bụng. Vội vàng cung kính nhận lấy quyển sách thứ 2 rồi từ từ lui xuống. Ánh mắt hữu ý vô tình nhìn qua Nhân Tâm, vẻ đắc ý như một tiểu cô nương ganh đua với tình nhân của mình. Nhân Tâm nhìn thấy thì trong lòng chỉ có thể cười khổ, không khỏi thầm mắng
“Lão bà à, đã tới tuổi này rồi, vẫn còn cắn mãi không bỏ chuyện tuổi trẻ hay sao!”
Lúc này, Khai Phú và Gia Tuấn không khỏi lo lắng. Nhân Tâm và Cửu Loan đều có nhiệm vụ rồi, còn bọn họ thì sao? Họ cũng đã sống không ít năm, đạo lý có làm thì mới có ăn họ nắm rõ trong lòng. Có nhiệm vụ để làm thì mới có cơ hội nhận được khen thưởng.
Ánh mắt của cả hai không khỏi nhìn về Nhân Tâm và Cửu Loan. Trong lòng tràn ngập hâm mộ không thôi. Cũng có chút ít ganh tỵ trong đó, nhưng chỉ là chút ít. Tranh đấu với nhau cả đời rồi, ở cái tuổi này, ngoài là đối thủ thì còn là tri kỉ. Không đến mức vì chút lợi ích mà sinh ra tà niệm trong lòng.
Đúng lúc này, Trần Minh Quân lại hô lên
“Khai Phú!”
Thanh âm này vang lên chẳng khác nào tiên âm. Khai Phú hoan hỉ bước lên, cung kính đáp
“Dạ có thuộc hạ!”
“Bổn tọa phân cho ông nhiệm vụ chấp pháp tạm thời. Tại đại hội võ lâm tu sĩ, nếu có kẻ q·uấy r·ối, nhẹ thì bắt giữ chờ xét xử sau. Nặng thì có thể trực tiếp an tử. Ông có thể hiểu, chỉ cần có ý g·iết người thì có thể xem là nặng. Đồng thời, sau đại hội võ lâm tu sĩ. Ông có nhiệm vụ đi đến tất cả thành trấn trong Lạc Hồng Thần Quốc để tuyên truyền Lạc Hồng Tu Sĩ Luật. Tại mỗi thành trấn, thành lập một cái Hình Đường. Hình Đường sẽ có nhiệm vụ bắt giữ những kẻ vi phạm Lạc Hồng Tu Sĩ Luật trên địa bàn. Công việc và tổ chức cụ thể, chờ sau khi đại hội võ lâm kết thúc, bổn tọa sẽ nói với ông”
Khai Phú vô cùng vui mừng, nhiệm vụ càng nhiều, nói rõ tương lai sẽ có càng nhiều khen thưởng. Ông vội vàng cung kính đáp
“Tuân lệnh đại nhân, cơm ơn đại nhân tín nhiệm!”
Nói xong, ông định lui xuống thì nghe Trần Minh Quân nói tiếp
“Đây là lệnh bài thân phận Đại Đường Chủ của Hình Đường. Có lệnh bài này, dù đối phương là ai, tu vi cao thấp thế nào cũng sẽ không thể chống lại. Ông chỉ cần đưa ra ý niệm là có thể khống chế bắt giữ đối phương. Sau này, lệnh bài này cũng sẽ có tác dụng khống chế người nắm giữ lệnh bài thấp hơn. Cụ thể về sau ông sẽ rõ.”
Nói xong, một lệnh bài hình thoi màu vàng kim được ngưng tụ giữa hư không. Trên lệnh bài có khắc một chữ HÌNH bằng Tiếng Việt.
Đây là một thí nghiệm của Trần Minh Quân, đã được hắn xác nhận là thành công. Lệnh bài này có thể xem là ngưng tụ ý chí của hắn, thông qua ý chí của hắn, người giữ lệnh bài sẽ được ý chí của hắn thừa nhận. Từ đó mà có thể được điều động lực lượng trời đất để làm việc.
Dĩ nhiên, mỗi lần lệnh bài được sử dụng, hắn sẽ cảm ứng được. Nếu mục đích của người sử dụng là không chính đáng, hắn có thể dễ dàng ngăn chặn.
Trần Minh Quân nói xong, lệnh bài này từ từ bay đến trước mặt Khai Phú. Khai Phú nhìn chăm chú vào lệnh bài chữ HÌNH. Thần thái vô cùng kích động, hai tay rung rung đưa lên đón lấy.
Hắn biết, có lệnh bài này ở trong tay, đại diện cho một loại quyền lực. Đồng thời, đó cũng là một loại bảo vệ. Tuy nhiên, Khai Phú vẫn còn chưa nhận thức được sự khủng bố của “hình” lệnh này.
Khai Phú vì quá kích động mà giọng nói có phần hơi rung rung
“Cảm .. ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân! Thuộc hạ tuyệt đối sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ và duy trì Lạc Hồng Tu Sĩ Luật!”
Nói xong, ông ta từ từ lui xuống. Tay cầm lệnh bài vẫn còn rung rung, chưa thể bình tĩnh lại được.
Thời điểm này, Gia Tuấn đã không còn cảm thấy ganh tỵ. Ông ta biết, Trần Minh Quân sẽ không bỏ rơi một ai. Nhân Tâm cũng tốt, Cửu Loan cũng vậy, thậm chí là Khai Phú. Bọn họ đều nhận được nhiệm vụ, người sau càng quan trọng hơn người trước.
Quả nhiên, không làm ông ta chờ lâu. Khai Phú vừa lui xuống, Trần Minh Quân đã gọi tên ông ta
“Gia Tuấn!”
Gia Tuấn nghe gọi thì vội vàng bước lên, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng kích động và chờ mong vô cùng
“Dạ có thuộc hạ!”
“Bổn tọa phân cho ông danh hiệu Đại Đốc Công. Nhiệm vụ của ông là tiến hành chọn người để tiến hành xây dựng cơ sở hạ tầng cho Lạc Hồng Thần Quốc. Mục tiêu chủ yếu trước mắt là xây đường, đào sông. Cụ thể thì ông có thể xem theo quy hoạch và mô tả chi tiết của quyển sách này”
Nói tới đây, Trần Minh Quân phất tay, một quyển sách bắt đầu ngưng tụ giữa hư không. Trên bìa sách có ghi dòng chữ “Quy hoạch giao thông và cơ sở hạ tầng” bằng ngôn ngữ địa phương.
Quyển sách vừa hình thành thì liền bay về hướng Gia Tuấn.
Trần Minh Quân nói tiếp
“Vấn đề này, bổn tọa cũng đã nói qua với Cửu Ngôn. Sau khi đại hội võ lâm tu sĩ kết thúc thì sẽ có người của triều đình đến nghe lệnh của ngươi. Sở dĩ bổn tọa cần ngươi làm Đại Đốc Công là có mục đích khác. Chính là muốn người tuyển mộ người tu luyện đi làm đường, đào sông. Phần thưởng cho người tu luyện sẽ là tài nguyên tu luyện quý hiếm. Cụ thể về cách tính công và quy đổi tương ứng với những tài nguyên nào, bổn tọa đã ghi đầy đủ vào trong sách. Dựa vào đó, ngươi hãy công bố chuyện này trong đại hội!”